Mây giăng kín trời, có kẻ cũng đang chờ xem chuyện náo nhiệt. Nhưng khi có điện thoại gọi đến, người đầu tiên bị bắt lại không phải là người phụ nữ kia, mà là một trưởng phòng bên tổng công ty, có chút quan hệ họ hàng với Lý Vân Sùng.
Không ai ngờ được. Sau hôm đó, sự việc nhanh chóng trở thành một trò cười. Mãi cho đến khi người bị bắt đi rồi, cũng không có ai báo cho Lý Vân Sùng biết.
Chuyện này sao lại có thể xảy ra?
Tào Khải đã không ngủ hai đêm rồi. Lần này náo động rất lớn, không biết thực tế sẽ ra sao. Trực giác nói cho anh ta biết, lần này khác với những lần trước.
Việc Trưởng phòng bị bắt gần như không hề được báo trước, đối phương cứ như một thích khách già đời, giương đông kích tây, ẩn thân kĩ lưỡng, nắm giữ hết mọi chuyện trong tay, chỉ cần ra chiêu, tất sẽ nguy hiểm đến mạng người!
Anh ta cứ kiểm tra hết lần này đến lần khác, ngoài tên của tên trưởng phòng kia ra… nói cách khác, ngoài những thứ do trưởng phòng ấy đứng tên, chẳng ai biết trong tay người đó còn có gì nữa.
Hắn ta hẳn còn biết thêm một ít chuyện, nhưng liệu trong tay hắn ta có chứng cứ hay không?
Tào Khải vò đầu, cắn răng lục tung tất cả lên, kiểm tra lại lần nữa.
Máy tính, tủ sách, két sắt,..
Đầu anh ta choáng váng, nhưng anh ta không thể ngừng lại. Anh ta mới bốn mươi tuổi, tương lai rộng mở, trên có già dưới có trẻ, không thể cứ xong đời như vậy được!
Anh ta có biết sơ về tên trưởng phòng kia, cũng không phải kẻ thông minh cho lắm, chỉ là một tên tép riu dưới trướng Lý Vân Sùng, hắn ta chẳng biết gì về Lý Vân Sùng cả, cho dù có biết cũng không phải đầy đủ.
Tay anh ta khẽ run rẩy, anh ta lại cầu xin ông trời lần nữa.
Để cho tên đó đi chết đi.
Để một mình tên đó chết đi thôi.
Khi anh ta gọi điện thoại cho Lý Vân Sùng, Lý Vân Sùng còn mệt mỏi hơn cả Tào Khải.
“Hắn ta có biết cụ thể không? Hắn ta có khai ra hay không?” – Bị bức bách đến cực hạn, Tào Khải bất chấp mọi tôn ti – “Rốt cuộc tên đó biết được bao nhiêu chuyện?!”
Lý Vân Sùng nói: “Đừng đợi trong cái phòng làm việc rác rưởi kia nữa, luật sư Tưởng sẽ đến ngay, cậu hãy gặp anh ta đi đã. Tôi còn phải gặp người của Ủy ban kiểm sát. Còn về tên trưởng phòng kia… cậu không cần lo.”
“Bây giờ hắn ta đang ở trong đó! Nếu hắn khai lung tung…”
Lý Vân Sùng hét lớn: “Làm theo lời tôi nói!”
Ông vừa dứt lời, bên này luật sư Tưởng đã đi vào, đầu đẫm mồ hôi, sắc mặt ảm đạm.
“Người của Cục chống tham nhũng đến.”
Tào Khải chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng.
Tòa lâu đài đã thực sự sụp đổ rồi.
Từ Ủy ban kiểm sát chuyển thành Cục chống tham nhũng, bản chất sự việc đã thay đổi.
Luật sư Tưởng đỡ Tào Khải đang lảo đảo suýt ngã. “Khoan hãy hoảng đã, cũng không nhất định đâu. Đợi tin tức trong kia truyền ra đã, hiện giờ họ có muốn tra cũng không tra ra được.”
Lý Vân Sùng bên này đặt điện thoại di động xuống, sắc mặt âm trầm. Ông đang lái xe trên đường Trường An, khi còn trẻ ông rất thích con đường này, vì nó có kết cấu kiên cố nhất Trung Quốc, đi trên đường này cũng có thể cảm nhận được một sự cấm kỵ mơ hồ.
Xe thắng lại, thân thể ông hơi nghiêng đi.
Ông lại cầm điện thoại di động lên.
Trong lúc chờ đèn đỏ, ông đã gọi liên tiếp bốn cuộc điện thoại.
Sao có thể nói điện thoại nhanh như thế được… tất nhiên chỉ vì không có ai bắt máy.
Không dính dáng, không tranh giành, không tranh với quan, cũng không dính với chính phủ. Mọi người đều là người thông minh, đổi lại, nếu là khi người khác gặp chuyện như thế, ông cũng sẽ không nhấc máy của họ làm gì.
Lòng bàn tay ông đổ mồ hôi.
Lúc khởi động xe, trong đầu ông hiện lên bóng dáng một người phụ nữ.
Cô nói với ông, hãy bảo trọng.
Đã từ lâu lắm rồi, ông vốn xem cô như thói quen, dường như ông cũng đã quên mất cách mình phải xử lý những chuyện phức tạp kia như thế nào, quan hệ giữa người và người đều trở nên rối loạn.
Cô khiến ông trở nên ngu xuẩn, cô khiến ông trở thành đơn giản.
Huyệt thái dương ông giần giật, tài xế dường như đang nhìn ôngqua kính chiếu hậu, Lý Vân Sùng ngồi rất ngay ngắn, bất kể là khi nào, ông đều vô cùng coi trọng thể diện, cẩn thận từng li từng tí.
Về đến nhà, Tào Khải lại gọi đến.
“Hắn khai ra hết rồi!”
“Ai khai?”
“Vương Thành Minh!” đó là tên của tên trưởng phòng kia, “Tôi đã hỏi thăm rất nhiều người, hắn ta đã kể hết tất cả những chuyện như bán tháo cổ phiếu ra hết cả rồi.” Giọng Tào Khải nghèn nghẹn: “Rốt cuộc hắn biết bao nhiêu tình hình cụ thể?”
Không có lời đáp, Tào Khải quát: “Tôi sẽ đi qua đó ngay!” rồi cúp luôn điện thoại.
Nhiều năm trước, trước đêm đưa công ty lên sàn, Lý Vân Sùng đã từng bán tháo một số lượng lớn cổ phiếu cho người khác.
Hôm sau, ông có thể thu lại được hơn mấy trăm lần.
Tay không bắt sói trắng, mấy chục tỷ đó biết đổ tội cho ai? Đã dám biển thủ tài sản nhà nước, nếu thật sự bị tra ra, liệu có dám khai hay không?
Mưa gió xoay vần, hết đợt này đến đợt khác.
Để xếp chồng gỗ lên cao, càng lúc sẽ càng khó, nhưng muốn lật đổ thì chỉ cần động vào mấy miếng bên dưới là được.
Binh bại như núi đổ.
Tào Khải chạy vào nhà Lý Vân Sùng, như đã phát điên.
“Chuyện gì đã xảy ra, anh đã gọi cho Bộ trưởng Giang chưa?”
“Không gọi được.”
“Sao lại không gọi được?!”
Lý Vân Sùng ngồi trên ghế sô pha, ngẩng đầu nhìn anh ta: “Cậu đang nói chuyện với tôi đấy à?”
Tào Khải bị vẻ mặt của ông khiến sợ hãi.
Anh ta ngã ngồi luôn xuống ghế.
“Có cách, nhất định sẽ có cách!” Tào Khải lẩm bẩm, lại nhìn sang Lý Vân Sùng: “Lý tổng, anh nghĩ cách đi!”
Lý Vân Sùng vươn tay về phía bàn, Tào Khải nhìn theo, là ấm trà tử sa mà ông vẫn thường dùng pha trà. Tào Khải sắp điên thật rồi.
Uống trà, đến lúc này rồi mà ông ta còn muốn uống trà à?
Lý Vân Sùng cầm bình trà trong tay, khẽ vuốt, hành động không nhanh cũng không chậm.
Mắt Tào Khải hằn đầy tia máu: “Sẽ nhanh chóng tra ra tôi thôi, tôi phải nói thế nào đây?”
Lý Vân Sùng vẫn vuốt bình trà trong tay, không biết là đang suy nghĩ hay tự trì hoãn thời gian cho chính mình.
Tào Khải cười hơi quái dị: “Lý tổng, nếu tra ra được tôi, vậy chắc cũng sắp đến lượt chị Thành rồi.”
Tay ông ngừng lại.
“Anh nghĩ cách cho chúng tôi với!” – Thân thể to bè của Tào Khải nhướn về phía trước – “Chúng tôi vẫn luôn đi theo anh, lúc này chỉ biết dựa vào anh thôi.”
“Bị hỏi gì cũng không được khai.” Lý Vân Sùng cuối cùng cũng lên tiếng, Tào Khải lập tức chăm chú nghe.
“Bên chỗ Bộ trưởng Giang chắc cũng bị lật tung trời lên rồi.” Hẳn là đã bị khống chế.
“Ông ta có muốn làm gì cũng phải chờ đợt này qua đi đã.” Chỉ sợ rằng không thể qua nổi mà thôi.
“Cậu đừng khai ra gì cả, mọi chuyện cứ để như cũ.” Các chứng cứ vô cùng xác thực, lần này, đối phương quả thật có chuẩn bị kỹ rồi mới đến.
Mắt Tào Khải sáng lên: “Tôi hiểu rồi!”
Tào Khải đi, mang theo niềm hy vọng kì lạ. Lý Vân Sùng ngồi một mình trên ghế sô pha, trong nhà không bật đèn, không biết từ lúc nào, ông đã không còn thích ánh sáng, càng không thích cái thế giới tràn đầy ánh sáng này nữa.
Ông khom lưng rót nước, chợt nghe thấy mấy tiếng răng rắc.
Là từ trong cơ thể của ông, ông già rồi, nếu soi gương, ông sẽ phát hiện tóc bạc của mình đã lan ra khắp đầu.
Nửa đời vinh hoa, nửa đời tâm huyết, hôm nay cũng chỉ còn lại một ngôi nhà trống vắng.
À không, trong nhà còn có người, còn có dì Hồng, người phụ nữ kiệm lời mà ông đã yêu cầu phải hạn chế xuất hiện trước mặt mọi người. Giờ này bà ấy chắc đang ở trong phòng mình.
Chuông cửa đột nhiên vang lên.
Là ai?
Ông không muốn gặp ai cả, cũng không muốn nói chuyện với ai cả. Không ai được phép nhìn thấy vẻ thảm hại của ông, không ai được phép nhìn thấy vẻ thất bại của ông.
“Lý Vân Sùng!”
Giọng nói như ngay sát bên tai ông, khiến chân ông run lên.
Cửa mở ra, bên ngoài là một người phụ nữ. Mọi thứ như trở thành ảo ảnh, chỉ có người phụ nữ kia là chân thật.
“Đã xảy ra chuyện rồi à?” – Cô nhướn mày, đi vào trong nhà, đưa tay đóng cửa lại – “Nói cho em biết chuyện gì đã xảy ra đi!”
Lý Vân Sùng nói: “Em đến đây làm gì?”
“Em không thể đến ư?”
Lý Vân Sùng cười lạnh: “Người đàn ông kia đâu?”
“Gì cơ?”
“Tên họ Chu kia.”
Thành Vân cau mày: “Nhắc đến anh ấy làm gì?”
“Đưa về đến nơi rồi à?”
Vẻ mặt Thành Vân lạnh lùng.
“Em cho rằng anh không biết sao? Em lén liên lạc với Quách Giai, bảo cô ta đi theo sau lưng tên đó, để hắn ta không thể quay về đây.”
Thành Vân im lặng, quả thật cô đã nhờ Quách Giai giúp đỡ. Cô nói với Quách Giai, bất kể kết quả cuối cùng ra sao, đều nói cho anh ấy biết hết.
Lý Vân Sùng cười nhạo: “Thật biết điều, phụ nữ thật biết điều!” Ông hơi cúi người, vươn một ngón tay út ra, nói với cô: “Em biết không, cho dù là đến ngày hôm nay, nếu anh muốn hắn ta chết thì cũng chỉ cần nhúc nhích một ngón tay mà thôi.”
Thành Vân cũng cười: “Lý Vân Sùng, anh đừng tự lừa mình nữa!”
Lý Vân Sùng không cười, Thành Vân lại nói: “Anh ấy không chết được. Dù em và anh đều phải chết hết, anh ấy cũng sẽ không chết.”
Cô trưng ra vẻ mặt chắc chắn đến như thế. Mỗi lần cô nói chuyện với vẻ mặt đó thì đều vô cùng chuẩn xác.
Được, được lắm!
“Mấy người các anh đã thương lượng xong chưa?” – Thành Vân không nói chuyện Chu Đông Nam với ông nữa, đi vào phòng khác – “Nhiều năm qua, chuyện của các anh em cũng chỉ tình cờ nghe thấy, không biết nhiều lắm, không biết chuyện của các anh có nghiêm trọng không, em sợ đến lúc đó, lỡ như…”
Vừa mới quay đầu lại, một đôi tay đã bóp chặt lấy cổ cô.
Đã không còn hy vọng gì nữa rồi.
Em sẽ giúp anh xác nhận những lời anh nói.
Dù em và anh đều phải chết, anh ấy cũng không thể chết được.
Cổ cô mảnh mai, cứ như một nhánh cỏ lau ngày thu, vừa nhỏ vừa dài, lại mềm mại.
Mặt Thành Vân đỏ ửng, yết hầu nghẹn lại, vô cùng khó thở. Tên ác quỷ đang đứng trước mặt lại nhìn chằm chằm cô. Cả người cô run rẩy, mạch máu dần nổi lên trên khắp gương mặt vốn tái nhợt của cô.
Lý Vân Sùng đột nhiên cảm thấy như thế cũng rất tốt, ở cái khoảnh khắc phía trước là đường cùng, sau lưng lại có truy binh như lúc này, bên cạnh ông lại có một người phụ nữ. Đó còn là người phụ nữ đã theo ông mười mấy năm trời.
Đâu chỉ rất tốt, quả thật là vô cùng mỹ mãn.
Nghĩ đến đây, ông lại cảm thấy mình đã nói đúng. Tất cả đều vì cô, mọi chuyện đều là vì cô mới khiến ông rẽ sang một con đường khác. Nếu không, vì sao khi ông đang vô cùng tuyệt vọng nhớ lại những việc đã qua, ông lại nhận ra rằng, ngoài cô ra, ông chẳng còn thứ gì khác trong tay.
Cô đã khiến ông ra nông nỗi này, cô phải ở lại bên cạnh ông.
Tay ông càng ra sức hơn. Mắt Thành Vân trợn lên, hằn đầy tia máu, chúng đỏ lên cứ như đang hóa trang. Cô dùng hết sức còn sót lại, cố ngã người ra đằng sau, Lý Vân Sùng bị cô tách ra, lui về phía bàn trà. Thành Vân quơ quào, vùng vẫy loạn xạ, sờ đến chiếc ấm trà tử sa trên bàn, lập tức cầm lấy, đập về phía Lý Vân Sùng.
Ấm trà bị đập vỡ nát.
Lý Vân Sùng khựng lại, thả lỏng tay ra.
“Khụ… Khụ… Khụ!” Thành Vân ôm cổ, thở hổn hển.
Trên mặt đất có máu, là máu chảy xuống từ trán Lý Vân Sùng.
“Anh điên rồi!” – Thành Vân cắn răng – “Lý Vân Sùng, anh điên thật rồi!”
Dì Hồng đang ở cuối hành lang nghe thấy tiếng động, run rẩy đi ra: “Cậu Lý… Cô Thành…”
“Cút…! Cút ra ngoài cho tôi!”
Dì Hồng á khẩu, run rẩy muốn quay trở lên lầu.
“Tôi bảo là cút ngay đi…!”
Cút ngay đi, hãy cút khỏi nơi dì đã làm việc suốt nửa đời người… cũng y như ông vậy.
Nước mắt dì Hồng chảy giàn giụa, sau đó cũng bỏ đi.
“Lý Vân Sùng!” Thành Vân ném tách trà qua, tách trà xẹt qua xương gò má ông, ông tránh được, tách trà rơi vỡ tan trên đất.
“Anh nổi điên gì vậy hả!?”
Mái tóc bạc của Lý Vân Sùng tán loạn, mặt đầm đìa máu.
Yên lặng, mọi thứ đều yên lặng.
“Anh nổi điên ư?” – Lý Vân Sùng chậm rãi gật đầu – “Anh điên thật rồi!”
Ông chỉnh lại mái tóc của mình, Thành Vân lạnh lùng mở miệng: “Mọi chuyện không thể cứu vãn nữa rồi à? Anh đã nghĩ hết mọi cách chưa, có sức nổi điên như vậy thì không bằng ra ngoài tìm người giúp đi.”
Tìm người, tìm ai chứ?
Cô cũng không biết.
“Em phải đi đây.” – Thành Vân chỉnh lại cổ áo – “Có lẽ họ cũng sẽ nhanh chóng tra ra em.”
Cô đã đi đến trước cửa, bỗng dừng lại.
Phụ nữ luôn có trực giác với khởi đầu và với kết thúc.
Gió xuân bên ngoài đang thổi khẽ lướt qua gương mặt cô, như đang an ủi cô, khuyên nhủ cô, giúp cô nhớ lại quá khứ không thể nào quên.
Tạo nên thân thể của em, tạo nên trái tim của anh.
Thành Vân bỗng nhiên quay đầu, lại đi vào trong phòng.
Lý Vân Sùng nằm ngửa trên ghế sô pha, máu vẫn không ngừng chảy, ông cũng không muốn nó ngừng, cứ để mặc dòng máu sền sệt chảy tràn trên trán. Ông nghe thấy tiếng động, chưa kịp mở mắt ra, lại cảm thấy đầu mình đã được ôm lấy.
Hai cánh tay nâng gáy ông lên. Thành Vân cúi người hôn ông. Đôi môi chạm xuống mang theo vị máu tươi.
Ông chưa từng gần cô đến thế.
Khi rời môi, tay cô vẫn đang ôm đầu ông, còn ông, dường như đã quên mình phải làm thế nào. Hơi thở hơi dồn dập của cô phả lên mặt ông, ông vô cùng chăm chú cảm nhận nó.
“Hãy đề phòng đám người Tào Khải.”
Lý Vân Sùng giật mình. Trong đôi mắt cô vẫn còn tia máu vằn đỏ chưa tan hết.
Đôi mắt cô sáng ngời, mái tóc đen nhánh giống hết như trước kia.
“Mười hai năm qua, em đã không chăm sóc tốt cho anh, em xin lỗi!” – Cô thấp giọng nói – “Anh Sùng, tạm biệt!”
Khoảnh khắc ấy gió như ngừng thổi, mọi ân oán đều tan đi. Cô đứng dậy bỏ đi, lần này cô không quay đầu lại nữa.
Hai ngày sau, Thành Vân bị bắt.
Trong suốt nửa tháng, công ty Bình Thái bị càn quét, các tội danh liên quan đến việc tham ô, nhận hối lộ, lừa đảo, chiếm đoạt tài sản nhà nước. Hơn mười quan chức quan trọng đều có liên quan đến vụ án, khiến cả nước khiếp sợ.
Vụ án được xét xử trong suốt hơn nửa năm. Mặc dù sau cùng mọi sự việc trong vụ án đều được làm sáng tỏ, nhưng vẫn có một người không nằm trong số đó, từ đầu đến cuối vẫn không tìm ra người chủ mưu… người chủ mưu kia đã mất rồi.
Vào hôm Thành Vân bỏ đi. Lý Vân Sùng đã uống thuốc độc tự tử. Nghe nói khi xác ông được phát hiện, ông đang trần truồng nằm trên giường, trên người chỉ đắp một chiếc áo khoác màu đen của phụ nữ.
Chiếc áo gió che phủ hơn phân nửa cơ thể ông, như thân mật, lại như bảo vệ điều gì đó.
Ông chết trên phòng khách lầu hai, cửa kính của phòng đã bị đập vỡ, khi cảnh sát đẩy cửa, gió lùa vào khiến rèm cửa tung bay.
Không đợi đến khi có phán quyết, Lưu Giai Chi đã xin nghỉ việc. Cô cảm thấy mình không cách nào tiếp nhận được kết quả này.
Bởi vì quá chú tâm đến, đôi khi Lưu Giai Chi có cảm giác “xuất hồn trong mộng”, cô thường xuyên mơ thấy mình đang ngồi trên một băng ghế, đối diện là người phụ nữ với gương mặt tái nhợt ở bên kia song sắt.
Cô không hiểu vì sao cô ấy không tự thú, vì sao không phối hợp điều tra. Nhưng trong giấc mộng ấy, cô lại cảm thấy như mình đã hiểu hết tất cả.
Tình cảm quá mãnh liệt, chỉ cần nhìn thấu một góc nhỏ, cũng đã đủ khiến người ta bị tổn thương.
Sau đó, ba cô khuyên nhủ cô, người ta không đáng để cô làm như vậy.
“Con muốn tiến về phía trước thì phải học cách chấp nhận thua cuộc.” Ông đã nói như thế.
Cho nên Lưu Giai Chi ra nước ngoài du sơn ngoạn thủy, không để ý đến vụ án này nữa.
Dù trong lòng vẫn còn có một phần ý niệm quấn lấy cô, lại như khích lệ cô.
Cô nghỉ chân tại một trấn nhỏ dưới chân núi Alpes*, trấn này chỉ có mấy trăm nhân khẩu, lòng cô vô cùng yên bình.
(*một dãy núi ở Thụy Sĩ)
Cô muốn viết một cuốn tiểu thuyết. Cô mở trang giấy đầu tiên, nhìn ngọn núi tuyết trắng bên ngoài cửa sổ, cô đặt bút xuống viết đoạn mở đầu.
Con người nếu muốn tiến về phía trước, thì phải học cách chấp nhận thua cuộc. Nếu không nhận ra được chân lý ấy, thời gian sẽ nhanh chóng trôi qua.
Chỉ viết một câu thôi mà đã khiến Lưu Giai Chi rơi nước mắt.
Vào ngày ra phán quyết, cách ngàn dặm ở Dung Giang, tại bản dân tộc Động tín hiệu không được tốt lắm, có một người đàn ông đang làm việc tại nhà.
Điện thoại di động của anh vang lên, anh lấy ra, cúi đầu nhìn xem nhắn. Không biết anh đã xem bao lâu, mãi cho đến khi bà lão đang dệt vải trước cửa nhà đối diện gọi anh, anh mới ngẩng đầu lên.
Bà hỏi anh bằng tiếng dân tộc Động:
“A Nam, tuổi đã lớn lắm rồi, ra ngoài lâu như thế sao còn chưa chịu cưới vợ đi?”
Điện thoại di động trong tay anh như sắp bị bóp nát.
Bà lão xoay guồng tơ trong tay, nhàn nhã hỏi: “Này, đã có vợ chưa?”
A Nam đứng lên, anh đang mặc bộ quần áo của người dân tộc Động đen như mực, vạt áo mở rộng.
Anh nói với bà lão: “Dạ, đã có người yêu rồi ạ!”
Bà lão gật đầu: “Tốt tốt, có người yêu là tốt rồi.”
Tay của anh dần thả lỏng, anh nhét điện thoại di động lại vào trong túi quần.
Bà lão lại tám chuyện: “Vợ của cháu có đẹp không hả?”
“Đẹp lắm!”
Bà lão ngẩng đầu lên, giễu cợt: “Chao ôi, xem cái đứa suốt ngày nghiêm mặt như cháu kìa, nghĩ đến vợ lại cười ngay được? Nhưng cháu phải cười nhiều lên, lâu ngày không cười, giờ cười lên nhìn khó coi cứ như đang mếu ấy.”
A Nam khiêm tốn nhận lỗi: “Dạ!”
Ánh mặt trời ấm áp trong núi, xung quanh đều tĩnh lặng, bà lão vẫn quay guồng tơ, vui vẻ hát vang. Hòa cùng cảnh tượng người đàn ông đang làm việc dưới lầu nhà sàn đối diện, khiến cả khu rừng như xôn xao.
—-HẾT—-
Ai lạc quan thì cho rằng Thành Vân chỉ bị tội không phối hợp thôi, cứ thế ở chừng mười năm tù sẽ về với A Nam. Ai bi quan thì cứ nghĩ chết gục xương trong tù rồi. Phi chọn lạc quan nhe mọi người, vì tội cô ấy không đến nỗi tử hình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT