Một cơn gió dữ dội thổi tới. Cây dầu ở ngoài ban công khách sạn rụng lá tơi tả. Mái tóc của Tùng cũng bay bay trong gió nhưng ánh mắt của anh thì như bất động, ghim thẳng vào mắt tôi. Giọng anh hỏi có chút hoang mang.
- Em vừa gọi tên Tuấn Anh?
Gió lạnh khiến đầu óc u u mê mê của tôi hoàn toàn tỉnh táo. Tôi cảm thấy mình cũng giống như cây dầu ngoài đường kia, đang tả tơi tơi tả trong sự tràn lên của cơn lốc cảm xúc. Chẳng biết đáp lại thế nào, tôi túm váy, tháo chạy khỏi ban công.
Khi dừng lại, tôi thấy mình đang đứng trước cửa... toa-lét. Toa-lét nữ lúc nào cũng đông như trảy hội, phải sắp hàng đợi. Cô gái lộng lẫy đứng trước tôi quay lại nói:
- Cuối hành lang này cũng có một toa-lét, nhưng đi một mình thì hơi sợ. Cô đi cùng với tôi không?
Tôi gật đầu, dợm bước theo sau cô ấy. Đúng là cuối hành lang có toa-lét thật, nhưng hình như không ai sử dụng vì nó thụt sâu vào trong, có vẻ như là toa-lét nội bộ đặt ở nơi ít người qua lại. Trên chiếc gương lớn treo trên tường, tôi chằm chằm nhìn vào môi mình. Đôi môi vừa hôn một người đàn ông, lại hôn rất sâu, rất lâu, đến nỗi bây giờ nó vẫn còn đỏ mọng lên. Thú thực, tôi rất quyến luyến nụ hôn đó. Đúng là trong lúc chuếnh choáng tôi đã tưởng lầm Thanh Tùng thành Tuấn Anh, nhưng lúc này đây, khi biết mình đã hôn Thanh Tùng, tôi vẫn cảm thấy vương vấn, có chút hồi hộp vui thích, lại có cả sự hối lỗi hệt như đứa trẻ con làm chuyện xấu bị người lớn bắt được. Không biết anh ấy có cho rằng tôi lợi dụng anh ấy không nhỉ? Lợi dụng rồi làm tổn thương tình cảm của anh ấy?
Tôi thực sự cảm thấy rối rắm, ngồi ngây người trong toa-lét cỡ hơn chục phút đồng hồ. Cô gái lộng lẫy đã bỏ đi từ lâu rồi. Tôi vẫn chưa muốn về lại phòng tiệc, nhưng cũng không thể ôm cái toa-lét hoang vu này đến đêm, đành thở dài một hơi rồi mở cửa ra ngoài. Nhưng chết tiệt, cái cửa dạng nắm đấm này có vặn, có lôi thế nào cũng kẹt cứng không chịu mở ra. Sau khi toát mồ hôi đánh vật với nó, tôi đi đến kết luận là tôi đã bị mắc kẹt ở đây rồi.
- Có ai không! Giúp tôi với!!!
Tôi bình tĩnh gào lên. Nhưng đến khi gào khản cả cổ mà không thấy ai đến, tôi bắt đầu phát hoảng.Tôi ngồi trên chiếc ghế giả cổ (may mắn là toa-lét trong khách sạn năm sao có đặt một cái ghế), lo lắng nghĩ chẳng lẽ đêm nay mình lại phải ngủ trong toa-lét thật. Buổi tiệc đã tan chưa? Vương đại ca có đi tìm tôi không? Thanh Tùng có giận tôi vì tôi đã hôn anh mà lại gọi tên cậu ấy không?
Trong toa-lét lạnh như ở Bắc Cực. Tôi co ro trên chiếc ghế bành, đã hơi hơi buồn ngủ, lơ mơ nghĩ đủ thứ chuyện. Tôi nhớ những kỷ niệm ngày xưa, đến tận bây giờ vẫn chưa từng phai mờ trong tâm trí. Những ngày tươi đẹp ấy, dường như chỉ hồi tưởng lại cũng khiến tôi mỉm cười, tuy miệng mỉm cười nhưng trong mắt lại lấp loáng nước.
- Tuấn Anh ơi, - Tôi quẹt mí mắt, thầm nói với cậu - Hình như tớ đã thích người ấy mất rồi.
Sau đó, tôi mơ thấy Vương đại ca làm đám cưới với Mai bốc lửa. Tôi đến dự, nói với anh là tôi không có tiền mừng, thay vào đó tôi sẽ kể cho anh một câu chuyện cười có tên là "Chọn vợ". "Hay đấy! Kể đi!" Vương đại ca hào hứng. Tôi hắng giọng: "Có một anh chàng nọ muốn cưới vợ, nhưng đang phân vân giữa ba cô gái..."
Chưa kịp kể hết câu chuyện, tôi giật mình tỉnh dậy vì nghe thấy có tiếng gọi từ bên ngoài vọng vào:
- Đỗ Quyên ơi! Đỗ Quyên! Em có ở đó không?
Đó là tiếng của Tùng. Tôi mừng rỡ bật ngay dậy, đập đập cửa:
- Em ở trong này. Em bị kẹt ở trong toa-lét.
- Đấm cửa bị hỏng rồi. Em có sao không? Em hãy đợi một lát, để anh đi gọi nhân viên khách sạn nhé!
- Vâng. Em không sao!
Đúng lúc ấy, có tiếng chân người gấp gáp chạy đến. Rồi tiếng Vương đại ca lo lắng:
- Cô ấy đâu?
- Ở trong này, tôi đang định tìm người tới mở cửa.
- Cà Rốt! - Vương đại ca gọi to: - Em đứng tránh lui vào trong, anh chuẩn bị phá khóa đây.
Sau khi xác nhận với người bên ngoài, tôi nghe thấy "binh" một cái, cánh cửa đáng thương đã bị đá bung ra. Bên ngoài, Vương đại ca đang đứng tấn ngay giữa lối vào, uy phong lẫm liệt trông chẳng khác gì Lý Hùng đóng phim chưởng. Tôi giơ ngón cái lên với anh. Thanh Tùng chạy vào trong, ôm lấy vai tôi:
- Em có sao không?
- Em không sao, nhưng hình như anh Vương thì có sao...
Tôi chỉ ra ngoài cửa, nơi Vương đại ca vẫn đứng án binh bất động tại đó. Hóa ra là đau chân quá không đi được nữa. Đúng là…
Cuối cùng tôi, Tùng và Mai bốc lửa cùng phải hộ tống Vương đại ca đi bệnh viện bó thuốc. Mai bốc lửa vốn xông xáo, lại quen biết bác sĩ nên nhanh chóng đưa Vương đại ca vào phòng điều trị. Còn lại hai đứa ngồi với nhau ở bên ngoài. Suốt quãng đường lo lắng cho Vương đại ca, giờ ngồi chung với nhau, tôi đâm ra lúng ta lúng túng, cứ cúi gằm mặt xuống đất, chân di di vào vết bẩn vô hình trên nền nhà. Tùng khẽ cười:
- Em lau nãy giờ chắc nền nhà sạch lắm rồi đấy!
Tôi vội rụt chân lại. Tùng nói tiếp:
- Em không khác là bao so với trong trí nhớ của anh.
Lúc này tôi mới ngẩng đầu lên:
- Ý anh là trước đây anh đã từng gặp em?
- Ừ, rất lâu, rất lâu rồi, khi anh còn là một cậu bé và em còn là một cô bé…
Thực ra, nhà anh ở khu phía Tây, hôm đó qua khu Đông để ăn tân gia nhà một người họ hàng. Đến chiều, mẹ anh giục anh ra ngoài đường tìm mua nước đá. Mua xong, lúc đi về anh bị lạc, cứ loanh quanh luẩn quẩn thế nào rồi đi đến tận khu phố nhà em. Vừa nóng, vừa mệt, anh ngồi nghỉ chân dưới một giàn thiên lý tỏa bóng xanh mát. Phía đằng kia có một đám trẻ con đang chơi "tèn ten". Anh để ý thấy một cô bé mặc váy màu hồng không chơi mà đi về phía mình. Cô bé thắt hai bím tóc hai bên mang tai trông rất ngộ nghĩnh, nhìn giống hệt như con búp bê Nga bố anh mang từ nước ngoài về. Anh thực sự ngạc nhiên, tại sao lại có sự giống nhau đến như vậy giữa người và búp bê, thế nên cứ chằm chằm nhìn cô bé ấy mà quên mất rằng mình đang hành động bất lịch sự. Thế nhưng cô bé lại tưởng anh nhìn hai cây kẹo đang cầm ở trên tay. Cô bé ấy nói với anh: "Bạn cũng muốn ăn kẹo này à?" Rồi phân vân: "Nhưng tớ chỉ có hai cây thôi, một cây để phần cho Tuấn Anh, còn một cây thì để tớ ăn." Lúc đó, anh hơi xấu hổ bèn nhìn lảng đi chỗ khác, nhưng quả thực cầm lòng không đặng lại len lén liếc nhìn cô búp bê ấy. Cô bé suy nghĩ một lát, hẳn là có chút tiếc rẻ nhưng rồi vẫn quyết định bẻ đôi cây kẹo, chia cho anh một nửa. Em biết không, sau đó anh không dám ăn cây kẹo ấy, cứ nâng niu để dành mãi cho đến khi nó bị chảy nước, kéo theo một ổ kiến đến bu đầy bàn học. Nhân lúc anh không ở nhà, mẹ anh đã vứt nó đi. Đến hôm gặp lại em ở quán sushi, nhìn thấy em, hình ảnh búp bê Nga đột nhiên lóe lên trong đầu anh. Anh vui mừng nghĩ: Đây rồi! Thì ra đây chính là cô bé năm xưa!
Cuộc sống này thật kỳ diệu phải không em. Chúng ta gặp nhau từ thưở lên năm lên mười, chỉ một lần duy nhất ấy mà khắc sâu trong tâm trí từ lúc nào chính anh cũng không hề hay biết. Nếu như không gặp lại, có lẽ câu chuyện kia anh sẽ giữ ở trong lòng, rồi cũng một ngày tan biến đi. Thế nhưng ông trời run rủi cho anh gặp lại em... Chúng ta chẳng phải thanh mai trúc mã nhưng gặp lại hẳn là do duyên phận.
Bệnh viện buổi tối vẫn đông đúc bệnh nhân qua lại. Đây vốn chẳng phải là nơi thích hợp để ôn lại câu chuyện cũ thời hoa mộng. Thế nhưng giọng kể thủ thỉ trầm ấm của Tùng khiến tôi như mê đi. Thực lòng mà nói, tôi vốn chỉ chọn nhớ những kỷ niệm cùng với Tuấn Anh. Tất cả ký ức còn lại đều như phủ sương mù hết thảy. Nhưng có lẽ, tôi đã từng chia đôi cây kẹo cho một cậu bé lạ mặt nào đó.
Ờ, phải chăng đó chính là duyên phận, duyên phận thật sao!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT