Phòng làm việc mới có cửa sổ nhìn hướng ra biển. Qua cửa kính mờ bụi, tôi có thể nhìn thấy rõ hình thù của những con sóng màu trắng không ngừng xô nhau tiến vào bờ cát rồi lại lùi ra xa, lớp nọ nối tiếp lớp kia. Hàng dương đứng dang mình trong gió, màu xanh của lá bị phủ một lớp bụi thô màu xám trắng có nguồn gốc từ một công trường xây dựng, chính là cái văn phòng mà tôi đang ngồi đây. 

Điện thoại réo vang. Thu Trang, một người trong tổ thư ký có ba thành viên nhanh nhẹn bốc máy, sau đó quay sang tôi nói với giọng không mấy vui vẻ:

- Anh Tùng cho gọi cô vào!

Hiện tại, Tùng nhận chức giám đốc công trình resort ven biển do công ty anh trúng thầu, còn tôi làm chân thư ký cho anh. Trước đây, có nằm mơ tôi cũng không thể tưởng tượng ra hoàn cảnh này. Ấy vậy mà nó lại xảy ra trong đời thực, chân thực giống hệt như cốc cà phê tôi đang pha trên tay đây, có thể uống và cảm nhận vị đắng ngọt đến thật thà của nó. Tôi nhẹ đặt cốc cà phê đá mát lạnh xuống chiếc lót ly trên bàn làm việc của Tùng. 

Đang định thối lui thì anh nhẹ giọng bảo:

- Đừng đi!

Anh đứng dậy, từ bên kia bàn vươn tay vuốt nhẹ lên má tôi, ngón tay anh vờn xuống môi, day khe khẽ với vẻ nâng niu. Sau đó, anh vòng tay qua gáy và kéo đầu tôi lại. Nụ hôn chưa kịp hạ xuống, tôi đã vội vội vàng vàng nhảy ra đằng sau ba bước, đụng vào cánh tủ hồ sơ kêu đánh “rầm” một cái. Cú đụng đau đến lộng óc. Tùng nhảy bật ra khỏi ghế, ôm chặt lấy cơ thể lảo đảo của tôi vào lòng. Tôi đau đến chảy nước mắt, giận dỗi tố cáo:

- Tại anh đấy!

Tùng không khỏi bật cười.

- Anh lại còn cười.

- Anh xin lỗi! – Giọng anh áy náy. 

Sau đó anh vừa ôm tôi vừa đi kiếm lọ dầu, tự tay bôi lên cục u to đùng vừa mới hình thành. 

- Á, anh làm nhẹ thôi. – Tôi rên rỉ.

- Anh làm nhẹ mà.

- Sao đau chết em!

- Vậy à. Vậy để anh xoa chỗ đó cho bớt đau.

Đúng lúc đó, cửa phòng bị đập “rầm rầm rầm” ba tiếng. Tùng ra mở cửa nhưng không thấy ai đứng ở ngoài mà thay vào đó, điện thoại của anh bắt đầu đổ chuông. Mặc dù anh không mở loa ngoài, thế nhưng tôi vẫn nghe rõ giọng phụ nữ gay gắt phát ra:

- Mẹ cho anh 5 phút để giải quyết chuyện đó rồi ra ngay ngoài này gặp mẹ! Không được chậm trễ!

Tùng cúp máy, quay sang nhìn tôi:

- Chắc mẹ anh hiểu lầm chuyện gì, để anh ra ngoài giải thích. 

Ngẫm lại, thấy cuộc đối thoại ban nãy của chúng tôi đúng là dễ gây hiểu lầm thật. Mà cái sự việc này, càng xóa càng đen, ấn tượng đầu tiên của tôi mang lại cho mẹ Tùng chẳng khác gì một vũng bùn tanh ngòm ngòm. Sự thực sau đó còn chứng minh, mẹ của anh rất… rất không ưa tôi. 

Tính ra tôi đã chuyển đến cái thành phố ven biển này được gần một tháng. Một tháng, chỉ có công việc và công việc. Mỗi ngày, ba mẹ tôi đều gọi điện hỏi thăm cặn kẽ mọi chuyện ăn ở ngủ nghỉ, thi thoảng lại nhắc đến Tùng, bảo “duyệt thằng bé đó” rồi dặn “nhớ từ từ tiến tới, đừng dọa người ta chạy mất”... Giang lùn thì nhí nhéo đòi đến đây tắm biển và ăn hàu sữa. Chỉ có Vương đại ca là lặn biệt tăm.

Kể cũng lạ. Xa anh, tôi mới nhận ra mình và anh đã từng thân thiết đến thế. Xa anh, tôi mới nhớ trong suốt thời gian vừa qua, chưa một ngày nào anh không xuất hiện trong cuộc sống của tôi. Vậy mà đột nhiên, chúng tôi bỗng trở thành hai người xa lạ. Vương chọn Phương Mai. Còn tôi, bỏ đi đến một thành phố khác với Tùng. Giống như một đôi oan gia, nhí nhéo trêu chọc nhau trên suốt cuộc hành trình, cuối cùng cũng tới ngã ba đường, anh rẽ trái, tôi rẽ phải, chúng ta đều gặp những người bạn đồng hành mới. Từ nay, anh và tôi chẳng còn gì liên quan đến nhau nữa. Vậy mà chẳng hiểu sao, trong lòng lại thấy bâng khuâng, trống trải khôn cùng. 

Tôi nằm lăn lộn trên giường mãi mà không ngủ được. Bỗng nhiên, điện thoại réo vang. Ai còn gọi cho mình vào giờ này nhỉ? Ban tối, tôi đã nhận điện thoại của ba mẹ, của Giang lùn, của Tùng rồi. Chẳng lẽ…

Tôi vội vàng mở máy:

- Alo?

Đáp lại là sự im lặng.

- Alo?

Không có ai trả lời.

- Anh Vương à?

Đầu bên kia vẫn im lặng.

- Không nói gì là tôi cúp máy đấy nhé!



Đúng lúc tôi bực mình, đang định ngắt cuộc gọi thì tiếng người kia mới chậm chạp vang lên:

- Cà Rốt!

Một tháng không trò chuyện, không tin tức, bây giờ anh lại gọi “Cà Rốt” thân thiết như lúc trước khiến tôi tủi thân muốn khóc. 

- Anh gọi cho em làm gì? – Tôi sẵng giọng.

- Đột nhiên, anh có chuyện này muốn kể với em!

- Có qua có lại à?

- Ý em là gì?

- Thì lần trước em chẳng kể cho anh nghe chuyện “Chọn vợ” còn gì. 

- Đúng là em! Nhưng đó lại chính là điều làm cho anh thích. – Vương đại ca ngừng một lát. - Thực ra, cũng chẳng có chuyện gì to tát. Nhưng anh nghĩ mình phải kể nó ra, ngay lúc này, với em, bởi nếu không sẽ chẳng còn dịp nào khác nữa. Lần trước anh đã kể cho em nghe về chuyện ngày xưa anh ở huyện Cù Nèo, nếu em còn nhớ.

Đó là một vùng quê đất đai cằn cỗi, không thích hợp để trồng các loại cây ăn trái. Ấy vậy mà trong vườn nhà anh tự nhiên lại mọc lên một cây xoài. Cây xoài rất tươi tốt, cao lớn sum suê. Khi anh học tiểu học, nó đã cao vượt quá nóc nhà. Đến mùa, nó ra bao nhiêu là hoa. Anh mừng như điên. Nhưng sau đó hoa rụng hết, cả cây xoài chỉ đậu có đúng một trái. Anh nâng niu trái xoài như báu vật, không dám đụng vào, ngày ngày đứng ngắm, thậm chí còn nói chuyện cả với nó. Trái xoài từ nhỏ xíu bằng hòn bi, to dần, bằng nắm tay trẻ con, rồi bằng cái ca uống nước. Màu xanh của vỏ chuyển sang ngả vàng. Lớp vỏ bóng lên, nhìn rất đã con mắt. Chỉ một vài ngày nữa thôi là xoài sẽ chín. Anh cứ thắc tha thắc thỏm.

Nhưng sáng sớm nọ, khi anh hí hửng chạy ra chỗ gốc cây như thường lệ thì thấy trái xoài đã biến mất. Nó biến mất. Một ai đó đã nhanh tay trộm trước trái xoài rồi. Em có hiểu cảm giác của anh lúc đó không? Đột nhiên bị lấy mất thứ mình nâng niu chờ đợi bấy lâu nay. Cảm giác buồn bã, hụt hẫng, thất vọng cũng không đủ để miêu tả, nó gần như là một điều gì đó thương tâm, khiến ta muốn khóc mà không thể nào khóc được…

- Ngốc nghếch! Chỉ là một quả xoài thôi!

- Anh rất ngốc đúng không? – Vương đại ca cười cười trong điện thoại. – Cà Rốt, chúc em hạnh phúc! Có lẽ, anh sẽ trồng một cây xoài khác. Hy vọng, lần này anh gặp may mắn hơn.

Điện thoại đã ngắt kết nối. Câu chuyện của Vương đại ca chỉ là chuyện trẻ con vớ va vớ vẩn, vậy mà chẳng hiểu sao tôi lại buồn đến nẫu cả ruột. Cũng giống như anh bị mất trái xoài, dường như tôi cũng đang đánh mất một điều gì đó quan trọng và vô cùng ý nghĩa trong cuộc đời này mà lúc này tôi chưa kịp nhận ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play