– Anh về rồi à?- Lăng Tuyết vô cùng bất ngờ- Chẳng phải anh nói đi năm ngày à? Hôm nay mới ngày thứ tư thôi mà.
– Em nhận được tin nhắn?- Thân Đồ Dạ nhướng mày- Tại sao không trả lời?
– À ừ…- Lăng Tuyết ngập ngừng, buột miệng nói- Em sợ làm phiền anh!
– Sắp kết hôn rồi, còn khách sáo như vậy?- Thân Đồ Dạ thâm sâu nhìn cô.
Lăng Tuyết nhất thời nghẹn lời, không biết nên trả lời thế nào.
– Mấy hôm nay, em đều ở nhà chơi với chó?
Thân Đồ Dạ nhìn chằm chằm Bánh Bao, anh đi bốn ngày, một cú điện
thoại một tin nhắn cô cũng không gọi không gửi, anh vừa xuống máy bay đã chạy thẳng đến đây, xem thử cô bận bịu cái gì, kết quả đúng là bất ngờ…
Bánh Bao dường như cảm giác được ánh nhìn cay nghiệt của Thân Đồ Dạ, nhe răng sủa anh.
Lăng Tuyết vội ngăn Bánh Bao lại:
– Bánh Báo, đừng ồn.
– Ngài Thân Đồ!- Tần Tuệ vội vàng chạy đến, cung kính hỏi thăm- Không biết ngài đã tới, không kịp ra nghênh đón ngài, đúng là có lỗi.
Thân Đồ Dạ liếc Lăng Tuyết, xoay người đi ra phòng khách.
Tần Tuệ lập tức nháy mắt với Lăng Tuyết, Lăng Tuyết đành đi theo sau.
– Đi nấu gì đi- Thân Đồ Dạ lên giọng ra lệnh.
– Hả? Lúc nào rồi, anh ăn trưa hay ăn tối vậy?- Lăng Tuyết nhìn đồng hồ, đúng 5h chiều.
– Tùy- Thân Đồ Dạ ngồi xuống sô pha.
– Hai anh có ăn không?
Lăng Tuyết hỏi Cố Huy và Lôi Quân, họ lắc đầu rồi lại gật, tuy rằng muốn ăn, nhưng không dám làm phiền Lăng Tuyết nấu cho họ ăn.
– Tôi nấu nhanh thôi, cùng nhau ăn đi.
Lăng Tuyết đi vào bếp, trong lòng tính toán không biết tên ôn thần
này chừng nào mới chịu về, tối nay cô còn có hẹn với Hoắc Phi Vân mà.
Vì để tiết kiệm thời gian, Lăng Tuyết làm món mỳ thịt xào tương[1], còn nấu thêm một nồi canh nấm.
Tần Tuệ nhìn mà nhíu mày, chỉ là Thân Đồ Dạ không chút ghét bỏ, ngược lại cảm thấy rất mới mẻ, nếm thử, lập tức khen không ngớt miệng:
– Ừ, ngon lắm.
– Anh dễ nuôi ghê- Lăng Tuyết chuẩn bị thêm hai phần cho Cố Huy và Lôi Quân- Hai anh cũng ăn đi.
– Không cần…- Hai người họ liên tục lắc đầu.
– Nhưng tôi đã nấu rồi, không ăn lãng phí lắm- Lăng Tuyết bá đạo ra lệnh- Mau ăn đi!
– Cái này…- Họ nhìn sang Thân Đồ Dạ.
– Ăn đi- Thân Đồ Dạ tiếp tục ăn mỳ.
Lăng Tuyết chống cằm ngồi nhìn anh ăn, động tác thật đẹp mắt, có một loại tao nhã khó diễn tả thành lời, cô không khỏi cảm thán:
– Thực sự anh dễ nuôi lắm, một tô mì tương là xong ngay.
– Là tay nghề em giỏi- Thân Đồ Dạ ngẩng lên nhìn cô- Tôi thích phụ nữ xuống bếp.
– Vậy mời thêm vài đầu bếp nữ- Lăng Tuyết lườm anh- Muốn ăn cái gì thì nấu cái đó.
– Sao mà giống được- Thân Đồ Dạ trả lời rất nghiêm túc- Người mình thích sẽ nấu ra những món đặc biệt ấm áp.
– Ha ha!- Lăng Tuyết cười vang- Ý anh là nói anh thích em à?
Sau khi hỏi xong bản thân cô cũng ngẩn ra, sao cô lại hỏi câu hỏi não tàn như thế?
Mắt Thân Đồ Dạ nhấp nháy, sắc mặt hơi mất tự nhiên.
Lăng Tuyết có hơi bất an, một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng, tim cô đang đập rất nhanh.
Cố Huy và Lôi Quân cẩn thận quan sát Thân Đồ Dạ, muốn nghe được câu trả lời từ anh.
Sau đó, Thân Đồ Dạ không nói gì hết, cúi đầu tiếp tục ăn mỳ.
Không khí hơi gượng gạo, Lăng Tuyết tằng hắng mấy tiếng, tiện tay bưng ly nước lên uống, Thân Đồ Dạ lại nhắc khéo:
– Đấy là ly nước của tôi.
– Hả? À!- Lăng Tuyết vội vàng đặt xuống.
Thân Đồ Dạ bưng ly nước lên uống, động tác vô cùng tự nhiên.
Trong lòng Lăng Tuyết đột nhiên căng thẳng hơn, giống như đã làm chuyện xấu.
– Cô Cung, trang phục của cô đã chuẩn bị xong- Một người hầu cầm bộ váy dài đi tới- Cô xem bộ này thích hợp không?
– Đưa cho tôi đi- Tần Tuệ vội vàng đi tới.
– Em định ra ngoài à?- Thân Đồ Dạ đặt đũa xuống, dùng khăn ăn tao nhã lau miệng.
– À, em…- Lăng Tuyết nghĩ ngợi, vẫn là nói thật- Tối nay em có hẹn dùng cơm với cô Hoắc.
– Phi Vân?- Thân Đồ Dạ khá bất ngờ- Sao hai người lại hẹn nhau vậy?
– Em cũng thấy rất lạ- Lăng Tuyết không dám giấu Thân Đồ Dạ, dù sao cũng chẳng gạt được anh- Cô ấy chủ động hẹn em.
Thân Đồ Dạ không hỏi nữa, bưng ly nước lên tiếp tục uống, sau khi uống hết, anh mới nói:
– Tôi đi cùng em.
– Hả?- Lăng Tuyết ngơ ngác- Con gái gặp nhau, anh đi theo không tốt lắm đâu?
– Một người là vị hôn thê của tôi, một người là bạn bè, có gì không
tốt?- Thân Đồ Dạ ra vẻ đương nhiên- Tôi đến thư phòng tìm sách đọc, em
chuẩn bị xong thì đến gọi tôi.
Nói xong, anh liền đứng dậy rời đi…
Lăng Tuyết nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy đành chịu, còn định nhân cơ hội tối này nói chuyện cô nhi viện với Hoắc Phi Vân, hiện tại Thân
Đồ Dạ đòi đi theo, cô nên nói thế nào đây?
Thật sự đổi góc độ khác mà nghĩ, chuyện này Hoắc Phi Vân chưa chắc sẽ giúp cô, còn Thân Đồ Dạ lại rất có thể, hay là nghĩ cách ra tay từ chỗ
anh còn hữu dụng hơn?
Không được, một khi anh nhúng tay vào, lai lịch của cô sẽ mau chóng bị lộ, đến lúc đó quả thật mất nhiều hơn được…
Làm sao đây?
– Cô Cung, lên lầu thay đồ trước chứ?- Tần Tuệ nhắc nhở Lăng Tuyết.
– Ừ- Lăng Tuyết biết chị ấy có chuyện muốn nói với cô.
Quả nhiên, sau khi lên lầu, Tần Tuệ nói thật:
– Tôi biết cô đồng ý gặp cô Hoắc là vì cô nhi viện, nhưng tôi không
thể không nhắc nhở cô, cô Hoắc chưa từng can thiệp vào chuyện kinh doanh của họ Hoắc, cô ấy không thể vì tình địch là cô mà phá vỡ nguyên tắc
đâu. Nếu cô thật sự muốn giải quyết vấn đề của cô nhi viện, chi bằng
nghĩ cách từ chỗ ngài Thân Đồ…
– Cái gì?- Lăng Tuyết nhíu mày- Không phải chị đã nói tìm Thân Đồ Dạ giúp đỡ sẽ bại lộ thân phận hay sao?
– Đúng vậy- Tần Tuệ sâu xa nói- Tìm ngài Thân Đồ giúp đỡ quả thật sẽ
bại lộ thân phận, cho nên cách này chắc chắn không thể dùng, nhưng có
vài việc vẫn có thể linh hoạt được.
– Tần quản gia- Lăng Tuyết nổi nóng- Giữa chúng ta đừng vòng vo nữa được không? Xin chị có chuyện gì cứ nói thẳng đi.
– Vâng- Tần Tuệ mỉm cười- Nếu cô đã nói vậy, tôi không cần úp mở nữa. Thật ra ý của tôi là… chỉ cần cô chính thức trở thành “chị Thân Đồ”,
như vậy, thế lực của cô sẽ tăng lên gấp trăm lần, đến lúc đó, hoàn toàn
không cần ngài Thân Đồ ra tay, tự cô là có thể ra mặt nói chuyện với họ
Hoắc! Người cô đại diện chính là ngài Thân Đồ, Hoắc Vân Phong không thể
không cho cô thể diện này.
Nghe vậy, Lăng Tuyết ngẩn người, không thể không nói, Tần Tuệ nói rất có lý, chỉ cần cô thật sự gả cho Thân Đồ Dạ, tất cả vấn đề khó khăn đều sẽ được giải quyết.
Nói đến cùng, cuộc sống chính là rất thực tế, để sinh tồn trên thương trường phải xem ai có thế lực hơn ai, ai mạnh hơn ai, Thân Đồ Dạ không
thể nghi ngờ chính là nhân vật đứng đầu chuỗi sinh vật này, tất cả mọi
người đều xem sắc mặt anh mà hành xử, họ Cung bị vây ở giai cấp trung
tầng luôn bị ức hiếp, chỉ có thể dựa vào cây cổ thụ như Thân Đồ Dạ mới
có thể phát triển tốt hơn, còn ở cấp thấp nhất chính là cô nhi viện,
ngay cả duy trì sự sống cũng tạo thành vấn đề, hiện tại cọng rơm cứu
mạng duy nhất có lẽ cũng chỉ có mỗi Thân Đồ Dạ…
– Đương nhiên, giữa cô và anh Lãnh đã có giao kèo, diễn đến hôn lễ là thôi, là một cá thể độc lập, cô không muốn lấy người đàn ông cô không
yêu, tôi hiểu chứ. Chỉ là… Anh Lãnh vì giúp cô giải quyết chuyện cô nhi
viện đã bận đến sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không thể giữ nguyên kế hoạch trước ngày hôn lễ dàn xếp ổn thỏa chuyện nhà họ Cung, nếu đến hôn lễ cô muốn rời khỏi đây, thì chính là vứt hết mớ hỗn độn này cho một mình anh ấy…
Tần Tuệ thở dài, im lặng một hồi, lại nói tiếp:
– Giao ước của cô và anh Lãnh, chúng tôi nhất định sẽ thực hiện, đến
hạn, cô có thể rời khỏi nhà họ Cung, anh ấy sẽ không miễn cưỡng cô làm
thêm bất cứ chuyện gì, tôi cũng không ép cô ở lại, sống chết của họ Cung không liên quan đến cô, bệnh của cậu Lăng chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục
điều trị, dù sao sự việc đó cũng gián tiếp vì chúng tôi mà ra, nhưng còn cô nhi viện, chúng tôi không có nghĩa vụ, cũng không có năng lực giải
quyết, đến nước này, cô muốn làm sao đây? Không chỉ hai đứa trẻ kia,
ngay cả xây dựng cô nhi viện cho mấy đứa trẻ còn lại cũng không thể thực hiện được.
Nghe vậy, Lăng Tuyết không nói được gì, tuy rằng cô cảm giác những
lời nói của Tần Tuệ đều có mục đích, nhưng không thể không thừa nhận,
đây đều là sự thật.
Tâm trạng cô vô cùng nặng nề, cô đột nhiên cảm thấy, sau khi cô đến
căn nhà này, hình như có rất nhiều khó khăn kéo đến, mỗi lần cô cảm thấy như đã sắp xử lý xong một chuyện, sẽ lại có chuyện khác xảy đến.
Tất cả mọi chuyện đều đang xô đẩy cô về phía Thân Đồ Dạ, để cô thay thế Cung Thiên Long gả cho Thân Đồ Dạ.
Hình như chỉ có làm như vậy, cô mới có thể giải quyết mọi vấn đề, mới có thể thoát ra.
Chỉ là nhìn từ góc độ khác, sau khi cô thật sự trở thành người của Thân Đồ Dạ, cô còn có thể toàn vẹn thoát ra không?
Lúc ấy, nếu Cung Thiên Long thật tỉnh lại, Thân Đồ Dạ thực sự có thể buông tha cho cô sao?
Nghĩ đến đó, trong lòng Lăng Tuyết cảm thấy sợ hãi, cô như biết trước được tương lai của chính mình, cô đang từng bước đi vào vực sâu không
đáy…
Nhưng mà phải làm sao chứ? Hiện tại cô muốn cũng không quay đầu lại
được, một chân của cô đã bước vào vũng bùn này, không rút ra được, càng
ra sức vùng vẫy, sẽ càng lún càng sâu, mọi thứ hiện nay sẽ bị hủy hoại
đến nát bét.
Cho nên, dù phía trước là vực sâu, là hố lửa, là địa ngục, cô cũng
chỉ có thể dũng cảm khoan thai bước tiếp, không có đường rút lui…
– Không phải tôi ép cô đâu, cũng không phải uy hiếp cô, chỉ là nói rõ tình hình trước mắt cho cô biết- Tần Tuệ thành khẩn nói- Nên lựa chọn
thế nào là tự do của cô, chúng tôi tuyệt đối không can thiệp! Nhưng mà,
nếu cô cảm thấy tôi nói có lý, hiện tại cô cần phải xây dựng mối quan hệ với ngài Thân Đồ thật tốt, còn sáu ngày nữa là đến hôn lễ của hai
người, hiện tại địa điểm tổ chức, thiệp mời khách khứa vẫn chưa chuẩn
bị, ngài Thân Đồ giống như bất cứ lúc nào cũng có thể hủy bỏ hôn lễ này, nếu chúng ta mất đi chỗ dựa vững chắc cuối cùng này, họ Cung cùng lắm
tổn thất ít tiền, nhưng bọn trẻ ở cô nhi viện thì…
– Tôi biết rồi- Lăng Tuyết ngắt lời Tần Tuệ, bình tĩnh nói- Tôi biết nên làm thế nào.
– Cô biết là tốt rồi- Tần Tuệ cẩn trọng giải thích- Những lời này là tôi tự tiện nói với cô, anh Lãnh không biết…
– Tôi hiểu- Lăng Tuyết cười nhạt- Yên tâm đi, tôi sẽ không nói lại
với anh ấy, chỉ là, sau này chị có khúc mắc gì cứ trực tiếp nói thẳng
với tôi, đừng ở sau lưng tôi giở trò mèo.
Chú thích:
[1] Mỳ thịt xào tương Bắc Kinh
(Zhajiangmian): Theo cách chế biến của người dân Bắc Kinh gốc, thịt cho
mì xào tương là thịt lợn, 5 phần nạc 5 phần mỡ, xắt hạt lựu nhỏ trộn với hành, gừng, tỏi băm nhỏ, xào trên chảo dầu nóng, cho thêm hoàng hi
tương (một loại tương của Trung Quốc), đậy nắp đun với lửa nhỏ 10 phút
cho đến khi thịt được nhuộm vàng, bên ngoài hồng bóng, mùi thơm ngào
ngạt. Sợi mỳ thì là sợi mỳ gạo tròn hoặc dẹt (tùy cách nấu) cho vào nước sôi cho chín. Người Bắc Kinh gốc, mùa lạnh thì vớt mỳ ra trộn với tương thịt ăn nóng, mùa hè đến thì mỳ trần qua nước, thêm canh thêm tương
thịt, cả hai cách đều rất ngon. (Nguồn Lưu Quang)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT