Xe taxi chạy đến khu gần vũ trường thì dừng lại, Lăng Tuyết xuống xe chạy băng băng vào Bóng Đêm, vẫn đến muộn ba phút.
Dưới sân khấu đã bắt đầu nhốn nháo, ban nhạc đang chơi khúc dạo đầu,
quản lý vội vã gọi điện thoại cho Lăng Tuyết, tay ghita bass Hàn Bắc
nhanh nhạy phát hiện Lăng Tuyết đang chen chúc trong đám người tiến đến, lập tức ném micro cho cô:
– Lăng Tuyết!
Lăng Tuyết nhanh nhẹn chụp lấy micro, âm nhạc trên sân khấu trở nên dồn dập, tiếng hát hoang dại của cô vang vọng toàn trường…
“Xuyên qua Sa Ba Khắc* và thế giới Mã Pháp* (*Thế giới trong game online)
Cùng nhau mở ra bản khế ước khắc loang lổ trên mộ đá
Đồ Long Đao cuồng vọng, lửa cháy mù mịt
Thiêu đốt khứu giác tổn thương, cắn nuốt hình ảnh đất trời
Hey!
Cần nhiệt huyết của bạn…
Đem nỗi nhớ hóa thành khoảnh khắc vĩnh hằng.
Mở ra phong ấn, tay siết chặt tay cùng tuyên thệ
Không rời không bỏ, bảo vệ lòng tin như trước
Rơi xuống bao nhiêu năm ánh sáng, cuối cùng trở về điểm xuất phát…”[1]
Lăng Tuyết có chất giọng đặc trưng, phối hợp với bão lớn cuồng ngạo,
tựa như tinh linh rong ruổi trong bóng tối, khiến tất cả mọi người rơi
vào mê say.
Chỉ là đôi mắt trong veo kia lại hệt như ngôi sao trên bầu trời đêm, phát ra thứ ánh sáng tinh khiết!
Đây là bài hát “Huynh đệ” của nhóm nhạc rock Báo Đen, bản gốc có sự
nhiệt huyết và mạnh mẽ của đấng mày râu, nhưng từ miệng Lăng Tuyết hát
ra, lại có tư thế nữ trung hào kiệt oai hùng hiên ngang trong gió!
Trên khán đài VIP ở tầng hai, có một người đàn ông liên tục đến đây
99 đêm, mỗi đêm đều ngồi ở chỗ đó nghe Lăng Tuyết hát, anh có đôi mắt
màu xanh lam cao quý hiếm thấy, cho dù ở trong bóng tối vẫn tản ra thứ
ánh sáng óng ánh.
Anh có khuôn mặt hài hòa khôi ngô như được điêu khắc thành, còn có
một đôi tay tinh tế thon dài, như được chế tác thật hoàn mỹ, nhẹ nhàng
lắc ly rượu đế cao, tựa như đang kích thích trái tim cô!
Anh ở trên tầng hai nhìn xuống cô, giống như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời.
Cô đứng trên sân khấu ngước lên nhìn anh, giống như nhìn nam thần
trong mộng, 99 đêm rồi, cô ngước nhìn anh cách ngọn đèn lờ mờ, để ghi
nhớ dáng vẻ của anh trong lòng.
Cô muốn nói vài câu với anh, cho dù chỉ là hỏi tên của anh…
Đáng tiếc, liên tục 99 đêm, mỗi khi buổi biểu diễn của cô sắp kết
thúc, anh lại lặng lẽ biến mất trong biển người mênh mông không một
tiếng động.
Cô luôn không có cơ hội bắt chuyện với anh.
Đêm nay cũng không ngoại lệ!
Biểu diễn suốt một tiếng đồng hồ, Lăng Tuyết vẫn luôn trao đổi ánh
mắt với anh, thỉnh thoảng còn nhìn nhau cười, ra tín hiệu ngầm.
Trước khi biểu diễn kết thúc, Lăng Tuyết đặc biệt dùng tay ra hiệu
riêng với anh, ý cô muốn anh đừng đi, nhưng khi quay đầu nhận hoa khán
giả tặng, anh đã biến mất không chút tăm hơi.
Lăng Tuyết nhìn chằm chằm chỗ đó, thật lâu không muốn dời mắt, trong lòng vô cùng mất mác.
– Lăng Tuyết, hôm nay sinh nhật em, mau về đi, Lăng Ngạo còn đợi em ở ngoài đó- Đồng nghiệp nhắc nhở.
Ra khỏi cửa, xe của Lăng Ngạo đã chờ sẵn ở đó, nhiều năm trôi qua, chưa từng thay đổi.
Lên xe, Lăng Ngạo đưa cho Lăng Tuyết một túi quà tinh xảo:
– Mở ra xem đi.
– Quà sinh nhật?- Lăng Tuyết có chút chờ mong- Năm nay là gì vậy?
– Em sẽ thích- Lăng Ngạo vểnh môi cười.
– Trời ạ!- Lăng Tuyết kinh ngạc hô lên, quà tặng này lại có thể là giấy báo trúng tuyển Học Viện Âm Nhạc Thánh Điển.
Học Viện Âm Nhạc Thánh Điển nổi tiếng thế giới, yêu cầu sinh viên vô
cùng cao, Lăng Tuyết thi liên tục ba năm đều trượt, nhưng từ đó đến nay
cô chưa từng bỏ cuộc.
Tháng trước, cô lại cùng Lăng Ngạo đến học viện âm nhạc hoàng gia
phỏng vấn, cô cũng không ôm hy vọng quá lớn, không ngờ lần này lại trúng tuyển.
Lăng Tuyết mừng rỡ:
– Em đậu rồi, em đậu rồi, em lại có thể đậu rồi!
– Anh đã sớm nói em nhất định sẽ đậu mà- Lăng Ngạo tự hào xoa đầu cô.