Nghĩ vậy, tâm trạng Lăng Tuyết rất rối rắm, nhưng cô biết rõ, có một số chuyện đến cuối cùng vẫn phải đối mặt, đau dài chi bằng đau ngắn, cho dù có lỗi, cô cũng chỉ có thể làm thế, trở về phải nói chuyện rõ ràng với Lăng Ngạo…

Thân Đồ Dạ trở lại thì trời đã tối, thay đồ xong, cảm giác anh sáng sủa hẳn lên, trên người còn có mùi sữa tắm, rất dễ chịu.

Lăng Tuyết đang ngủ say, cảm giác có một thứ ấm áp chui vào khoang miệng cô, mặc sức cướp đoạt mỗi một tấc lãnh địa giữa môi răng cô, tay thì táy máy, luồn vào dưới lớp áo của cô, nhẹ nhàng vân vê nơi ngực.

– Ưm…- Lăng Tuyết ngâm khẽ, cơ thể co giật, cả người bỗng tỉnh táo, mở mắt, nhìn thấy người đàn ông phía trên mình, lúc này cô mới thở phào- Là anh à.

– Không thì sao?- Thân Đồ Dạ lưu luyến dứt ra, nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, mắt nheo lại lóe ra ánh sáng nóng rực, trong giọng nói lại đầy mùi ghen tuông- Em nghĩ là ai?

– Em giật mình mà- Lăng Tuyết lảng tránh vấn đề này, thực ra vừa rồi cô vừa chiêm bao thấy Lăng Ngạo làm ra vài chuyện quá đáng với cô, đang vùng vẫy trong mơ, thì được Thân Đồ Dạ hôn đến tỉnh, cho nên lúc cô mở mắt, cứ vô thức tưởng là Lăng Ngạo.

– Đừng sợ, đang ở trong phạm vị bảo vệ của anh, sẽ không để em có chuyện- Thân Đồ Dạ cởi áo khoát ra nằm xuống bên cạnh Lăng Tuyết, một cánh tay luồn dưới cổ cô, thân mật ôm lấy cô- Hôm nay em thấy thế nào? Đỡ nhiều không?

– Đỡ hơn rồi- Lăng Tuyết nghiêng người rúc vào lòng Thân Đồ Dạ.

– Chú ý!- Thân Đồ Dạ cẩn thận cầm lấy tay Lăng Tuyết, nhẹ nhàng đặt lên vai anh, mu bàn tay cô còn cắm kim tiêm, sáng mai còn phải truyền dịch, anh nhìn thấy vết bầm tím trên mu bàn tay ấy, nhíu mày- Sao lại thế này? Bác sĩ gì mà cắm kim như thế? Đâm mu bàn tay em thành ra như vậy.

– Chút xíu thôi mà, không sao- Lăng Tuyết mỉm cười- Anh không cần hung dữ như vậy, làm ai cũng sợ anh.

– Họ sợ không thì liên quan gì đến anh? Em không sợ anh là được- Thân Đồ Dạ hôn lên trán cô, mờ ám nhìn chằm chằm vào ngực cô- Bệnh rồi, chỗ này có nhỏ đi không?

– Khùng- Lăng Tuyết lấy tay che ngực, giận dỗi trừng mắt với anh.

– He he…- Thân Đồ Dạ mỉm cười xấu xa- Đúng rồi, em uống thuốc Lãnh Thanh Mặc kê chưa?

– Uống rồi- Lăng Tuyết gật đầu, không vui nói- Nói đến chuyện này, em phải nói anh đó, còn yêu cầu Cố Huy thử độc, Lãnh Thanh Mặc sao có thể hại em được?

– Chưa chắc…- Thân Đồ Dạ trề môi- Xem ra địa vị của Lãnh Thanh Mặc ở trong lòng em rất cao nhỉ, xảy ra chuyện như vậy, mà em vẫn luôn cho rằng anh ta là người tốt.

– Hình như anh có thành kiến với anh ấy?- Lăng Tuyết nhíu mày nhìn Thân Đồ Dạ- Anh có bằng chứng là do anh ấy làm không?

– Thôi được rồi- Thân Đồ Dạ thỏa hiệp- Chính bởi vì không có, nên anh mới không động vào anh ta! Nhưng anh không thể không nhắc nhở em phải luôn đề phòng anh ta, anh ta không hề đơn giản như em nghĩ đâu, đàn ông một khi mưu tính thâm trầm còn nham hiểm hơn cả hồ ly!

– Nghiêm trọng vậy à?- Lăng Tuyết không để trong lòng- Ừm, dù gì sau này cũng không qua lại gì nữa. Sau chuyện này, tin rằng họ cũng không dám đến tìm em, huống hồ, em sắp gia nhập tập đoàn Thiên Ngu bắt đầu phát triển sự nghiệp của em rồi.

– Ừ, sau này em ở bên anh, không ái dám động vào một sợi tóc của em- Thân Đồ Dạ xoay người đặt Lăng Tuyết lên trên, xấu xa nói- Bị bệnh phần trên thôi, phần dưới chắc không sao chứ?

– Thân Đồ Dạ, anh hư…

– Anh sẽ nhẹ nhàng mà, nhớ…

– Đừng… ưm ưm…

Trong phòng bệnh, hai người lại bắt đầu quấn lấy nhau, tiếng thở dốc, tiếng giường bệnh rung lắc hòa vào nhau, tạo thành một bản hòa âm vô cùng đặc biệt.

Bên ngoài, Lôi Quân và Cố Huy đưa mắt nhìn nhau, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nổi.

Đàn ông một khi “ăn mặn” liền khác hẳn, giống hệt sói đói, lúc nào cũng muốn làm “chuyện ấy”.

Chủ nhân ngay cả Lăng Tuyết sinh bệnh cũng không tha, đúng là quá xấu rồi.

– Chiếc giường này tệ quá, ngày mai đổi giường mới.

Trong phòng truyền đến tiếng trách móc của Thân Đồ Dạ, mang theo vẻ không vui.

– Anh nhẹ thôi… ưm…

Lôi Quân đi ngủ, Cố Huy và hai người khác ở lại gác đêm.

Hai người kia còn đỡ, đứng phía đầu kia hành lang, Cố Huy vì phải bảo vệ sự an toàn cho Thân Đồ Dạ, phải đứng ngay bên ngoài cửa, nhưng lại không thể đeo tai nghe, bởi vì lúc nào cũng phải chú ý động tĩnh xung quanh, đúng là làm khó anh, thanh niên trai tráng, chưa có bạn gái, lại còn phải chịu cực hình này, vô cùng thê thảm…

***

Hôm qua Lăng Tuyết ngủ cả ngày, tuy rằng đến tối bị Thân Đồ Dạ “giày vò” cả đêm, nhưng đến sáng vẫn dậy rất sớm, cô thức dậy rửa mặt, cảm giác sức khỏe đã hồi phục rất nhiều, mắt và cổ họng không còn đau nữa, chỉ là lúc soi gương phát hiện sắc mặt mình vẫn tái, tròng mắt vẫn vằn vện tơ máu.

May mà nói với Lăng Ngạo ngày mai mới về, bằng không vác bộ dạng này về, bọn họ nhất định lo lắng lắm.

Đang nghĩ ngợi, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng ồn ào:

– Tôi muốn gặp Cung Thiên Long, anh cản tôi làm gì? Tránh ra.

– Chủ nhân của chúng tôi đang nghỉ ngơi, xin anh nhỏ tiếng thôi- Cố Huy nghiêm túc, lịch sự cảnh cáo- Hơn nữa cô Lăng hiện giờ không tiện gặp khách!

– Cái gì mà cô Lăng? Đây không phải phòng của Cung Thiên Long à?

Giọng Dukabad rất lớn, không mảy may giảm âm lượng, hoàn toàn bỏ ngoài tai lời nói của Cố Huy.

– Tiễn khách!!!- Cố Huy không muốn khách sáo với anh ta nữa, trực tiếp lệnh cho thuộc hạ đuổi Dukabad đi.

– Ai dám đụng đến tôi?- Dukabad quát tháo, bên ngoài càng ồn hơn…

– Thế nào? Anh dám quát thêm một câu thử xem? Mỗi vệ sĩ của tôi đâm một cái anh cũng đủ đi đời- Dukabad bệ vệ hống hách nói.

Lăng Tuyết cười khổ, cô biết tính tình Dukabad này, ra ngoài đi đâu đều dẫn theo cả đám vệ sĩ, lúc này chắc gọi tới một đoàn vệ sĩ đối đầu với đám người Cố Huy rồi.

Thân Đồ Dạ trước giờ làm việc âm thầm, cơ bản chỉ dùng mỗi hai phụ tá đắc lực là Cố Huy và Lôi Quân, lần này Lăng Tuyết xảy ra chuyện, anh mới an bài thêm vài người.

– Buồn cười!- Cố Huy chẳng sợ những người này, đánh nhau phải dựa vào thực lực, không phải bên nào đông hơn là lợi hại- Ngài Dukabad đã bất lịch sự như vậy, tôi sẽ không khách sáo nữa!

Chẳng lẽ định đánh nhau thật?

Lăng Tuyết giật mình, vội vàng đi ra ngăn cản, mới ra khỏi nhà vệ sinh, phát hiện Thân Đồ Dạ đã thức dậy, không nhanh không chậm, không nóng không lạnh quát khẽ:

– Dừng tay!

Bên ngoài nhất thời yên tĩnh, Cố Huy đáp:

– Dạ, chủ nhân!

Dukabad giật mình, hồi lâu mới hoàn hồn, nhiều chuyện hỏi:

– Bên trong sao lại có đàn ông? Ai vậy?

– Đã nói chủ nhân chúng tôi đang nghỉ ngơi.

Cố Huy nhíu mày, đây đúng một tên nhà giàu mới nổi, chẳng có chút tố chất nào.

– Chủ nhân gì của các người? Tôi muốn tìm…

Dukabad chưa nói xong, cửa đã mở, Thân Đồ Dạ đứng sau cánh cửa, quần bên dưới chỉnh tề, ở trên thì vẫn đang cài lại cúc áo sơ mi, mặt lạnh lùng hờ hững nhìn Dukabad:

– Dukabad, sao, không biết tôi à?

– Là, anh???- Dukabad kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm- Thân Đồ Dạ???

Dukabad lại quen biết chủ nhân?

Cố Huy khá bất ngờ, chủ nhân chưa từng đề cập tới.

– Lâu rồi không gặp, trông anh vẫn già như vậy- Thân Đồ Dạ bĩu môi- Nhiều tài sản cũng không che giấu được mùi chợ búa tỏa ra từ người anh.

– Này, tuy rằng anh lợi hại hơn tôi, còn từng giúp đỡ tôi, nhưng đừng có tổn thương tôi như vậy chứ?- Dukabad khá bất mãn- Đúng rồi, sao anh lại ở đây? Đây là phòng của Cung Thiên Long, người thừa kế nhà họ Cung mà? Chẳng lẽ anh với cô ấy…

– Xem ra người của họ Cung vẫn chưa nói với anh nhỉ- Thân Đồ Dạ ngắt lời anh ta- Anh đi hỏi họ cho rõ ràng rồi hẳn quay lại đây!

Nói xong, anh chuẩn bị đóng cửa…

– Đợi đã- Dukabad nhìn thấy Lăng Tuyết trong phòng- Đó chẳng phải là Cung Thiên Long sao? Anh gạt tôi?

Thân Đồ Dạ quay đầu nhìn Lăng Tuyết, cô mặc thêm áo khoát đi tới, thoải mái chào hỏi Dukabad:

– Ngài Dukabad, chào buổi sáng!

– Cô Cung, cám ơn cô đã cứu tôi- Dukabad chìa tay ra, định bắt tay với cô.

Khi Lăng Tuyết chuẩn bị vươn tay đến bắt, Thân Đồ Dạ đã chặn tay cô lại, lạnh lùng nói:

– Cô ấy là người phụ nữ của tôi!

– Hả?- Dukabad trợn mắt- Không thể nào?

– Mắt anh bị mù rồi à? Nhìn không ra được à?

Thân Đồ Dạ bất mãn nhướn mày, ý tứ quá rõ ràng, phòng ốc lộn xộn, họ ăn mặc mờ ám như vậy, mới sáng sớm, không phải quan hệ đó thì là quan hệ gì?

– Tình một đêm thôi mà, tôi chơi hoài- Dukabad lại không nghĩ vậy, buột miệng trêu chọc- Cô Cung, lần sau cô có nhu cầu thì cứ đến tìm tôi, kinh nghiệm của tôi phong phú hơn anh ta nhiều…

– Câm miệng!- Thân Đồ Dạ giận dữ quát lên, cắt ngang lời nói của Dukabad- Anh còn dám xúc phạm cô ấy, tôi sẽ không khách sáo với anh nữa đâu!

Ánh mắt anh tràn ngập sát khí, sắc mặt xanh mét, không phải đang đùa.

– Này, nói thế nào chúng ta cũng quen nhau lâu rồi, anh có cần vậy không?- Dukabad vẻ mặt tủi thân- Tôi chỉ thử vậy thôi mà, không như vậy sao anh ra gặp tôi được? Rồi sao anh tỏ rõ thái độ được? Xem ra họ nói đúng rồi, người cứu tôi thật ra là ngài S đỉnh đỉnh đại danh, hơn nữa anh thật sự động chân tình với cô gái này rồi, đêm trước đích thân ra mặt cứu người, bây giờ còn túc trực suốt bên cạnh, cây vạn tuế cuối cùng cũng đã nở hoa!

– Nếu Lãnh Thanh Mặc chuyện gì cũng nói với anh, anh cứ trực tiếp thương lượng với họ là được, đừng đến làm phiền người phụ nữ của tôi nữa- Thân Đồ Dạ ôm lấy eo Lăng Tuyết, trịnh trọng cảnh cáo- Nếu có lần sau, đừng tránh tôi không nể tình bạn cũ!

– Yên tâm yên tâm, nếu thật sự là người của anh, tôi chắc chắn không động vào, vợ bạn không thể chọc mà- Dukabad cười nói.

– Ai là bạn bè với anh?- Thân Đồ Dạ lạnh lùng trừng mắt liếc anh ta, tiện tay định đóng cửa, Dukabad lại mặt dày nói- Tìm lúc nào đó họp mặt đi, hơn mười năm không gặp rồi, cảnh còn người mất, nhưng năm đó chúng ta từng cùng nhau lang bạt…

– Cút, ồn muốn chết- Thân Đồ Dạ không hề khách sáo, đóng sập cửa phòng lại.

Dukabad vẫn còn ở bên ngoài la to:

– Này, anh không chút nào tò mò tình hình hiện tại của tôi à? Năm đó cơm tôi cũng không có mà ăn, hiện tại đã thành tỉ phú rồi đó, tôi nợ anh bữa cơm, tìm thời gian để tôi trả lại cho anh nha…

Hết chương 159

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play