– Thì sao?- Giọng Lăng Tuyết không thể nói là lạnh băng, nhưng tuyệt đối không hề nhiệt tình.
Tần Tuệ dường như có chuyện muốn nói, nhưng lại không biết mở lời thế nào, đành phải nói vài chuyện không liên quan trước.
– Vết thương của cậu Lăng thế nào, anh Lãnh luôn miệng nhắc tới, nói không mấy hài lòng với điều kiện chữa trị bên này, anh ấy định giúp cô cậu liên hệ với bệnh viện tốt hơn.
Với phong cách xử lý công việc của Lãnh Thanh Mặc, ngay từ đầu đã sắp xếp chữa trị tốt nhất, hoàn toàn không cần có sắp xếp khác, cho dù thực sự muốn làm gì thêm, anh cũng sẽ trực tiếp liên lạc với Lăng Tuyết, tuyệt đối không thể nói với Tần Tuệ.
Lăng Tuyết đã hơi mất kiên nhẫn, vì thế hỏi thẳng:
– Tôi biết Tần quản gia công việc bề bộn, chắc chắn không khi khổng khi không đến đâu, có gì chị cứ nói thẳng đi.
Tần Tuệ trầm ngâm một chút, thở dài nói:
– Cô Lăng, có lẽ cô không biết, sau khi cô đi, việc kinh doanh của họ Cung chúng tôi liền xuống dốc không phanh, tình cảnh của cô Cung và anh Lãnh hiện tại rất khó khăn.
Lăng Tuyết khó hiểu hỏi:
– Tại sao chứ? Theo tôi được biết, Thân Đồ Dạ không hề có hành động trả thù gì với họ Cung, trước khi tôi đi, tôi nhớ Lãnh Thanh Mặc còn nói việc làm ăn của họ Cung đang dần đi vào quỹ đạo, vì sao trong thời gian ngắn lại xuất hiện thay đổi lớn như vậy chứ?
Tần Tuệ cẩn thận ngẩng đầu nhìn ra cửa, sau khi xác định bên ngoài không có ai nghe lén, mới xót xa nói:
– Tuy rằng ngài Thân Đồ không ra tay trả thù họ Cung, nhưng với mối quan hệ rộng rãi và địa vị của ngài ấy, muốn trả thù ai đó còn cần phải đích thân ra tay sao? Ngày thành hôn, ngài Thân Đồ đơn phương tuyên bố hủy hôn, điều này đã cho mọi người một tín hiệu rõ ràng, đều là mấy lão lăn lộn thương trường mấy chục năm, nhóm người hợp tác với họ Cung làm sao không hiểu chứ? Cho dù họ muốn kiếm tiền, giá cả họ Cung đưa cho họ dù thấp đến đâu, những người đó cũng không dám hợp tác với chúng tôi, thậm chí có mấy hợp đồng đã ký kết, thà mạo hiểm bị khởi kiện cũng đòi hủy, vậy chẳng phải là sớm một chút phân rõ ranh giới với nhà họ Cung hay sao?
Đối với năng lực của Thân Đồ Dạ, Lăng Tuyết hiện tại đã hiểu chút ít, nhưng năng lực lớn mạnh như vậy cô cũng khá bất ngờ.
Lăng Tuyết cầm thìa khuấy vài vòng trong lý cà phê, thản nhiên nói:
– Kinh doanh vốn có phiêu lưu, lúc trước họ Cung muốn kết thông gia tạo liên minh với Thân Đồ, cũng phải đoán ra mức độ mạo hiểm của chuyện này. Tiếp cận Thân Đồ Dạ vốn chính là một vụ buôn bán, hiện tại buôn bán không được, bị tổn thất thì có khả năng trách ai được chứ? Lùi mười ngàn bước mà nói, nếu Cung Thiên Long thành công gả cho Thân Đồ Dạ, vậy lợi ích họ Cung nhận được chẳng phải rất là lớn sao? Mua bán công bằng, lời lỗ tự chịu.
Tần Tuệ ngồi im lặng, thật lâu sau, Lăng Tuyết xem đồng hồ nói:
– Giờ cũng muộn rồi, nếu Tần quản gia không có chuyện gì khác, tôi không tiếp nữa.
Tần Tuệ thấy Lăng Tuyết muốn đi, cuối cùng không nhịn được nói:
– Thế nhưng hiện tại anh Lãnh đang bị cả nhà họ Cung buộc tội, Cung Hiếu Cường cầm đầu họ thậm chí còn bày ra rất nhiều tội danh không thật, còn nói muốn khởi tố anh ấy, muốn đẩy anh ấy vào tù!
Vu cáo hãm hại? Ngồi tù?
Lăng Tuyết lần nữa ngồi lại, nếu họ Cung còn có một người có thể khiến cô thấp thỏm không yên, thì người đó tuyệt đối chính là Lãnh Thanh Mặc, từ đầu đến cuối, Lãnh Thanh Mặc đối xử với cô không tệ, cho dù là cuối cùng cô lựa chọn rút lui, cũng là Lãnh Thanh Mặc chống đỡ áp lực khắp nơi, dốc lòng ủng hộ,
Lãnh Thanh Mặc gặp nạn, Lăng Tuyết không thể ngồi yên không màng đến.
– Họ Cung xuống dốc thì có liên quan gì đến Lãnh Thanh Mặc, họ dựa vào cái gì mà gây phiền phức cho anh ấy?
Tần Tuệ thở dài nói:
– Họ cho rằng cô chủ sở dĩ cùng ngài Thân Đồ đi đến mức này, đều là anh Lãnh ở sau màn chỉ huy, nói anh ấy vì đoạt quyền mà không quan tâm đến lợi ích gia tộc, hơn nữa bây giờ còn muốn cả gia tộc chôn cùng với anh ấy, họ quyết không cho phép. Những người đó còn nói, nếu bây giờ bà chủ lớn còn sống, sẽ ra lệnh cấm anh Lãnh bước vào gia tộc họ Cung, cấm anh ấy nhúng tay vào việc kinh doanh, chính là để cô chủ và ngài Thân Đồ kết thân có liên quan đến lợi ích kinh doanh trọng điểm của gia tộc, vốn không nên có sự tồn tại của anh ấy.
Tần Tuệ ở họ Cung phục vụ bao nhiêu năm, tuy rằng không có năng lực lớn vì gia tộc bày mưu tính kế, nhưng xem như có chút kiến thức, đối với tình hình họ Cung đương nhiên cũng nắm rõ trong lòng bàn tay!
– Chỉ là điều này có liên quan gì đến chuyện Lãnh Thanh Mặc phải ngồi tù, Lãnh Thanh Mặc xưa nay làm việc cẩn thận chặt chẽ, đối với tiền tài lại không màng, họ dù có xấu xa vô sỉ đến mức nào, cũng không thể tự bịa đặt ra tội chứng tống anh ấy vào tù chứ?
Lăng Tuyết không phải dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, cô ở họ Cung cũng được một thời gian, đối với lợi ích thương trường cũng có chút hiểu biết.
– Đám người Cung Hiếu Cường có cách, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn chính chiêu thức quen dùng của họ!- Tần Tuệ nghiến răng nói- Cô chủ từng vì một hợp đồng rất khẩn cấp, chưa trải qua sự đồng ý của hội đồng quản trị đã ký tên, bình thường thì chẳng có gì, trước kia bà chủ lớn nắm quyền cũng thường xuyên làm vậy, nhưng biết rõ đó quả thực không phù hợp trình tự. Chết tiệt là, bên B của hợp đồng, sau khi nhận được tiền liền biến mất, số tiền này một đi không trở lại, Cung Hiếu Cường liền vu oan anh Lãnh tham ô công quỹ, bỏ túi riêng!
Lăng Tuyết càng nghe càng giận nói:
– Tiền không thấy thì có thể tìm người ký tên là Cung Thiên Long chứ, liên quan gì đến Lãnh Thanh Mặc? Không ngờ việc kinh doanh gia tộc các người suy bại liền trách Lãnh Thanh Mặc, bị lừa cũng là Lãnh Thanh Mặc, sau đó mở miệng là nói Lãnh Thanh Mặc không có tư cách tham gia vào việc kinh doanh gia tộc? Quên mang não à!
– Họ là đang ép cô chủ và anh Lãnh bỏ xe giữ tướng[1]! Nếu anh Lãnh không ra mặt gánh trách nhiệm, vậy ngồi tù còn nhẹ đó!
– Cho nên, Lãnh Thanh Mặc liền gánh vác?- Trong đầu Lăng Tuyết hiện lên gương mặt lặng lẽ không màng danh lợi của Lãnh Thanh Mặc, âm thầm thở dài, cười khổ- Lãnh Thanh Mặc chắc chắn sẽ gánh, anh ấy chẳng phải là con xe luôn một lòng bảo vệ tướng đó hay sao?
Lăng Tuyết cũng hiểu lòng trung thành của Lãnh Thanh Mặc, vì Cung Thiên Long, cái gì anh ấy cũng nguyện làm!!!
Im lặng hồi lâu, Lăng Tuyết hỏi:
– Xảy ra chuyện này tôi cũng thấy đáng tiếc, chỉ có thể nói lúc trước tôi thay thế Cung Thiên Long chẳng mang đến tác dụng gì, đến cuối cùng còn hoàn toàn ngược lại, cho nên từ lúc bắt đầu tôi đã nói, lừa gạt sẽ không có kết quả tốt. Đương nhiên, bây giờ nói mấy lời này có chút bạo biện, nhưng tôi cũng lực bất tòng tâm! Chị biết mà, tôi chỉ là người bình thường, không tiền không thế, tôi làm sao giúp đỡ họ Cung được?
– Có thể được- Tần Tuệ vội nói- Anh Lãnh lôi kéo được một mối làm ăn lớn, khách hàng là doanh nhân giàu có ở Dubai, họ không liên quan gì đến ngài Thân Đồ, cũng sẽ không để ý đến quan hệ xấu hổ giữa ngài Thân Đồ và họ Cung, mối làm ăn này liên quan đến nguồn vốn cực lớn, nếu có thể đàm phán được, đủ để giải quyết tình hình cấp bách trước mắt của họ Cung! Vị khách này ngày mai sẽ đến San Francisco, lúc đó…
– Đợi đã- Lăng Tuyết ngắt lời Tần Tuệ, nghi ngờ hỏi- Chẳng lẽ chị bảo tôi giả mạo Cung Thiên Long đi đàm phán vụ này? Hiện tại Cung Thiên Long không hôn mê cũng không bị tai nạn gì cả, cơ hội lần này là chiếc phao cứu sinh cho họ Cung, tại sao cô ta không đích thân đi làm???
– Cô Cung cũng muốn đích thân đi, chỉ là…- Tần Tuệ nói đến đây, vành mắt đột nhiên đỏ hoe, giọng cũng nghẹn ngào- Lần đó cô Cung bị tại nạn xong để lại rất nhiều di chứng, vốn có thể tiếp tục điều trị thêm, nhưng cô lại đột ngột đòi rút khỏi, cô ấy đành mang thương tật quay lại, sau đó trải qua đả kích, hơn nữa dưới sự chèn ép của đám người Cung Hiếu Cường, cô chủ bị áp lực quá lớn, mắc chứng trầm cảm, hiện tại ốm đau nằm liệt giường, tình trạng sức khỏe kém vô cùng, một tháng nay đã gầy đến mức trơ xương, đừng nói lặn lội đường xa đến Mỹ bàn chuyện, ngay cả xuống giường cũng khó.
– Nghiêm trọng như vậy?
Lăng Tuyết bán tín bán nghi, nói thật, lời nói của Tần Tuệ không phải không có khả năng, lúc trước khi Cung Thiên Long gặp nạn là cô đích thân cứu cô ấy ra, cô biết rõ vết thương của Cung Thiên Long nghiêm trọng bao nhiêu, trước sau chỉ tiếp nhận điều trị trong khoảng thời gian ngắn, cho dù y thuật của Lãnh Thanh Mặc và bác sĩ Hoa có lợi hại đến đâu, cũng không thể làm cô ấy hoàn toàn hồi phục, di chứng chắc chắn vẫn còn, hơn nữa dưới nhiều áp lực, tâm bệnh thành tật, cũng không phải không có khả năng.
Chỉ là sau khi xảy ra chuyện lần trước, Lăng Tuyết đối với Tần Tuệ có lòng phòng bị, Tần Tuệ tuy rằng trung thành tận tâm với họ Cung, nhưng chị ta rất mưu mô, con người lại giảo hoạt nham hiểm, không phải người đáng để tin cậy.
– Tôi biết, lúc trước tôi tự tung tự tác đã khiến cô mất lòng tin- Tần Tuệ cười chua chát- Tôi cũng biết, bây giờ lời tôi nói không đáng tin, nhưng không sao, cô sẽ xác định được nhanh thôi.
– Có ý gì?- Lăng Tuyết hỏi.
– Thực ra lần này tôi không phải đến Mỹ một mình, anh Lãnh cũng đến- Tần Tuệ nghiêm túc nói- Hôm nay anh ấy đang nghĩ cách tiếp cận khách hàng kia, muốn trực tiếp đại diện cô Cung đàm phán với họ chuyện hợp tác, tuy rằng không có hy vọng quá lớn, nhưng anh ấy vẫn muốn thử một lần. Trước khi đi, anh ấy còn đặc biệt cảnh cáo tôi không được làm phiền cô, nhưng tôi nghĩ đến cô Cung, thật sự không đành lòng, cho nên mặt dày đến tận đây. Tôi đã chuẩn bị tư tưởng bị trách phạt, nhưng cô có thể xác minh với anh ấy xem lời tôi nói có phải thật không, lời anh ấy nói, chắc cô sẽ tin chứ?
Nghe vậy, Lăng Tuyết im lặng, Tần Tuệ đã nói vậy, sự việc có lẽ đúng tám chín phần rồi.
Nếu họ Cung thật sự rơi vào khốn đốn, cần sự giúp đỡ của cô mới có thể giành được cơ hội sống, như vậy, cô có muốn giúp đỡ họ lần này không?
– Reng reng reng…- Lúc này, điện thoại Tần Tuệ bỗng đổ chuông, chị nhìn màn hình, nói với Lăng Tuyết- Cô xem, là điện thoại cô Cung gọi tới, những lời vừa rồi tôi nói có phải thật không, cô sẽ biết nhanh thôi.
Nói xong, Tần Tuệ nhấn loa ngoài cùng Lăng Tuyết nghe điện thoại.
– Cô Cung!
– Tần Tuệ…- Giọng Cung Thiên Long vô cùng yếu ớt- Vừa rồi tôi nhận được tin nhắn của Thanh Mặc, anh ấy bị Dikabad từ chối không tiếp, Dikabad kiên trì muốn tôi đích thân đến bàn chuyện, nếu không vụ hợp tác này… khụ khụ khụ…
Cung Thiên Long chưa nói xong đã ho sặc sụa, không ngừng hít thở, Lăng Tuyết nghe xong rất khó chịu trong lòng.
[1] Nguyên văn là “khí xa bảo suất”: hy sinh cái nhỏ bảo vệ cái lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT