Với tấm lòng của Hàn Giai, người làm anh trai là Hàn Bắc biết rõ vô
cùng, nhưng lại không nói thẳng ra, bởi vì anh càng hiểu tâm tư của Lăng Ngạo hơn.
Lăng Ngạo thích Lăng Tuyết, đây là chuyện ai ai cũng biết, hơn nữa,
tình cảm của Lăng Ngạo với Lăng Tuyết không thể so sánh với người bình
thường được, Lăng Ngạo là dùng mạng sống để yêu Lăng Tuyết, đây cũng
không phải thứ người trần mắt thịt bình thường có thể lay chuyển được!
Cho nên Hàn Bắc luôn khuyên nhủ Hàn Giai, đừng cố chấp u mê nữa, chỉ là Hàn Giai hoàn toàn không nghe vào.
Nhưng Hàn Bắc vẫn rất lo lắng, anh nhìn theo bóng lưng tất tả ra ngoài của cô, vội hỏi Lăng Tuyết:
– Lăng Tuyết, hay em cũng đi cùng thăm Lăng Ngạo đi, lúc chiều Lăng Ngạo hỏi anh, anh còn nói tối em sẽ đến thăm anh ta!
Lăng Tuyết vô thức nhìn thoáng qua cửa phòng, cô đương nhiên muốn đi
thăm Lăng Ngạo rồi, chỉ là tối nay nếu ra ngoài, Thân Đồ Dạ nhất định sẽ nổi giận.
Người đàn ông bá đạo đó một khi ngang ngược lên, nagy cả buổi biểu
diễn của người ta còn phá hư bảng điện, thì có gì không thể làm chứ?
Lăng Tuyết đành nói:
– Thôi để sáng mai em đến thăm anh ấy, đúng lúc ngày mai rãnh rỗi, em có thể ở lại bệnh viện cả ngày.
– Vậy cũng được, mà tốt nhất em nên nói với anh ta đi, tránh để anh ta mong ngóng, rồi hụt hẫng- Hàn Bắc nhắc nhở.
Lăng Tuyết gật đầu, lại gắp thức ăn cho Hàn Vũ Thần:
– Tốt nhất anh cũng quay về bệnh viện sớm đi, càng nhanh càng tốt, ngoan ngoãn nằm viện đừng chạy lung tung nữa.
Hàn Vũ Thần ăn sạch miếng thức ăn mà Lăng Tuyết vừa gắp, vừa ăn vừa nói:
– Được được được, tôi sẽ ngoan ngoãn ở lại bệnh viện, em cứ yên tâm đi!
Lăng Tuyết cười phì thành tiếng:
– Cái gì mà ngoan ngoãn, cách nói chuyện của anh, thật sự giống hệt Lăng Ngạo hồi trước!
Nói đến đây, cô bỗng nhiên ý thức được bản thân nói vài ba câu vẫn luôn miệng nhắc đến Lăng Ngạo.
Cô cảm thán nói:
– Tôi với Lăng Ngạo từ nhỏ cùng nhau trưởng thành, tình cảm xưa nay
rất tốt, thân như anh em ruột thịt vậy. Cho nên làm chuyện gì nói cái
gì, cũng nghĩ đến anh ấy, nhắc đến anh ấy.
Sở dĩ giải thích như vậy, cốt yếu là Lăng Tuyết không muốn để Thân Đồ Dạ ở trong kia có gì hiểu lầm, nhưng người ngồi trước mặt lại là Hàn Vũ Thần, anh đương nhiên nghĩ sở dĩ cô nói vậy, chính là không muốn để anh hiểu lầm.
– Tôi hiểu mà, tình cảm thanh mai trúc mã rất đáng quý. Thực sự tôi
có chút hâm mộ mọi người đấy, mọi người đều như anh em ruột thịt, thứ
tình cảm đó hiếm có lắm! Cho nên tôi đặc biệt thích tiếp xúc với mọi
người, cảm giác tự do thoải mái, không hề câu nệ, bầu không khí thế này
rất hòa hợp, làm cho người ta cảm thấy rất dễ chịu.
Hàn Bắc nhanh nhảu nói:
– Thực sự chúng tôi cũng thấy anh rất tốt, anh cũng đừng khách sáo
khiêm nhường quá, anh đối xử với chúng tôi tốt lắm. Trên con đường này,
mấy người chúng tôi đều nhờ vào anh, nếu không phải anh cho chúng tôi cơ hội, chúng tôi sẽ không có hôm nay đâu, thậm chí hiện tại cũng không
biết sống thế nào. Tóm lại, chúng tôi vô cùng biết ơn anh, cám ơn anh đã giúp đỡ và bao dung chúng tôi lâu như vậy!
Lăng Tuyết giơ ly lên, mỉm cười:
– Hàn Bắc nói đúng đó, anh là ân nhân của chúng tôi, cũng là anh em
của chúng tôi, hôm nay tôi lấy trà thay rượu, kính anh một ly!
– Bị mọi người nói đến ngượng ngùng luôn- Hàn Vũ Thần cũng giơ ly trà lên- Vậy tôi chỉ đành mượn hoa hiến Phật, chúc sự nghiệp nghệ sĩ của
mọi người đạt được thành tựu xuất sắc, sớm ngày nổi tiếng!
Ba người cười ha ha, giơ ly trà lên uống một hơi cạn sạch, ngay cả
Mao Mao và Đậu Đậu cũng cảm nhận được bầu không khí vui vẻ này, cũng giơ ly lên theo họ.
Mọi người vui vẻ ấp áp, mau chóng dùng cơm xong.
Sau khi ăn xong, thời gian cũng còn sớm, đối với những người trẻ tuổi quen với nhịp sống đô thị hiện đại mà nói, cuộc sống về đêm chân chính
buông thả tự do chỉ vừa mới bắt đầu.
Nhưng nghĩ đến Thân Đồ Dạ vẫn đang phải nấp trong phòng, Lăng Tuyết đành dối lòng nói:
– Hàn Vũ Thần, chân anh chưa khỏi đâu, mau về đi, ở bệnh viện tịnh dưỡng, bằng không hồi phục sẽ rất chậm đó.
Hàn Bắc phụ họa theo:
– Đúng đúng, hiện tại dưỡng thương là quan trọng hơn hết, tôi đưa anh về. Lăng Tuyết, hay em theo anh cùng đưa Vũ Thần về đi, một mình anh
dìu anh ấy cũng bất tiện lắm.
Hàn Vũ Thần thực sự không muốn về sớm như vậy, nghe Hàn Bắc nói thế, liền nương theo:
– Đúng vậy, mới ăn cơm xong, em có muốn xuống lầu đi bộ chút không? Sau khi ăn xong đi bộ trăm bước, sẽ sống thọ đến 99 tuổi đó.
Hàn Bắc nói thêm:
– Tiện thể tạt qua thăm Lăng Ngạo luôn, anh nghĩ Hàn Giai đã nói với
anh ta đêm nay em không đến rồi, lúc này không biết anh ta có đang nổi
giận không nữa.
Nghĩ đến Thân Đồ Dạ vẫn còn ở trong phòng, Lăng Tuyết hơi do dự, đang lưỡng lự, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng chuông điện thoại.
– Hả, điện thoại của ai ở trong phòng em vậy?- Hàn Bắc khó hiểu nhìn
về phía cửa phòng- Chẳng phải em chưa mua điện thoại mới à, sao trong
phòng lại có tiếng chuông vậy?
Ngàn tính vạn tính, sao có thể xem nhẹ chuyện này!
Lăng Tuyết vô cùng xấu hổ, đành phải nói dối:
– Em mới mua, vừa mới mua thôi, tại em thấy không có điện thoại bất tiện quá, ai có chuyện cũng không tìm được em.
Hàn Vũ Thần có hơi thất vọng:
– Em mua điện thoại rồi à? Tôi còn đang định tặng em, thực ra hôm qua đã mua rồi, nhưng lại xảy ra sự cố đó, giờ vẫn chưa tặng được.
– Không cần không cần đâu, tôi đã tự mua rồi- Lăng Tuyết vội nói.
Hàn Vũ Thần đành thôi, nói:
– Được rồi, xem ra đành phải chờ điện thoại của em hư thì tôi mới có
cơ hội tặng em cái mới rồi. À phải, số điện thoại mới của em là bao
nhiêu, để tôi lưu lại.
Số điện thoại… ngay cả điện thoại cũng nói bừa, làm gì có số được chứ!!!
Lăng Tuyết có chút khó xử, rất khó xử!
Thế nhưng, Hàn Bắc không biết nội tình lại có thể đâm cô thêm một dao ngay đúng lúc này, hùa theo Hàn Vũ Thần nói:
– Đúng đó, để anh lưu lại luôn, như vậy có chuyện gì bọn anh có thể
tìm được em ngay, nếu tối qua em có điện thoại, bọn anh cũng không cần
lo lắng như vậy!
Tối qua các anh gọi điện thoại, em cũng không dám bắt máy đâu!
Lăng Tuyết tức giận lườm Hàn Bắc, trong lòng gấp đến cực độ, đúng là
ứng với câu châm ngôn kia mà, làm người đừng nên nói dối, nói dối một
lần nhất định phải cần thêm nhiều lời nói dối khác để che giấu nó!
– Đừng gấp…- Lăng Tuyết cái khó ló cái khôn- Hôm qua em mới mua điện
thoại, ngay cả số điện thoại của mình bao nhiêu còn chưa kịp nhớ nữa,
làm sao cho mọi người lưu được chứ. Chuyện này không quan trọng, đợi
điện thoại sạc đầy pin em sẽ gọi điện cho từng người, đến lúc đó các anh lưu lại là được. Hai anh quay về bệnh viện trước đi.
– Em mới mua điện thoại mới, sao lại có người biết số của em? Ai gọi tới vậy?- Hàn Vũ Thần hoài nghi hỏi.
– À, có thể là điện thoại của hãng gọi tới đó mà- Lăng Tuyết thuận
miệng nói dối tiếp- Được rồi, hai anh mau đi đi, không thì trời tối đấy!
Nói xong, Lăng Tuyết liền đẩy hai người họ ra ngoài.
Hàn Vũ Thần vốn định nói thêm vài câu tạm biệt với cô, chỉ là mới ra cửa, Lăng Tuyết đã đóng cửa nhà lại.
– Lăng Tuyết này, kỳ kỳ quái quái sao đó- Hàn Bắc lẩm bẩm.
– Có thể là cô ấy không muốn gặp tôi- Tâm trạng Hàn Vũ Thần có hơi sa sút.
– Sao vậy được?- Hàn Bắc vội an ủi anh- Có thể cô ấy mệt quá, muốn
ngủ thêm, cô ấy vốn chưa hết cảm, hơn nữa gần đây xảy ra nhiều chuyện
quá, ngủ không đủ giấc, cho nên muốn ngủ nhiều đó mà!
– Ừ, chắc vậy- Hàn Vũ Thần cũng muốn hiểu như vậy- Vừa rồi tôi thấy
tinh thần cô ấy không tốt lắm, dù sao chúng ta cũng là đàn ông, cứ ở lại đó, cô ấy thấy không tiện.
– Đi thôi, tôi đưa anh về bệnh viện.
– Ừ.
***
Cuối cùng cũng giải quyết hết đám kỳ đà nọ, Lăng Tuyết vừa thu dọn chén bát vừa nói với hai đứa nhỏ:
– Mao Mao, Đậu Đậu, hai đứa no chưa? No rồi thì về phòng học bài, nghỉ ngơi đi.
– Chị Lăng, tụi em dọn phụ chị- Mao Mao và Đậu Đậu rất hiểu chuyện.
– Không cần, cứ để chén bát đó chị sẽ dọn. Các em còn nhỏ, còn ở tuổi ăn tuổi học, lập tức về phòng học bài rồi ngủ đi, không có chuyện gì
thì đừng ra phòng khách nha, nghe không?
Lăng Tuyết chỉ mong chúng về phòng sớm một chút.
– Dạ vâng ạ.
Mao Mao Đậu Đậu tuy còn nhỏ tuổi, nhưng lanh lợi hiểu chuyện, ngoan ngoãn trở về phòng mình.
Dỗ dành lừa gạt con nít, Lăng Tuyết áy náy lắm, chỉ là nghĩ đến đại
ma đầu trong phòng, cô chỉ có thể tự an ủi mình, do hết cách thôi.
Mau chóng dọn rửa chén bát, Lăng Tuyết tìm trong bếp còn có gì ăn
không, chỉ còn lại chút canh xương, Lăng Tuyết bỏ thêm vài cọng rau xanh và chút mì vắt vào nấu, sau đó đổ ra tô bưng vào phòng cho Thân Đồ Dạ
ăn.
– Nóng quá nóng quá- Lăng Tuyết đặt tô mì lên bàn gỗ, vội vàng đóng
cửa lại, quay đầu khẽ nói với Thân Đồ Dạ đang nằm trên giường- Này, ngồi dậy ăn đi.
Thân Đồ Dạ không đáp…
– Lạ vậy ta? Không lẽ đi rồi?
Lăng Tuyết đi qua nhẹ nhàng xốc chăn lên, Thân Đồ Dạ đang ngủ, ôm gối ngủ hệt như đứa trẻ, ngủ rất say, còn có tiếng ngáy rất nhẹ.
Lăng Tuyết ngồi xuống thảm trải sàn bên cạnh giường, một tay chống
cằm, một tay chỉnh chăn lại cho anh, cứ như vậy lặng lẽ ngắm anh ngủ.
Dáng vẻ ngủ say của anh trầm tĩnh an ổn, không hề cường thế hống hách như bình thường, cũng không có tâm tư thâm trầm, tựa như đứa trẻ mệt
mỏi, buông xuống tất cả phòng bị.
Xem ra anh thực sự mệt lắm, tối qua gần như không ngủ, hôm nay không biết lại bận việc gì.
Có lẽ cũng vì nguyên nhân này, cho nên mới dễ nói chuyện, không làm
khó cô, cứ như vậy trốn trong phòng, sau đó bất giác ngủ thiếp đi.
Được rồi, để anh ngủ một giấc thật ngon đi, đợi anh thức rồi cho anh ăn cũng được.
Lăng Tuyết đứng lên, khóa trái cửa phòng, sau đó vào phòng tắm tắm
táp một chút, thay bộ đồ ngủ khá bảo thủ, nhấc góc chăn nằm xuống bên
cạnh Thân Đồ Dạ.
Cô còn cố ý giữ khoảng cách nhất định với anh, không muốn làm ồn đến anh, cũng không muốn làm “bén lửa”.
Nhưng cho dù là thế, cô nhìn tấm lưng anh, trong lòng chợt thấy ấm áp, bên môi bất giác nhích lên độ cong hiền hòa.
Có lẽ vì có anh bên cạnh, cô cảm thấy rất an toàn, rất nhanh, cô cũng chìm vào giấc ngủ.
Thân Đồ Dạ trở mình mặt đối mặt với cô, một cánh tay theo thói quen
vươn đến kéo vai cô, ôm cô vào lòng, hai người cứ ôm nhau như vậy mà
ngủ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT