Cô nhớ lại sáng nay gặp ngài Thân Đồ cách tấm rèm châu, lúc ấy cô nào dám nhìn nhiều, hơn nữa trong lòng căng thẳng, vẫn chưa lưu ý đến cái
gì, nhưng hiện tại ngẫm lại, giọng nói của hắn hình như có một cảm giác
quen thuộc…
Lúc này, cửa xe Lincoln mở ra, mấy vệ sĩ mặc đồ đen xuống xe, trong
đó một người mở cửa xe sau, một bóng dáng cao to đĩnh đạc từ trên xe
bước xuống, ánh trăng sáng tỏ hắt lên người hắn, vì hắn thêm vào một
tầng oánh bạc nhàn nhạt, thần bí mà ngạo mạn!
Lăng Tuyết kinh ngạc nhìn bóng lưng ấy, trong lòng bất ổn, đêm đó cô
chỉ nhìn thấy thân hình người nọ trên giường, với bóng lưng của hắn cũng không quen thuộc, nhưng khí phách cuồng ngạo này quả thực rất giống…
– Cô Lăng, cô nhìn gì vậy?- Tần Tuệ hoài nghi hỏi.
Lăng Tuyết không trả lời Tần Tuệ, vẫn rướn cổ nhìn ra bên ngoài,
trong lòng cấp thiết gọi, quay đầu lại, quay đầu lại, mau quay đầu lại…
Cô muốn nhìn thấy bộ mặt thật sự của ngài Thân Đồ kia, cô muốn biết, người đó không phải hắn!
– Ngài Thân Đồ đã nhìn thấy xe của chúng ta, chúng ta phải xuống rồi- Tần Tuệ gần như cầu xin- Cô Lăng, cho dù cô không muốn cũng được, nhưng trước hết hãy giúp chúng tôi diễn xong lúc này đã.
– Được- Lăng Tuyết đồng ý không chút do dự, ngài Thân Đồ không hề
quay đầu lại, cô phải xuống xe mới có thể nhìn rõ gương mặt thật của
hắn.
– Cám ơn cô!- Tần Tuệ mừng rỡ.
Lúc này, nhân viên ở bên ngoài mở cửa xe:
– Cô Cung, mời!
Lăng Tuyết vội vàng xuống xe, xách làn váy dài đi về phía ngài Thân Đồ, cô muốn nhìn rõ hắn…
Tần Tuệ thấy Lăng Tuyết phối hợp như thế, rất là vui mừng.
Lãnh Thanh Mặc khẽ nhíu mày, giống như cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, lập tức theo sau.
Chưa từng có giây phút nào, tâm trạng Lăng Tuyết bức thiết đến thế, cô gần như chạy, chỉ muốn nhìn rõ bộ dạng người kia.
Có lẽ nghe thấy tiếng bước chân đằng sau, Thân Đồ chậm rãi xoay người…
Đường nét hoàn hảo mang theo độ cong ngang tàng, diện mạo toàn vẹn
vốn có như khối ngọc chưa được mài dũa, khuôn mặt ấy ẩn chứa một loại
khí phách vương giả bẩm sinh, đôi mắt thâm sâu khó lường tản ra thứ ánh
sáng sắc lạnh, ngay cả ánh trăng cũng phải lu mờ thất sắc…
Khuôn mặt này, đôi mắt này…
Lăng Tuyết vĩnh viễn không bao giờ quên!
Chính là hắn!
Tên đàn ông đã cướp đi lần đầu tiên của cô.
Có hóa thành tro cô cũng nhận ra.
Hai tay Lăng Tuyết siết chặt thành nắm đấm, cặp mắt cô dấy lên lửa
giận ngút trời, một luồng sát khí từ đáy lòng xộc thẳng lên não, xúc
động mãnh liệt, cô muốn bước đến bóp chết hắn!!!
Sau lưng truyền đến tiếng ân cần cung kính chào hỏi, Tần Tuệ xoay người cúi chào Thân Đồ:
– Cô Cung bị hoảng sợ quá độ, cảm xúc bất định, thất lễ.
Cảm xúc bất định?
Đúng đấy, hiện tại cô chỉ muốn giết người.
Một đôi tay ấm áp choàng thêm áo khoác cho Lăng Tuyết, cô ngẩng đầu,
chạm trán ánh mắt của Lãnh Thanh Mặc, trong suốt tựa như gương, khiến cô nhìn rõ bộ dạng không khống chế được của mình, hóa ra lại hung tợn đến
vậy.
Sát khí trong lòng Lăng Tuyết dần tan đi, cô cụp mắt, cố đè nén tâm
trạng kích động của mình, cho dù trong lòng vẫn còn muốn băm vằm hắn ra, cô cũng phải khống chế.
Lý trí nhắc nhở cô, người đàn ông này không tầm thường, cô không đụng vào nổi.
Nếu muốn trả thù, nhất định phải suy tính lâu dài.
– Xem ra thật sự bị hoảng sợ không nhẹ- Thân Đồ thâm sâu nhìn Lăng Tuyết.
Lăng Tuyết lại nhíu mày, hắn làm như không biết cô, không, hắn đúng là không biết cô thật sự.
Hắn xem cô là Cung Thiên Long, không chút nghi ngờ.
Xem ra bộ dạng của cô thật sự rất giống Cung Thiên Long, cho dù khí chất hoàn toàn khác biệt, vẫn có thể lấy giả làm thật.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT