Lăng Tuyết mệt rã rời, tắm rửa, uống thuốc xong liền ngủ thẳng đến sáng.

Lúc Hàn Bắc về đến nhà đã rạng sáng, chị An nói hai giờ chiều mới bắt đầu tập luyện, mọi người có thể ngủ một giấc thật ngon.

Hàn Bắc về đến nhà liền leo lên giường. Vì không muốn bị quầy rầy, anh dán lên cửa tờ giấy: Xin đừng quấy rầy, chỉ muốn ngủ, không cần ăn cơm!

Sáng sớm, mấy người Hàn Giai đến bệnh viện cũng không đánh thức họ, chỉ để đồ ăn trong tủ lạnh để khi bọn họ thức dậy sẽ có cái mà ăn.

Lăng Tuyết ngủ thẳng một giấc đến mười hai giờ trưa mới mơ màng thức giấc. Ngái ngủ một hồi rồi mới chậm chạp rời giường rửa mặt thay quần áo, đánh ngáp ra khỏi phòng tìm đồ ăn, lại phát hiện Hàn Vũ Thần đang nằm trên ghế sô pha.

Lăng Tuyết thất thần, ngẩn ra. Ngay lúc đó, Hàn Giai từ phòng bếp đi tới, bưng hai phần đồ ăn vừa làm xong.

– Anh ấy gọi điện hỏi thăm sức khỏe chị, em đâu biết thế nào nên nói tối qua lúc chị về thì em ngủ rồi; đến khi em thức dậy thì chị còn đang ngủ. Anh ấy không yên tâm cho nên chạy thẳng tới đây, còn đưa bác sỹ theo nữa. Có điều gõ cửa vài lần mà không nghe chị trả lời lại không nỡ đánh thức chị dậy nên ngồi chờ tại phòng khách, chờ một hồi thì ngủ luôn.

Dừng một chút, Hàn Giai cảm thán:

– Người như anh ấy bây giờ là hàng hiếm đó!

Lăng Tuyết vội vàng nói:

– Em đừng hiểu lầm! Chị với anh ta không có gì hết á. Anh ta quan tâm chị vì sợ chị làm lỡ buổi biểu diễn, là vì việc công thôi.

– Em còn chưa nói gì mà, chị thanh minh chi vậy?- Hàn Giai nhìn cô cười tủm tỉm- Chị Lăng Tuyết, nếu em là đàn ông, em cũng sẽ thích chị. Chị xuất sắc như vậy, vừa có tài, vừa đẹp, không ai sánh bằng, con gái như vậy ai mà không thích chứ!

– Anh cũng thích!- Hàn Vũ Thần đột nhiên thức dậy, duỗi lưng, ngáp một- Mệt muốn chết, chợp mắt một chút đỡ hơn nhiều.

– Ngày mai anh là nhân vật chính, hôm nay đúng ra phải nghỉ ngơi cho thật tốt chứ!- Lăng Tuyết nhíu mày nhìn anh- Anh xem mắt anh toàn tơ máu, sắc mặt như vậy thì mai phải làm sao?

– Tôi không sao. Người tôi rất khỏe mà- Hàn Vũ Thần nhìn cô cười tủm tỉm- Có điều cô quan tâm tôi thế này, thích thật đấy.

– Mọi người đều là bạn mà, quan tâm anh cũng đúng thôi.

Lăng Tuyết mỉm cười, thấy Hàn Vũ Thần cứ nhìn mình chăm chú nên có chút mất tự nhiên.

– Cô khá hơn chút nào chưa?- Hàn Vũ Thần nhớ tới chuyện chính liền lấy di động gọi cho bác sỹ riêng-Để tôi mời bác sỹ đến đây khám cho cô!

– Không cần- Lăng Tuyết vội vàng ngăn cản- Tôi đỡ hơn nhiều rồi, không còn bị cảm nữa, anh không cần bận tâm đâu!

– Phải không? Để tôi xem nào- Hàn Vũ Thần áp tay lên trán Lăng Tuyết- Hết sốt thật rồi, tốt quá!

– Có cơm trưa rồi đây- Hàn Giai dọn món cuối cùng lên bàn ăn- Nhanh qua đây ăn cơm đi, Hàn Vũ Thần, nếu anh không chê thì qua ăn chung đi!

– Coi em kìa, anh muốn còn không được chứ nào dám chê- Hàn Vũ Thần cười nói-Anh đi rửa tay đã, đúng rồi, nhanh đánh thức Hàn Bắc dậy ăn cơm, ăn xong rồi chúng ta cùng đến rạp hát, buổi chiều tập luyện cho tốt, buổi tối về sớm nghỉ ngơi.

– Vâng, để em đi gọi anh ấy.

Thật ra tay nghề của Hàn Giai cũng không phải tốt lắm. Trước kia ở nhà thường là Hàn Bắc nấu cơm, Hàn Giai chỉ làm được vài món. Sau này, Lăng Ngạo xảy ra chuyện, Hàn Bắc suốt ngày bận rộn bên ngoài, vì chăm sóc Lăng Ngạo, Hàn Giai mới tập làm cơm.

Mấy món cơm gia đình này hẳn Hàn Vũ Thần ăn không quen. Ấy vậy mà anh lại khen không ngớt, khoa trương đến mức Hàn Giai cũng phải xấu hổ.

Hàn Bắc cười nói:

– Thật ra trong cả đám thì người nấu ngon nhân là Ngũ Ca, tiếp đến là Lăng Tuyết, rồi đến Lăng Ngạo với tôi, tài nghệ của Hàn Giai xếp chót.

– Wow, khi nào có thời gian nhất định phải nếm thử tay nghề của cô mới được- Hàn Vũ Thần tủm tỉm cười nhìn Lăng Tuyết- Cô nấu ăn nhất định ngon lắm!

– Sẽ có dịp mà.

Lăng Tuyết nhìn anh cười cười, có chút không yên lòng. Không biết vì sao cả ngày nay cô luôn cảm thấy bất an, bồn chồn không yên.

– Cô sao vậy?- Hàn Vũ Thần chú ý từng thay đổi nhỏ của cô- Có phải có tâm sự gì không?

– Không có- Lăng Tuyết lắc đầu- Đúng rồi, chiều nay, Trác Phong có đến diễn tập không?

Hàn Vũ Thần nhìn đồng hồ đeo tay:

– Năm giờ chiều nay anh ta mới đến sân bay New York, nói là có việc cần làm nên chắc không đến tham gia diễn tập, chỉ cần đến trước giờ diễn một chút là được. Với trình độ của anh ta chắc chắn không sao đâu.

– Vâng- Trong lòng Lăng Tuyết chờ mong được gặp thần tượng.

– Hồi tối nghe chị An nói Trác Phong sẽ tới, cả đám chúng tôi đều mong chờ- Hàn Bắc hưng phấn nói- Có thể biểu diễn chung với anh ấy, thật sự quá may mắn!

– Em cũng muốn đi xem, anh Lăng Ngạo cũng nói là muốn đi- Hàn Giai nhân cơ hội nói với Hàn Vũ Thần- Được không ạ?

– Đương nhiên là được- Hàn Vũ Thần sảng khoái trả lời-Anh đã nói với chị An chuẩn bị vé mời cho khách quý, đến lúc đó sẽ có tài xế qua đón mọi người.

– Thật tốt quá, cảm ơn!

– Đúng rồi, Mao Mao với Đậu Đậu đâu?- Lúc này Lăng Tuyết mới phát hiện không thấy Mao Mao và Đậu Đậu.

– Chúng ở bệnh viện với Lăng Ngạo rồi, lát nữa em phải đi đưa cơm cho chúng nữa.

– Ừm.

Ăn cơm xong, Hàn Vũ Thần liền lái xe chở Lăng Tuyết cùng Hàn Bắc đến rạp hát diễn tập. Sau khi cùng xuất hiện vào ngày hôm qua, hôm nay, ba người đã có sự ăn ý. Bọn họ gần như quên đi buổi biểu diễn tối nay mà cùng nhau chơi nhạc, chơi đến xuất thần.

Vốn nói hôm nay phải nghỉ ngơi sớm một chút, đến cuối cùng lại không ai chịu giải tán, tập dượt một mạch đến năm giờ chiều, chỉ còn hai tiếng nữa là lên sân khấu.

Trước khi ra về, Chị An nhắc nhở mọi người:

– Buổi biểu diễn bắt đầu lúc bảy giờ kéo dài đến mười giờ tối, mọi người đi ăn cơm hộp trước, rồi trang điểm thay quần áo, sau đó đến nhà hát diễn tập lần cuối, chuẩn bị chiến đấu! Lát nữa Vũ Thần phải trả lời phỏng vấn của báo chí, không thể cùng tập dợt lần cuối được, mọi người cố lên! Lần biểu diễn này giống như trận chiến vậy, chỉ cho phép thắng, không được quyền thua. Mọi người dốc toàn lực nghênh chiến! Cùng nhau cố lên!

– Tất cả cố lên!!!

Mọi người cùng đập tay với nhau, cùng hô to cố lên, tràn ngập chờ mong đối với buổi biểu diễn này.

Hàn Vũ Thần vẫn lo lắng cho sức khỏe của Lăng Tuyết nên mời bác sỹ tư đến kiểm tra cho cô. Bác sỹ nói Lăng Tuyết không sao, nhưng để đảm bảo Lăng Tuyết đủ sức khỏe biểu diễn thì ông vẫn kê đơn cho cô, dặn cô sau khi ăn phải uống đúng giờ.

Sáu giờ rưỡi, mọi thứ đã chuẩn bị xong, khán giả lục tục vào chỗ.

Hàn Vũ Thần cũng trả lời phỏng vấn xong rồi. Tất cả nhân viên công tác, vũ công, ca sỹ hát đệm, nhạc công… đều đã chuẩn bị sẵn sang. Là nhân vật chính của buổi biểu diễn, Hàn Vũ Thần trang điểm lại lần cuối, Lăng Tuyết cũng ngồi trước gương trang điểm làm tóc, đối diện bọn họ, Hàn Bắc đang luyện đàn.

Nhưng có một người vẫn chưa đến, là Trác Phong!

Chị An vô cùng sốt ruột:

– Vũ Thần, còn có nửa tiếng, Trác Phong có đến kịp không?

– Anh ta đã hứa với em thì sẽ không nuốt lời- Hàn Vũ Thần chẳng chút bận tâm- Lúc năm giờ rưỡi em có gọi cho anh ấy, anh ấy nói đã xuống máy bay rồi, sẽ lên sân khấu đúng giờ, kêu em đừng lo lắng!

– Nhưng mà anh ta không tập luyện gì cả, cũng chưa có nhạc phổ và thứ tự biểu diễn, cái gì cũng không biết hết, liệu có ổn không?- Chị An hơi hoang mang.

– Tối hôm qua em đã gửi thứ tự tiết mục với nhạc phổ cho anh ấy rồi- Hàn Vũ Thần nói- Chị không cần lo đâu! Trác Phong chưa bao giờ nuốt lời, anh ấy đã nói đến chắc chắn sẽ đến. Cho dù có chuyện gì cũng có thể để Lăng Tuyết lên đàn, cùng lắm tiết mục hát tình ca tiếp theo của bọn em đổi thành hát tốp ca.

– Haizz, bây giờ cũng chỉ còn cách đó- Chị An thở dài, quay đầu nhìn tạo hình của Lăng Tuyết- Lăng Tuyết, em ổn không? Có chỗ nào không thoải mái không?

– Không có, hiện tại em khỏe lắm!- Lăng Tuyết nhìn Chị An trong gương- Chị An, chị yên tâm đi, nếu Trác Phong thật sự không đến được, em có thể ứng phó mà!

– Buổi biểu diễn này rất quan trọng, chúng ta không thể để xảy ra sai sót nào cả- Chị An nghiêm túc nói- Nếu Trác Phong không đến được, buổi biểu diễn này, em gần như tham gia từ đầu tới cuối chương trình, trách nhiệm rất nặng nề, chúng ta có thành công hay không đều dựa vào em hết đó.

– Ha ha, chị An, chị yên tâm, em chưa từng thất bại đâu- Lăng Tuyết nở nụ cười- Với lại có khi lúc đó Trác Phong đến thì sao, nếu anh ấy đến, em cũng chỉ cần đóng vai khách mời bí mật lên sân khấu thôi. Hiện tại vẫn chưa đến giờ mà, chị đừng lo lắng quá!

– Được rồi, hy vọng mọi việc đều thuận lợi.

Tất cả mọi người tập trung chuẩn bị, thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lưu Tuyết để ý Hàn Vũ Thần thỉnh thoảng lại nhìn di động, cô biết, anh đang chờ điện thoại của Trác Phong.

Tuy bên ngoài Hàn Vũ Thần ra vẻ không bận tâm, thật ra trong lòng cũng có chút không yên. Tuy anh không màng danh lợi nhưng đối với anh, nếu buổi biểu diễn xảy ra sự cố, chỉ e sẽ làm thất vọng hơn ba mươi ngàn người hâm mộ.

Còn mười phút cuối cùng, Trác Phong vẫn chưa tới. Chị An thở dài, ngồi đối diện Lăng Tuyết nói:

– Lăng Tuyết, em đi thay trang phục, chuẩn bị cùng mấy người Hàn Bắc lên sân khấu đi. Trác Phong chưa tới, em tạm thời lấp vào chỗ đó. Lúc lên sân khấu em đứng phía sau đi, chị sẽ kêu người điều khiển ánh sáng né em ra, cố gắng không rọi vào mặt em, như vậy sẽ không có ai nhận ra em đâu. Ngay khi vừa xong em xuống thay trang phục rồi lại lên sân khấu trong vai trò khách mời bí mật.

– Dạ vâng- Lăng Tuyết gật đầu, lập tức đi chuẩn bị.

– Vũ Thần, cậu cũng chuẩn bị đi, sắp lên sân khấu rồi, đưa di động cho tôi- Chị An dặn dò.

– Vâng- Hàn Vũ Thần đưa điện thoại di động cho chị An- Nếu Trác Phong gọi đến, chị nhất định phải đích thân nhận máy.

– Tôi biết rồi, nhưng tôi nghĩ anh ta không đến đâu- Chị An cười lạnh- Chỉ còn mấy phút, sao lại có người như vậy chứ, quá vô trách nhiệm!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play