– Anh cũng quá thực tế rồi- Cung Hiếu Cường cười cười- Còn tôi lại muốn biết đó là quà gì.

– Đợi lát nữa anh sẽ biết thôi- Bạch Tấn Sinh xem đồng hồ- Mười phút nữa là mười hai giờ rồi, S còn chưa về, xem ra không định kết hôn.

– Ai đến vậy nhỉ?

Lúc này, một chiếc Maserati chạy vào, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn ra, người trên xe bước xuống lại là Hoắc Phi Vân ăn mặc lộng lẫy.

Hoắc Kiều Cương nhướng mày, đứng dậy đi qua đó:

– Phi Vân, sao con lại đến đây? Chẳng phải bảo con ở lại giúp anh con chiêu đãi khách khứa sao?

Hoắc Kiều Cường không phải loại người nhỏ mọn, nhà họ Hoắc có người lo tiếp đón khách khứa, không cần thêm Hoắc Phi Vân, nguyên nhân thật sự ông không muốn cho cô đến đây chính là lo lắng lát nữa cô không khống chế được cảm xúc, gây ra chuyện gì thất lễ.

– Ba, con đến tặng quà mà, chào Thân Đồ một tiếng rồi về ngay.

Hoắc Phi Vân cầm trong tay chiếc hộp tinh xảo, đóng gói rất đẹp, món quà này, cô bỏ ra rất nhiều thời gian, hy vọng Thân Đồ Dạ có thể hài lòng.

– Được rồi, qua đó ngồi đi- Hoắc Kiều Cương xem đồng hồ- Lạ thật, sắp đến giờ rồi, sao Thân Đồ vẫn chưa về? Thằng bé này từ khi nào lại hành sự không đáng tin thế này?

– Có lẽ anh ấy hoàn toàn không định kết hôn.

Hoắc Phi Vân cười lạnh, không về cũng tốt, đỡ để cô phí sức, nhưng mà vậy thì hời cho “Cung Thiên Long” quá rồi, thứ đồ giả mạo mà dám đấu với cô.

– Đừng nói bậy- Hoắc Kiều Cương quát khẽ.

Hoắc Phi Vân bĩu môi, nhìn lướt qua khách khứa dự tiệc, hoài nghi hỏi:

– Họ Cố, họ Nghiêm, họ Mục không đến dự à?

– Chắc họ không biết tin- Hoắc Kiều Cương nhìn ra cổng biệt thự- Thân Đồ về rồi kìa!

Hoắc Phi Vân nhìn lại, quả nhiên, Thân Đồ Dạ lái Bugatti chạy vào, hệt như cơn lốc, đánh một đường cong đẹp mắt, lấy tư thế cực kỳ sang chảnh dừng lại trên bãi cỏ.

Theo sau còn có một chiếc Hummer quân dụng, đó là xe của Thân Đồ Phong Hoa!

– Chủ nhân đã về! Hóa ra là đi đón bà bộ trưởng- Lôi Quân mừng rỡ, vội vàng dặn- Nhanh đi thông báo cô Cung xuống đây.

– Vâng.

Tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị nghi thức, ở những phút cuối cùng, hết thảy đều cần nhanh chóng.

Thân Đồ Dạ bước xuống xe, cài lại cúc áo vest, động tác đầy lịch lãm.

Trong lòng Hoắc Phi Vân chợt lạnh, Thân Đồ vẫn chưa xem tin nhắn cô gửi sao? Anh lại còn định cưới đồ giả kia?

Thân Đồ Phong Hoa và thuộc hạ của bà cũng xuống xe, nhìn thấy tình hình này, bà nhướng mày:

– Chẳng phải nói hôn lễ theo kiểu ta à? Sao lại biến thành kiểu Tây thế này?

– Tùy tiện đi.

Thân Đồ Dạ hoàn toàn không xem trọng hôn lễ này, tối qua khi Cố Huy báo cáo chi tiết hôn lễ cho anh, anh chỉ nói một câu:

– Đơn giản chút!

Sau đó anh không chịu thử lễ phục truyền thống Trung Quốc mà Thân Đồ Phong Hoa chuẩn bị, cho nên Cố Huy đành thông báo Tần Tuệ đổi thành hôn lễ theo kiểu Tây, may mà Tần Tuệ chuẩn bị đầy đủ, bất luận Thân Đồ Dạ yêu cầu thế nào cũng không thành vấn đề.

– Cái gì mà tùy tiện?- Thân Đồ Phong Hoa thấy sai sai- Lễ cưới là chuyện lớn trong đời, sao có thể tùy tiện như vậy được?

Thân Đồ Dạ không muốn nói thêm gì, đi về phía biệt thự.

Các khách khứa đều đi tới chào hỏi, chúc tụng:

– Ngài Thân Đồ, bộ trưởng Thân Đồ, chúc mừng, chúc mừng!

Thân Đồ Dạ cười nhếch mép:

– Cám ơn!

– Ồ, đến đủ cả rồi- Thân Đồ Phong Hoa vẫn thân thiết như vậy- Ngại quá, tôi đến trễ, chuyến bay bị hoãn!

– Bà bộ trưởng bộn bề nhiều việc, bận cũng bình thường thôi!- Cung Hiếu Cường liên tục nịnh bợ bà- Lần đầu tiên gặp được bà bộ trưởng đây, đúng là người cũng như tên, vô cùng xinh đẹp…

– Ông là?- Thân Đồ Phong Hoa ngắt lời ông.

– À…- Cung Hiếu Cường vô cùng xấu hổ.

– Chào cô!- Hoắc Phi Vân bước tới chào hỏi Thân Đồ Phong Hoa, cung kính khiêm nhường, còn rất thân thiết- Còn nhớ cháu không?

– Hoắc Phi Vân à?- Thân Đồ Phong Hoa mỉm cười- Đương nhiên nhớ chứ!

– Cô ơi, cháu…

– Cháu dâu tôi đâu rồi? Sao còn chưa ra vậy? Tôi đi xem thử.

Thân Đồ Phong Hoa quay người đi vào biệt thự, hoàn toàn không quan tâm đến Hoắc Phi Vân.

Hoắc Phi Vân hết sức xấu hổ.

***

Trên lầu, Tần Tuệ nhìn xuống thấy Thân Đồ Dạ đã về, kích động vô cùng:

– Về rồi, về rồi, cô Cung, chúng ta mau xuống đó đi, nếu không xuống sẽ để qua giờ lành mất!

– Gấp gì chứ, đợi họ lên mời thì hẳn xuống- Cung Thiên Long ngồi trước bàn trang điểm dậm lại phấn son.

– Nhưng…

– Cộc cộc!- Cố Huy gõ cửa- Cô Cung, chủ nhân đã về, mời cô xuống đó ngay!

– Được!

Cung Thiên Long đáp, từ tốn đứng dậy.

Tần Tuệ lập tức chạy đến đỡ cô, hai cô gái mặc lễ phục đi sau xách váy, theo Cung Thiên Long ra khỏi phòng, uy nghi lộng lẫy bước xuống lầu…

***

Ai nấy đều theo sắp xếp, khách khứa trở về chỗ ngồi của mình, mục sư đứng lên bục, các cô gái trong dàn đồng ca bắt đầu hát những ca khúc tình yêu thấm đẫm lòng người.

Cung Thiên Long đầu đội lúp, từ biệt thự bước ra, trong đám đông, cô đang tìm kiếm bóng dáng của Lãnh Thanh Mặc, nhưng không thấy anh đâu.

Cô hụt hẫng, nhưng không thể biểu hiện ra ngoài, ánh mắt dời sang Thân Đồ Dạ, anh đứng trước sân khấu, lại như không chuẩn bị chờ đón cô, mà đang căn dặn Cố Huy gì đó.

Tần Tuệ dìu Cung Thiên Long đi tới trước thảm đỏ, lúc này, Lãnh Thanh Mặc rốt cuộc xuất hiện, anh nắm lấy tay của Cung Thiên Long, cùng cô sánh bước đi về phía Thân Đồ Dạ.

Khoảnh khắc ấy, trái tim Cung Thiên Long như bị ngàn mũi nhọn châm chích, khó chịu như kim đâm phải, mỗi một bước như chông chênh giẫm lên phiến băng mỏng.

Người yêu chôn chặt trong lòng, đích thân chắp tay dâng cô cho người khác, châm biếm biết bao?

Tim cô như đang rỉ máu, nhưng cô phải cười, phải cười thật tươi.

Thực ra theo lẽ thường, người nắm tay cô dâu, cùng cô đi hết đoạn thảm đỏ này, giao cô cho chú rể, hẳn phải là ba của cô dâu, chỉ là cha mẹ Cung Thiên Long mất sớm, bà cô vừa qua đời hồi năm ngoái, trưởng bối duy nhất là Cung Hiếu Cường lại đối đầu với cô, đương nhiên không thể để ông ta đảm nhiệm trọng trách này.

Còn Lãnh Thanh Mặc với thân phận đặc biệt, tất cả người quen đều nhận định anh như anh trai của Cung Thiên Long, là người tận tâm tận lực bảo vệ họ Cung, bảo bọc Cung Thiên Long, để anh đảm nhiệm chức anh cả, giao Cung Thiên Long cho Thân Đồ Dạ, đương nhiên là lựa chọn không thể tốt hơn!

Cố Huy lui xuống, Thân Đồ Dạ đứng trước đài, lẳng lặng chờ đợi Cung Thiên Long đến, anh không tỏ vẻ gì, hờ hững như bình thường, nhưng với mọi người ở đây, đó là tác phong xưa nay của anh, không có gì lạ cả.

Tình hình này, hôn lễ sẽ thành thôi!

– Cậu Cố!- Cuối cùng Bạch Tấn Sinh cũng giao phần quà đó cho Cố Huy- Đây là quà cưới tôi tặng cho ngài Thân Đồ và cô Cung! Xin cậu vui lòng nhận cho!

– Cám ơn!- Cố Huy nhận lấy, tiện tay đưa cho thuộc hạ.

– Giao cho tôi đi- Tần Tuệ vội vàng bước đến- Tôi giữ hộ cho.

– Được, làm phiền rồi- Cố Huy không mấy để tâm.

Tần Tuệ nhận quà, cung kính cúi chào Bạch Tấn Sinh, sau đó lui sang một bên.

Sáng sớm hôm nay, lúc Lãnh Thanh Mặc ra ngoài đã dặn dò chị rất kỹ càng, người nào cũng có thể bỏ qua, duy nhất mỗi mình Bạch Tấn Sinh, quà của ông ta tặng cho nhà Thân Đồ, chị nhất định phải lấy được, bởi vì món quà này rất có thể là thư giải trừ hợp đồng vô điều kiện của họ nhà Bạch!

Có được thư hòa giải này, họ Cung không cần bị họ Bạch khống chế nữa, cũng không cần kiêng nể Cung Hiếu Cường, tương đương hoàn toàn giải quyết hết mọi vấn đề trước mắt, sau này không cần lo lắng nữa!!!

Bạch Tấn Sinh cười lạnh, rỉ tai với Cung Hiếu Cường:

– Lãnh Thanh Mặc lợi hại đấy, đã đoán được tôi sẽ tặng quà gì.

– Cho nên đặc biệt kêu Tần Tuệ qua nhận?- Cung Hiếu Cường nhìn thoáng qua Tần Tuệ- Cô ta lui sang mở quà rồi. Thứ anh tặng rốt cuộc là gì thế?

– Chậc!- Bạch Tấn Sinh nhướng mày- Anh sống từng ấy năm rồi, lại chẳng bằng một thằng nhóc nhỉ.

– Tôi…- Cung Hiếu Cường nghĩ, lúc này mới bừng tỉnh- Chẳng lẽ là thư hòa giải?

– Nói thừa- Bạch Tấn Sinh nghĩ đến đã đau lòng- Không chỉ có thư hòa giải, tôi còn tặng S năm phần trăm cổ phần công ty! Xem như thành ý của tôi!!!

– Đệch, anh không tiếc à! Bỏ vốn lớn như vậy- Cung Hiếu Cường cảm thấy khó tin.

– Lần trước vì chuyện họ Cung đắc tội với ngài ấy, lần này còn không nhân cơ hội đền bù?- Bạch Tấn Sinh bĩu môi- Chỉ cần S không so đo nữa, bỏ ra nhiều hơn cũng phải bỏ.

– Vậy tôi nên sớm lấy lòng Thiên Long…- Cung Hiếu Cường nóng nảy.

– Gấp cái gì? Sau này còn cả đống cơ hội.

***

Giọng hát của dàn hợp xướng thiếu nữ trong trẻo, tựa như dòng suối mát, có thể thẩm thấu đến nơi sâu nhất trong đáy lòng.

Cung Thiên Long không dám nhìn Lãnh Thanh Mặc, chỉ ngước nhìn Thân Đồ Dạ, bên môi tươi cười dịu dàng, ánh mắt chan chứa tình yêu.

Đáng tiếc, tình cảm của cô không thể khiến Thân Đồ Dạ rung động, ánh mắt anh vẫn lạnh lẽo như vậy.

Biết cô đến gần, anh không hề chờ mong, chỉ nhìn cô đầy phức tạp, thậm chí quên cả chìa tay về phía cô!

Cung Thiên Long vô cùng khó xử, nhưng Lãnh Thanh Mặc vẫn bình tĩnh như thường, mỉm cười đối đãi.

– Chủ nhân!- Cố Huy ở bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở.

Thân Đồ Dạ lúc này mới hoàn hồn, nhận lấy bàn tay của Cung Thiên Long từ tay Lãnh Thanh Mặc, quay sang đối diện với linh mục.

Thân Đồ Phong Hoa luôn cảm thấy hôm nay Thân Đồ Dạ khác lạ, nhìn Cung Thiên Long, con gái nhà người ta quá tốt, không có gì phải chê trách, chọc ghẹo gì tới nó chứ? Lại nổi máu cáu kỉnh rồi.

Hoắc Phi Vân nhấp nhổm, Thân Đồ Dạ nhất định chưa xem tài liệu rồi, bằng không anh sẽ không lấy thứ đồ giả này.

Nghĩ đến đây, cô đứng phắt dậy:

– Thân Đồ, em có chuyện phải nói với anh.

– Phi Vân, con làm gì vậy? Ngồi xuống- Hoắc Kiều Cương quát khẽ.

Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Hoắc Phi Vân, đợi xem kịch vui.

– Thân Đồ, anh đọc tin nhắn em gửi cho anh chưa?- Hoắc Phi Vân lo lắng hỏi- Nếu anh xem rồi, anh phải biết là…

– Cố Huy!- Thân Đồ Dạ ngắt lời Hoắc Phi Vân, lạnh lẽo ra lệnh- Tiễn khách!

– Vâng!- Cố Huy đi tới- Cô Hoắc, xin lỗi, mời cô về cho!

– Thân Đồ…

– Đủ rồi!

Hoắc Phi Vân vừa định nói, đã bị Hoắc Kiều Cương lên tiếng quát nạt:

– Đừng tự bôi xấu mặt mình nữa! Về ngay!!!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play