Ái tình và vuột mất chung quy nằm ở một ý niệm, nếu lúc đó Thân Đồ Dạ gọi điện cho Lăng Tuyết, nếu Lăng Tuyết có thể bớt do dự, sớm liên lạc
với anh, có lẽ họ sẽ không để lỡ nhau.
Thân Đồ Dạ cầm chiếc nhẫn ngẩn ngơ đến hừng đông, không biết tại sao, anh luôn cảm thấy không đúng, chỉ là anh xưa nay bày mưu tính kế, ngay
lúc này lại có thể nghĩ không ra rốt cuộc là nhầm lẫn ở chỗ nào…
***
Lăng Tuyết rõ ràng thấy rất mệt, vô cùng mệt mỏi, nhưng cô hoàn toàn không thể ngủ được.
Trong đầu cô đều là Thân Đồ Dạ, là rất nhiều chi tiết họ ở cùng nhau, sự hư hỏng của anh, nụ cười của anh đều như một dấu vết khó phai mờ, in sâu vào lòng cô, đã vô phương bôi xóa…
“Nghe nói đôi tình nhân nào cùng ngắm mặt trời mọc sẽ có khởi đầu tốt đẹp. Trước khi chúng ta kết hôn lại có thể cùng nhau xem bình minh ló
dạng, vậy có tính là một khởi đầu rất tốt không?”
“Chưa từng tin số mệnh, nhưng có vài thứ có lẽ thật sự có duyên phận đấy.”
“Cho dù thế nào, ra sao thì em… chính là người phụ nữ của anh, sau này phải biết ngoan ngoãn vâng lời, nghe chưa!”
“Sau này anh sẽ mang ấm áp đến cho em!”
“Nếu em luôn thế này, mọi thứ em muốn, anh đều cho em!”
“Anh không tin những thứ đó, em nói không có thì không có, anh sẽ
không truy cứu thêm! Nhưng mà anh ghét nhất bị người khác lừa dối, nếu
có một ngày anh phát hiện ra em lừa anh… Anh sẽ không tha thứ cho em!”
Rất nhiều câu nói, từng nghĩ đã quên đi, bất luận là đẹp đẽ hay hư
hỏng, không quản là thật hay giả, ngay khoảnh khắc này lại cứ hiển hiện
rõ ràng trong đầu cô, không tài nào xua đi được.
Hỗn loạn rối rắm, trăm điều không vui!
Đã nghĩ bản thân có thể thu phát tình cảm rất hào sảng đấy, không ngờ một thoáng bất tri bất giác, mình đã động tình.
Loại “diễn giả thành thật” lại có thể xảy ra trên người Lăng Tuyết
cô, Lăng Tuyết giật mình phát giác, trái tim cô lại đang rất đau, nó cứ
vậy không có lập trường, đau đến buồn cười!
Bắt đầu từ đáy lòng, dần dần lan ra toàn thân, như xé rách, vô cùng rõ ràng.
Nước mắt… lăn dài xuống gương mặt cô…
Có lẽ hệt như Thân Đồ Dạ đã nói, có vài thứ vẫn rất cần duyên phận!
Thân Đồ Dạ hùng mạnh, cũng không thể tránh thoát, anh cũng như người
bình thường không thể thao túng tình yêu trong lòng bàn tay mình, nói
đến cùng đơn giản chỉ có bốn chữ: có duyên không phận, hữu duyên vô
phận…
Bốn chữ vô cùng đơn giản ấy, lại như quả núi đè trong lòng, sao có thể nhẹ nhàng đây?
Có lẽ đây chính là vận mệnh của họ, chung quy, vẫn không thể ở bên nhau.
Đã từng hạnh phúc, như mộng như ảo như bọt nước, tỉnh mộng, liền tan…
***
Thiên hành hữu thường, bất vi nghiêu tồn, bất vi trụ vong[1].
Mặc kệ chuyện đổi trắng thay đen tối qua có bao nhiêu ly kỳ phức tạp, mặt trời ở thành phố Hải vẫn đúng giờ mọc lên.
Thành phố Hải, trời sáng.
Cố Huy gõ cửa phòng Thân Đồ Dạ.
– Chuyện gì?
Gần sáng Thân Đồ Dạ mới chợp mắt, chưa ngủ sâu, vừa nghe tiếng gõ cửa là thức ngay.
– Anh Lãnh của nhà họ Cung đã ở phòng khách đợi anh suốt hai giờ, anh có gặp anh ta hay không?- Cố Huy báo.
Nghe Cố Huy nói vậy, Thân Đồ Dạ vừa thức dậy mới nhớ đến chuyện Cung
Thiên Long ngất xỉu tối qua, Lãnh Thanh Mặc đưa cô về nhà chăm sóc, tiếp đó không còn tin tức nữa, hiện tại đến đây sớm thế này, chẳng lẽ Cung
Thiên Long đã xảy ra chuyện gì?
– Ba mươi phút sau gặp anh ta ở thư phòng.
– Vâng!
Nửa tiếng sau, Thân Đồ Dạ mặc đồ thoải mái từ tốn đi tới thư phòng,
còn Lãnh Thanh Mặc đợi ở thư phòng thêm ba mươi phút nữa lại mặc comple, giờ đây đang ngồi ngay ngắn trên ghế bên cạnh bàn trà trong thư phòng,
tao nhã pha trà.
Bộ comple này là chuẩn bị cho hôn lễ hôm nay, còn nam chính của buổi lễ dường như vẫn chưa để chuyện này ở trong lòng.
Thấy Thân Đồ Dạ đi vào, Lãnh Thanh Mặc đứng lên cúi chào.
– Không cần khách sáo- Thân Đồ Dạ ngồi xuống vị trí chủ nhân, người
hầu mang trà bánh lên, anh lại phất tay ra hiệu họ lui ra, sau đó nhận
lấy trà ngon do Lãnh Thanh Mặc pha, nhấp một chút, lúc này mới nâng mắt
nhìn anh- Đêm qua đã xảy ra chuyện gì, Thiên Long bây giờ ra sao?
Lãnh Thanh Mặc đặt tách trà xuống, dùng khẩu hình môi đáp:
– Tối qua Thiên Long bị thương, hơn nữa thời gian gần đây do quá bận
rộn lao lực, thế nên mới xảy ra chuyện như vậy. Nhưng hiện giờ sức khỏe
của cô ấy đã không còn gì đáng ngại, sáng sớm tôi đến đây tìm ngài chính là để báo một tiếng với ngài, tình trạng sức khỏe của cô Cung bây giờ
không thành vấn đề nữa, sẽ không làm ảnh hưởng đến hôn lễ.
– Vậy thì tốt- Thân Đồ Dạ ra vẻ không quan tâm hỏi- Tôi nghe Lôi Quân nói, cô ấy là do các người đón về. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, sao
còn để bản thân bị thương vậy?
Đây là chỗ uy nghiêm của Thân Đồ Dạ, cách đối nhân xử thế xưa nay
không hề hùng hổ, nhưng lại không để người khác dễ dàng từ chối.
Lãnh Thanh Mặc im lặng một chút, thẳng thắn nói:
– Bởi vì Lăng Ngạo, chính là người bạn kia của cô Cung.
Nghe đến đây, sắc mặt Thân Đồ Dạ hơi sa sầm, anh đã sớm đoán được là vì người đó mà.
Lãnh Thanh Mặc nói tiếp:
– Lăng Ngạo vốn được sắp xếp sang Mỹ điều trị, nhưng nghe tin Thiên
Long và ngài sắp kết hôn, lại đột nhiên không chịu đi Mỹ nữa. Cô Cung
biết tính tình anh ta cực đoan, sợ chuyện bé xé ra to, cho nên mới đến
đó khuyên anh ta. Ai ngờ vừa đến nơi, Lăng Ngạo không nghe khuyên bảo,
còn cãi nhau với cô Cung, trong quá trình tranh chấp, cô Cung bất cẩn bị thương ở chân.
Lãnh Thanh Mặc biết rất rõ “lấy giả làm thật thì phải có thật” trong
đó, lời nói phải có giả có thật, mới có thể khiến người khác tin tưởng
được. Anh tiếp tục giải thích:
– Sau khi tôi đến đó, trải qua một hồi trắc trở, mới thuyết phục được Lăng Ngạo, để anh ta sang Mỹ.
Ngón tay Thân Đồ Dạ gõ nhịp xuống mặt bàn, hỏi:
– Cung Thiên Long xuất thân cao quý, sao lại quen biết loại người như Lăng Ngạo? Còn có qua lại với người đó nữa?
Lãnh Thanh Mặc biết anh đang ám chỉ mấy tấm ảnh Hoắc Phi Vân đào ra được, tỉ mỉ giải đáp:
– Cha mẹ Thiên Long mất sớm, từ nhỏ đều được bà Cung lớn một tay nuôi nấng, cuộc sống thật sự rất cô độc. Theo tôi được biết, sở dĩ cô ấy
quen biết Lăng Ngạo, chỉ là một dịp tình cờ… Có lần, Thiên Long làm việc đi ngang qua cô nhi viện, không cẩn thận va quẹt làm bị thương một đứa
bé, đứa bé ấy là người trong cô nhi viện nọ. Trong lúc chăm sóc vết
thương của nó, Thiên Long quen được rất nhiều bạn ở đấy, Lăng Ngạo chính là một trong số đó. Sau này, Thiên Long thường xuyên đến đó làm từ
thiện, thường xuyên tiếp xúc, họ liền thân nhau, Thiên Long cô đơn nên
đi theo những người đó học lái xe, cùng nhau đốt cháy thanh xuân, thể
nghiệm một cuộc sống phóng túng khác của giới trẻ, cho nên mới có những
sự việc sau đó. Rất nhiều người sống trong giới này, thực sự trong lòng
đều rất cô đơn, họ khát khao có thể trải nghiệm cuộc sống khác, cho dù
cuộc sống này không phù hợp với thực tế bản thân, chỉ là tạm thời, cũng
rất muốn thử. Thiên Long chính là như vậy, tôi cũng từng khuyên cô ấy
đừng qua lại với những người đó nữa, dù sao hoàn cảnh trưởng thành, bối
cảnh gia đình, thậm chí nền giáo dục được hưởng của họ đều khác cô ấy
một trời một vực, nhưng không có tác dụng. Sau đó, thấy Thiên Long cô
độc từ từ hoạt bát hơn, tôi cũng nghĩ thông suốt, có lẽ lựa chọn của cô
ấy là đúng, ít nhất lúc giao du với họ, Thiên Long rất vui vẻ, không
căng thẳng thần kinh như bình thường, tuổi còn trẻ mà phải cáng đáng cả
nhà họ Cung. Có một loại phương pháp giải phóng tâm lý như vậy, tôi nghĩ không thử không được.
Đối với lý do này, Thân Đồ Dạ có thể hiểu được, thậm chí có chút đồng cảm, nhưng lờ mờ bên trong, anh vẫn cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
Thực tế thì, với một người sát phạt quyết đoán, tung hoành thương trường như Thân Đồ Dạ, sẽ rất dễ dàng nhìn ra vấn đề ở đâu, nhưng đã quan tâm
tất sẽ loạn, lúc anh suy xét vấn đề này đều bỏ vào đó quá nhiều tình
cảm, mất đi góc độ phân thích khách quan.
Anh chau mày cẩn thận suy tư, tựa như tối qua thức gần trắng đêm không ngủ, nhưng vẫn chẳng thu hoạch được gì.
Lãnh Thanh Mặc nhìn thấu tâm tư anh, nhân cơ hội châm thêm trà cho Thân Đồ Dạ, lại dùng khẩu hình môi nói:
– Ngài Thân Đồ, có câu này tôi không biết có nên nói hay không.
Thân Đồ Dạ khẽ gật đầu, ý bảo anh cứ việc nói.
– Tối qua, Thiên Long đã nói với tôi không muốn kết hôn…
– Cái gì?!- Dòng suy tư của Thân Đồ Dạ lập tức bị kéo trở về- Cô ấy không muốn kết hôn?!
– Xin ngài đừng hiểu lầm…- Lãnh Thanh Mặc vội giải thích- Thực ra cô
ấy chỉ là nhất thời than thở mà thôi. Cô ấy nói bản thân không quá thích hợp, cũng rất không xứng đáng làm vợ ngài, cô ấy cảm thấy bản thân quá
lỗ mãng, tùy tiện, xử sự theo cảm tính, lại thường xuyên gây rắc rối…
Sau khi tỉnh lại cô ấy đã nói chuyện với tôi rất lâu, cô ấy nói nếu
giống như trước, kết hôn cùng ngài chỉ thuần túy muốn cứu nhà họ Cung,
vậy cô ấy vẫn sẽ tiếp tục không chùn bước, chỉ là hiện tại đã rung động
rồi, cô ấy không biết bản thân nên làm gì bây giờ. Cô ấy không nghĩ được nếu mối tình ban đầu xuất phát từ một động cơ không trong sáng, đến
cuối cùng có thể có được hạnh phúc hay không.
Thân Đồ Dạ vô cùng thông minh, anh đương nhiên hiểu được ban đầu sở
dĩ Cung Thiên Long đồng ý hôn lễ này vốn dĩ xuất phát từ suy nghĩ cho
lợi ích của gia tộc, chỉ là mọi người không muốn nói trắng ra mà thôi.
Hiện tại Lãnh Thanh Mặc chủ động lấy góc độ của Cung Thiên Long nói đến
chủ đề này, khiến cô ấy càng thêm chân thành hơn, là nhân vật chính
trong hôn lễ, Thân Đồ Dạ cũng không thể chỉ trích điều gì.
Lãnh Thanh Mặc nói tiếp:
– Tôi không biết phải khuyên cô ấy thế nào, dù sao đây cũng là chuyện giữa hai người, cũng là nguyên nhân chính yếu sáng sớm tôi đến tìm
ngài, tôi nghĩ, nếu ngài cũng thấy Thiên Long không xứng với ngài, hoặc
xuất phát từ suy nghĩ nào khác mà hủy bỏ hôn lễ này, hết thảy vẫn còn
kịp. Tôi có thể…
– Ai nói muốn hủy hôn?- Thân Đồ Dạ ngắt lời anh- Nếu tôi đã đồng ý
kết hôn với cô ấy thì nhất định sẽ làm được. Bây giờ anh lập tức quay về nói với cô ấy, đừng nên suy nghĩ lung tung nữa, hôn lễ hôm nay sẽ không bởi vì nguyên nhân nào mà hủy bỏ, anh kêu cô ấy ở nhà sửa soạn thật đẹp vào, tôi sẽ mau chóng qua đó đón cô ấy về!
Sau khi Lãnh Thanh Mặc nghe xong có hơi ngây ra một chút, không nói
gì thêm, chỉ cúi chào Thân Đồ Dạ một cái, sau đó rời khỏi thư phòng.
Thân Đồ Dạ gọi Lôi Quân và Cố Huy tới, kêu họ lập tức chuẩn bị đoàn
xe rước dâu, còn bản thân sai người hầu chuẩn bị comple chú rể đã chuẩn
bị trước đó để thay đổi.
Lúc thay đồ, Thân Đồ Dạ vô tình nhìn lướt qua chiếc nhẫn đen đặt trên bàn, ánh mắt dừng lại ở đó, trong lòng đột nhiên có cảm giác mất mát kỳ lạ, nhìn thật lâu, anh vẫn dời mắt, thắt xong cà-vạt, đi ra ngoài.
***Chú thích:
[1] Ý nói: Đạo trời vận hành có
quy luật nhất định, sẽ không thay đổi vì sự tồn tại của người có đức cao như đế Nghiêu hay những kẻ bạo chúa như Trụ Vương.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT