Edit: Động Bàng Geii

..o0o..

Chu Tử Chu gửi xong tin nhắn này, sau đó nhìn tiểu loli trên màn hình tự nhiên ngây dại, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu thừa dịp Kiều Lưu còn chưa kịp phản ứng, liền off. Dù sao cậu cũng chẳng dám ở trên game quá lâu, mất công Kiều Lưu lại bắt được cái manh mối gì đó, nổi cơn ghen tuông bậy bạ. Dục vọng muốn sống quá mãnh liệt khiến Chu Tử Chu lập tức tắt luôn màn hình máy tính.

Cùi chỏ cậu chống trên bàn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau đó lại nhịn không được vuốt nhẹ mặt mình, cười ngây ngô.

Cậu cảm thấy không biết phải nên biểu đạt thế nào, lúc Kiều Lưu ghen hoặc tái phát dục vọng chiếm hữu kia, cậu sẽ cảm thấy bản thân mình được cần tới, hoặc nói, chính là cảm giác được yêu thích. Cho nên cậu chưa bao giờ thiếu kiên nhẫn cả, ngược lại còn cảm thấy cực kì bay bổng.

Chu Tử Chu từ nhỏ chỉ biết nghiêm túc học hành, sinh hoạt tẻ nhạt, chỉ biết tới trường về nhà, thỉnh thoảng thì giúp bà nội lên trấn bán trứng gà, ngoài ra, không còn gì đặc sắc. Bởi vì cậu học rất giỏi, vẫn luôn được giáo viên biểu dương, thành tích cũng toàn đứng đầu bảng. Thế nhưng cậu không hề có một đứa bạn nào.

Lúc cậu tan học về nhà, đám nhóc có thành tích từ dưới lên trên sẽ xua đuổi cậu. Không phải là do cậu không hợp với bọn nó, cũng không phải thiếu khuyết cái gì khiến tụi nó không vừa mắt, mà bởi vì cậu học giỏi, cho nên những đứa học không giỏi sẽ rất khinh bỉ cậu, chẳng đứa nào thích cậu cả.

Có nữ sinh theo đuổi cậu, viết thư tình, nhưng bọn họ lại chẳng muốn làm bạn bình thường với cậu. Chu Tử Chu phân định rõ ràng. Nếu thứ gì đó khiến cậu thật sự thích, cậu sẽ tựa như lúc bị viết bậy lên sách vở vậy, tức giận mà đứng lên. Điều này cũng tương tự như việc Kiều Lưu đối xử với cậu, y sẽ vì cậu mà ra mặt như chuyện Lâm Lương hay Lý Tiểu Phỉ vậy.

Cậu cảm thấy quả thật là đang được bảo vệ, được người khác cần tới, được người khác chờ đợi, còn có cảm giác làm bạn với một ai đó nữa.

Điều này khiến cậu đột nhiên sinh ra một loại dục vọng rất khó nói, muốn ở bên Kiều Lưu lâu ơi là lâu. Không chỉ đi học chung, rồi trở về phòng đơn giản như vậy. Mà là ngay cả khi ra trường rồi, vẫn sẽ ở chung một nhà với nhau, mỗi ngày đều cùng nhau ăn cơm.

Chu Tử Chu nhìn cửa sổ phát ngốc một hồi, một khi cậu nghĩ tới vấn đề này, đầu óc cậu bỗng nhiên lại có một chút chua xót. Cậu cảm thấy bản thân mình có phải là đã nghĩ quá xa vời rồi không, có lẽ Kiều Lưu cũng chưa từng có tâm tư như vậy. Được như hiện tại cũng đã quá tốt rồi, tại sao còn hi vọng xa vời như vậy làm gì.

Sau khi tiếng chuông tan học vang lên, Chu Tử Chu liền thu dọn sách vở vào cặp, sau đó dự định gửi tin nhắn cho Kiều Lưu, hỏi y có muốn đi ăn cơm chung hay không, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Kiều Lưu mặc một thân áo khoác bành tô nâu nhạt đứng ở cửa sau, tuỳ ý dựa vào lang can, mắt cũng vừa vặn nhìn qua, nhướn cao lông mày với cậu.

Cùng lúc đó điện thoại của cậu bỗng nhiên rung lên, là tin nhắn Kiều Lưu gửi tới, buồn cười hỏi cậu:  Còn đứng ngốc ở đó làm gì, tôi tới đón cậu đó, còn không mau ra?

Chu Tử Chu sững sờ, lại phát hiện trước kia mọi người đều đi ở cửa trước, hiện tại lại chen chúc nhau đi cửa sau. Qủa thật như được chia làm hai vậy, cửa trước thì để nam sinh đi, cửa sau là để nữ sinh đi.

Chu Tử Chu nhìn đám người kia như muốn nhấn chìm cả Kiều Lưu, con ngươi khẽ run lên, nhanh chóng xách cặp chạy về hướng Kiều Lưu. Cậu chuẩn xác tìm được Kiều Lưu ở bên trong đám người, vốn định cầm lấy tay Kiều Lưu, thế nhưng ở trước mặt công chúng lại có chút không tiện, vì vậy ngón tay hơi giương ra liền rút về, lại nhịn không được kéo lấy ống tay áo Kiều Lưu.

Kiều Lưu đem từng động tác nhỏ của cậu đều thu hết vào đáy mắt, đôi mắt vẫn nhìn về phía trước nhưng khoé miệng lại không nhịn được nhếch lên một chút.

Hai người từ lớp học đi ra, cùng nhau sóng vai tới nhà ăn.

Kiều Lưu vươn tay cầm lấy cặp trên lưng của Chu Tử Chu, nói: “Máy tính nặng lắm phải không, để tôi đeo giùm cậu.”

Chu Tử Chu có chút được sủng mà kinh, xoay người né tay của Kiều Lưu không cho y lấy cặp xuống —— Cứ để cho cậu đeo đi, về phòng lại giả bộ kêu tê, sau đó bảo y xoa bóp vai cho mình, thỉnh thoảng giả bộ yếu ớt như vậy cũng không phải là tệ —— “Sao hôm nay cậu lại tới đây, gặp chuyện gì vui sao?” Chu Tử Chu nhìn khoé miệng luôn ngậm ý cười của Kiều Lưu, không nhịn được hỏi.

Kiều Lưu cũng không miễn cưỡng lấy cặp xuống, hai tay chuyển sang sau gáy, ngửa đầu nhìn trời, đuôi lông mày nhướn cao, cười nói: “Trời hôm nay trong xanh không mưa, tôi vui chứ sao, không được à?”

Chu Tử Chu nhìn y một cái.

Kiều Lưu hít hít cái mũi, kìm nén không cho pháo hoa dưới đáy lòng mình tràn ra bên ngoài. Y vẫn còn đang đắm chìm trong lời tỏ tình sáng nay của Chu Tử Chu. Y căn bản không nghĩ tới, thì ra đối với những cô gái khác, Chu Tử Chu sẽ nói về y như vậy —— cái gì mà cực kì đẹp trai, cái gì mà cực kì dễ nhìn, còn cái gì mà cực kì thích y.

Kiều Lưu cắn môi dưới, nỗ lực không phát ra tiếng cười.

Chu Tử Chu nhìn Kiều Lưu, cũng quay đầu đi chỗ khác, trên khuôn mặt đều là ý cười nhu hoà.

Sau một hồi, cậu mới nói với Kiều Lưu: “Cậu có nhớ Phương Tình từng giới thiệu cho tôi một cô gái không, gọi là Ninh Ngưng ấy.”

“Thì sao?” Kiều Lưu cảnh giác hỏi, nhất thời nghiêng đầu lại nhìn Chu Tử Chu.

“Không sao cả.” Chu Tử Chu cố nín cười, nhỏ giọng nói: “Chỉ là muốn nói cho cậu biết mà thôi, mất công cậu lại coi người ta là kẻ địch giả tưởng nữa, những người này ở trong lòng tôi… Đều, đều so không lại cậu đâu.”

Kiều Lưu vốn còn nhíu mày, cho là Chu Tử Chu muốn nói cái gì đó, kết quả lại bị nhét một tấn mật ong, đầu óc lập tức choáng váng nói không nên lời.

“Vậy cậu đi chơi công viên với nhiều người như vậy, cũng chẳng thèm rủ tôi.” Qua nửa ngày, y mới giả bộ oán giận nói, khó chịu mà đạp đạp mấy cục đá dưới chân, đá bay thật xa.

Chu Tử Chu buồn cười nói: “Vậy cậu quen với Lương Mạt hẳn là rất sớm đi, tôi cũng đâu có nói cậu tiếng nào đâu?”

“Ai bảo cậu không lên tiếng? Cậu không ghen sao ——” Kiều Lưu vừa nhắc tới chuyện này, đột nhiên nghiêng đầu trừng Chu Tử Chu một cái. Y thiếu chút nữa đã quên mất chuyện này rồi, nếu không phải Chu Tử Chu đề phòng không cho Lương Mạt tiếp cận y, cũng chỉ là bởi vì lo lắng cho bệnh tình của y, vậy Chu Tử Chu rốt cuộc là đã từng ghen thật sự hay chưa?

Y hận không thể lắc vai Chu Tử Chu rồi nói, mau ăn dấm chua đi, mau liều mạng ghen cho tôi!

Chu Tử Chu nhìn Kiều Lưu, vừa muốn nói gì đó, bỗng nhiên nhìn thấy Lâm Hoắc Nhiên từ lớp khác chạy tới nhà ăn, thở hồng hộc đứng trước mặt hai người, cả giận nói: “Sao không chờ tôi! Có còn coi tôi là bạn không hả, hai người thật quá đáng, quả thật là coi người khác là không khí hả!”

Kiều Lưu gật đầu, biểu thị đúng vậy, sau đó lướt qua “Không khí”, hỏi Chu Tử Chu: “Cậu muốn ăn gì?”

Lâm Hoắc Nhiên vội nói: “Buổi trưa có chút khát, hay là đi ăn lẩu đi, cái kia cực kì cay, Kiều Lưu, mày bao nha.”

Chu Tử Chu nói: “Tôi muốn ăn cơm với rau xào.”

Kiều Lưu vòng qua Lâm Hoắc Nhiên, lôi Chu Tử Chu lên lầu: “Vậy chúng ta đi ăn rau xào.”

Lâm Hoắc Nhiên: “…” Còn món lẩu của hắn thì sao???

Nhà ăn có ba lầu, đồ ăn của nơi này cũng rất là ngon, người tới xếp hàng cũng rất nhiều. Sinh viên bình thường đều tụm năm tụm ba chạy tới đây ăn, sau đó tách ra xếp hàng, hàng của ai ngắn thì có trước, nếu không sẽ không còn đồ ăn.

Chu Tử Chu với Kiều Lưu chia làm hai hàng khác nhau, thế nhưng cũng chẳng có tách ra hẳn, vì hai hàng này là đứng cạnh nhau.

Kiều Lưu nhìn hàng người dài phía trước, lấy tai nghe màu trắng xuống hỏi Chu Tử Chu: “Có muốn nghe không?”

Chu Tử Chu gật đầu, sau đó hơi lại gần, Kiều Lưu đem một bên tai nghe nhét vào tai cậu. Tiếng đàn dương cầm cùng tiếng trống đan xen lẫn nhau lập tức xuyên thấu qua mãng nhĩ cậu, bắn tới trái tim. Cậu có thể từ trong âm thanh hỗn tạp ở nhà ăn, nghe thấy tiếng nhạc từ bên trong tai nghe truyền tới, vừa ngẩng đầu lên còn có thể cảm giác được ánh sáng óng ánh từ đôi mắt đẹp đẽ của Kiều Lưu rơi trên mặt mình.

Trái tim Chu Tử Chu đột nhiên chậm mất nửa nhịp.

Kiều Lưu bỗng nhiên không biết là nghĩ tới cái gì, yết hầu lăn lộn một vòng, thấp giọng hỏi cậu: “Có muốn đổi sang bài khác không?”

Chu Tử Chu mờ mịt gật đầu.

Kiều Lưu ấn một cái, sau đó tiếng nhạc liền ngừng ba giây, lập tức xuất hiện một khúc dạo đầu kèm theo câu “I love U~” truyền tới lỗ tai Chu Tử Chu ——

Cậu ngước mắt lên nhìn Kiều Lưu, lại thấy bên tai Kiều Lưu đều là màu hồng đem tầm mắt nghiêng sang chỗ khác, nhỏ giọng nói: “Chỉ là trùng hợp mà thôi.”

Chu Tử Chu tin mới là lạ, cậu nhếch môi lên, bất giác nở nụ cười.

Lâm Hoắc Nhiên đứng ở phía sau hai người, chua xót nói: “Sao hai người còn không mặc chung một cái quần luôn đi?”

Chu Tử Chu sửng sốt.

Kiều Lưu cũng chẳng hiểu ra sao mà trừng Lâm Hoắc Nhiên một cái: “Tụi tao tại sao phải mặc chung một cái quần chứ, cũng đâu phải là không mua nổi một cái quần.”

“Đây là từ ẩn dụ đó mày nghe không hiểu hả, thầy dạy ngữ văn trước kia của mày là dạy toán à?” Lâm Hoắc Nhiên cực kì giận dỗi, đè nén nói: “Trước kia chưa gặp Chu Tử Chu, mày đều đi ăn cơm với tao, hiện tại phản rồi! Mịa nó, tan học xong cũng đếch đợi tao, nói hai người tụi bây đó! Có mới nới cũ! Có biết câu uống nước nhớ nguồn không hả…”

Kiều Lưu không đợi cho hắn nói xong, đã nhanh chóng lược bỏ vế sau, nói với Chu Tử Chu: “Trước kia tôi cũng không phải ngày nào cũng ăn cơm với nó, quan hệ của bọn tôi không hề tốt như vậy đâu.”

Lâm Hoắc Nhiên: “…” Giận rồi nha.

Khúc dạo đầu này vừa mới qua đi, Kiều Lưu và Chu Tử Chu liền quay đầu lại tiếp tục nghe nhạc, Chu Tử Chu là người tiết kiệm thời gian sẽ không phí phạm thời gian vào việc xếp hàng như vậy, thế nhưng hai người cùng nhau xếp hàng, thời gian dài dẳng cũng đều trở nên đặc biệt ngắn ngủi, nghe một chút nhạc, nhịp điệu đơn giản cũng có thể làm cho bầu không khí ngọt ngào.

Kiều Lưu đột nhiên từ trong túi quần sờ một cái, sau đó lấy ra cái thẻ của mình ra, đưa cho Chu Tử Chu.

Chu Tử Chu lấy tai nghe xuống, để lại trên cổ áo Kiều Lưu, sau đó cho y một ánh mắt khó hiểu.

Kiều Lưu trực tiếp nói: “Sau này cứ dùng thẻ của tôi quét đi.”

Chu Tử Chu sửng sốt một hồi, nhìn cái thẻ ở trước mặt mình, rất là do dự. Cậu thật sự không nghĩ tới —— Thế nhưng còn không cho cậu có cơ hội cự tuyệt, đã nghe thấy Kiều Lưu nói: “Chu Chu, cậu lại gần chút, tôi có lời muốn nói với cậu.”

Chu Tử Chu ngước mặt lên nhìn Kiều Lưu, đến gần. Trong phòng ăn rất ầm ĩ, Kiều Lưu đứng trước mặt cậu, ở trên đỉnh đầu cậu xoa nhẹ một cái, đem biểu tình trên mặt hiếm thấy mà trở nên nghiêm túc. Kiều Lưu suy nghĩ một chút, mới mở miệng ra nói: “Chu Chu, cậu đừng vì thấy tôi bỏ ra nhiều vật chất như vậy mà cảm thấy không dễ chịu. Sau này cũng không cần phải như vậy. Cậu phải biết, tôi không quan trọng ba cái này, cái mà tôi thật sự quan tâm đâu phải cậu không biết. Cậu thiếu tiền, vừa vặn tôi lại không thiếu tiền, chỉ thiếu tình yêu của cậu thôi. Nếu cậu có thể thích tôi, đây không phải là tôi chiếm được món hời lớn từ cậu sao?”

“…” Chu Tử Chu kinh ngạc nhìn Kiều Lưu, có chút không rõ lô – gích của y.

Kiều Lưu nhìn dáng vẻ này của Chu Tử Chu, liền đỏ mặt, nhỏ giọng bổ sung: “Vậy nếu cậu muốn chiếm được món hời từ tôi, thì cậu phải thích tôi đi nhiều hơn nữa.”

Chu Tử Chu nói không nên lời, khó giải thích được tại sao trái tim lại mềm nhũn. Cậu biết Kiều Lưu kiêu căng, có lúc còn tựa như ác bá không thèm nói lý. Thế nhưng tâm tư của Kiều Lưu lại rất mềm mại, so với cậu còn muốn nhẵn nhụi hơn. Cho tới hiện tại Kiều Lưu đều biết cậu đang nghĩ cái gì, đang ngại ngùng cái gì, cho nên mới thẳng thắn nói ra như vậy, tựa như Kiều Lưu đang muốn lấy lòng cậu vậy.

Chu Tử Chu nhìn Kiều Lưu, cảm thấy ở trong lòng có cái gì đó bị hoà tan, không nhịn được nói: “Tôi rất vui ——”

“Được được, tôi biết rồi, đừng bất cứ lúc nào bất kể nơi đâu cũng đều tỏ tình, chú ý tình huống một chút.” Kiều Lưu nhìn chằm chằm mũi chân mình, mặt đỏ tai hồng mà nói.

Kiều Lưu cảm thấy từ lúc gặp Chu Tử Chu tới nay, mỗi ngày đều như một ngày mới, đều là một ngày vui vẻ. Phảng phất nhân sinh như được reset. Mặc dù cậu ấy là vì bản hợp đồng kia mà tiếp cận y, nhưng dù sao, tới cuối cùng Chu Tử Chu cũng thích y kia mà, như thế này đã đủ lắm rồi.

Chu Tử Chu không giống như những người khác, nghe thấy căn bệnh này của y, liền tránh như tránh rết mà ngược lại, Chu Tử Chu vẫn nguyện ý ở bên cạnh y, bất kể là bây giờ hay là sau này đi chăng nữa —— Chu Tử Chu vẫn nguyện ý sao?

Kiều Lưu đột nhiên nhớ tới vấn đề này.

Xung quanh ầm ĩ vô cùng, nhạc trong tai nghe cũng chưa có dừng. Kiều Lưu biết đây không phải là thời cơ tốt, hơn nữa cũng đã tới phiên bọn họ lấy cơm, mà vẫn là không nhịn được, xúc động muốn nói ra khỏi miệng.

Y cúi đầu, gương mặt tuấn tú có chút đỏ bừng, đôi mắt nhìn chằm chằm sàn nhà, há miệng ——

Chu Tử Chu nín cả ngày, cũng đã từng có mấy lần muốn nhắn tin nói với Kiều Lưu, thế nhưng bây giờ lại cảm thấy đây là thời cơ tốt, vì thế mà thật cẩn thận nói ra: “Cái kia, Kiều Lưu, cái kia cậu nếu như rảnh, ngày tết sắp tới có thể về nhà với tôi hay không?”

Cùng lúc đó, cậu cũng nghe thấy âm thanh Kiều Lưu truyền tới: “Tôi muốn mang cậu về nhà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play