Công bằng mà nói, Lương Mạt quả thật là cô gái đẹp nhất mà Chu Tử Chu từng gặp. Không chỉ có bộ dạng xinh đẹp, hơn nữa còn rất thời trang. Chỉ cần mặc áo sơ mi cùng quần đùi, lộ ra hai cái chân dài, khí chất liền khác hẳn với cô gái bên cạnh.
Hơn nữa lúc chạy tới đây, giày cao gót màu bạc ở trên sàn nhà còn phát ra tiếng vang thanh thuý, tóc cũng thuận theo mà bay bay, người xung quanh trung tâm mua sắm đều đem tầm mắt hướng tới cô ấy.
Nếu như không phải có liên quan tới Kiều Lưu, nhìn thấy một cô gái đẹp như vậy, e rằng Chu Tử Chu đã mang theo một thái độ yêu thích rồi, nghiêm túc quan sát vẻ đẹp của đối phương, cũng xem như là một loại nghiên cứu học thuật.
Thế nhưng hiện tại, mỹ nữ biến thành rắn độc, Chu Tử Chu không còn tâm tình mà đi nghiên cứu nữa.
Có chút thất thần, tầm mắt của cậu liền dừng ở trên người Lương Mạt khá lâu, bỗng nhiên mắt cá chân phía dưới bàn đạp một cái, cậu giật nảy một cái, còn kéo thêm cả cái bàn ăn cùng nảy theo, Chu Tử Chu sợ hãi co chân lại, lập tức hồi thần.
“Nhìn cái gì vậy?” Kiều Lưu lông mày nhướn cao, bất thình lình hỏi: “Dùng thẩm mỹ của cậu, cậu thấy cô ta có đẹp không?”
Chu Tử Chu cúi đầu chọt chọt mì ở trong tô, do dự nửa ngày, mới nhấc mắt lên thăm dò: “Cũng được.”
Cậu đương nhiên là vì cứu lấy bản thân mình a! Kiều Lưu trong miệng phun ra câu nào đều không phải là để đào hố cho người ta nhảy xuống sao? Ngẫm lại, Lương Mạt đối với Kiều Lưu đuổi tận giết cùng không tha, nói Lương Mạt không dễ nhìn, Kiều Lưu nhất định rất mất mặt, không chừng còn có thể giở thói khó ở ra nữa! Thế nhưng, khen Lương Mạt khoa trương một chút, chỗ nào cũng hơn người, như vậy cũng chẳng được, Kiều Lưu khẳng định cũng tức giận, bởi vì vợ bạn là không thể mơ ước tới.
Chu Tử Chu cảm thấy từ khi mình tới thành phố này, môn học ‘xã hội giao tiếp’ càng ngày càng lợi hại, ai ngờ sắc mặt Kiều Lưu trong nháy mắt lại biến đen, nhìn chằm chằm cậu, biểu tình khó coi, hỏi: “Cũng được là cũng được thế nào? Nói rõ, có thể cho bao nhiêu điểm?”
Còn bắt cả chấm điểm! Tiểu tổ tông ơi làm ơn tha cho tôi đi, Chu Tử Chu trong lòng phỉ nhổ, mà ăn của người ta đương nhiên phải nói mềm mỏng với họ rồi[1], cậu tốt nhất vẫn là nên phối hợp với Kiều Lưu, nghiêm túc suy nghĩ một hồi mới nói: “…7 điểm đi?”
[1]nguyên văn 拿人手短吃人嘴软 – bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm: có nghĩa tương tự như đã ăn của người ta, phải nói chuyện nhỏ nhẹ.
Lời vừa nói xong Kiều Lưu liền nhìn cậu cười lạnh, cậu thật sự không biết mình nói sai chỗ nào. Chu Tử Chu quả thật là không biết Kiều Lưu tới cùng là muốn thế nào, hoài nghi bản thân cho điểm quá thấp, cho nên cẩn thận nói lại: “Vậy cậu cảm thấy thế nào? 8 điểm? 8.5 điểm? Thật ra tôi…”
Cậu còn chưa nói hết câu, Kiều Lưu đã đem đũa ném một cái, cơm cũng không ăn, vẻ mặt rất khó xem.
Hai người đang nói chuyện, Lương Mạt cùng bạn của mình cũng đã đi tới, nhân viên phục vụ chặn ở trước mặt bọn họ hỏi: “Xin hỏi hai vị là?”
Lương Mạt trực tiếp chỉ chỉ cái bàn của Kiều Lưu và Chu Tử Chu, nói: “Chúng tôi có bạn ở đây.”
Chu Tử Chu tựa như cái ra đa, tự động đo lường khoảng cách của Lương Mạt và Kiều Lưu. Cậu vốn hi vọng trước khi Lương Mạt tới, Kiều Lưu có thể thể từ chối ghép bàn, ai biết Kiều Lưu cứ ngồi ôm tay ở đó, y chang ông cụ mà không nhúc nhích, nhìn cậu.
Xem ra Lương Mạt muốn tới đây ngồi là việc không cần bàn cãi nữa rồi.
“Cậu ăn xong chưa? Nếu không chúng ta đi trước đi?” Chu Tử Chu không nhịn được nói.
Kiều Lưu tức giận nói: “Bụng tôi còn đang đói đây, hơn nữa tôi không có hứng, không muốn đi đâu hết.”
Chu Tử Chu: “…”
Lương Mạt cứ vậy mà đi tới chỗ họ, bởi vì chạy có chút gấp, tóc mái trước trán đều bị thổi bay, lúc tới trước bàn của bọn họ, còn nghịch tóc mái mình, nhìn về Kiều Lưu nói: “Thật khéo, bên kia không còn chỗ, tôi có thể ngồi đây không?”
Kiều Lưu nhìn cô một cái, rũ mắt nói: “Muốn ngồi thì ngồi.”
Lương Mạt càng thêm hăng hái, cô theo đuổi Kiều Lưu còn chưa tới nửa năm, cũng chỉ mới hơn ba tháng, lần nào gặp Kiều Lưu đều bị y tránh như tránh rết, ngày hôm nay là sao đây, đổi tính rồi à? Không lẽ muốn cũng cô phát triển thêm?
Cô vén tóc bên tai lên, cười híp mắt cùng bạn của mình nói: “Chương Nghiên, cậu ngồi điện nha, hôm nay chúng ta ăn chung với Kiều Lưu và bạn cậu ấy, thuận tiện giới thiệu cho cậu luôn đây là nhân vật nổi tiếng của trường mình đó…”
Lời còn chưa nói xong, Chu Tử Chu đã đột nhiên đứng dậy, hai tay chống lên bàn khẩn trương nhìn cô ——
Lương Mạt chẳng hiểu gì sất: “Làm sao vậy?” Cô nhớ rồi, đây không phải là cái tên hay cản trở mình và Kiều Lưu sao, hình như là bạn cùng phòng, tên gì ấy nhỉ, Chu Tử Chu phải không ta?
Cô thật sự là không nhận ra Chu Tử Chu, bởi vì Chu Tử Chu của ngày hôm nay thay đổi quá lớn, hiện tại đang mặc áo sơ mi trắng, thoạt nhìn tuấn tú tựa như mấy công tử nhà giàu vậy, thân cao, mặt đẹp, soái tới ngút trời. Đối mặt với trai đẹp, Lương Mạt tâm tình cũng tốt hơn, tự động đem biểu tình trở nên nhu hoà hơn.
“Lương Mạt, hay là cậu ngồi ở đây đi, cậu ngồi ở bên cửa sổ, gió lớn lắm.” Chu Tử Chu tận lực bình tĩnh nói. Đây là bàn lẩu bốn người, vốn cậu và Kiều Lưu đang ngồi đối diện nhau, bên phải Kiều Lưu là cửa sổ. Cậu cũng tính ngồi ở cửa sổ, tránh cho Kiều Lưu trúng gió, nhưng cảm thấy khí trời bên ngoài cũng không tệ lắm, cảm thấy để Kiều Lưu phơi nắng cũng rất tốt, cho nên mới ngồi ở bên này.
Hiện tại Lương Mạt cùng Chương Nghiên muốn ngồi đây, tất nhiên là mỗi người một bên rồi.
Tầm mắt Chu Tử Chu quét từ trên xuống dưới trên người Kiều Lưu, chủ yếu tìm những chỗ bị lộ ra ngoài —— cái cổ, mu bàn tay và cánh tay nữa. Nếu để Lương Mạt ngồi cạnh Kiều Lưu thì sao đây? Tỉ lệ đụng chạm thật sự rất lớn đó nha! Huống chi Lương Mạt còn có bộ dạng đói bụng ăn quàng nữa, phảng phất có thể đè Kiều Lưu ra bất cứ lúc nào. Vậy lúc đó phải làm sao đây!
Lương Mạt cười cười nói: “Không cần, cảm ơn cậu đã quan tâm. Tôi cũng không có bị cảm, không sợ gió, huống chi ngày hôm nay cũng đâu có gió.”
Cô cảm thấy cái tên Chu Tử Chu này thật khó hiểu, bất quá muốn đối tốt với người ta lại cứ thích làm bộ.
Mắt thấy Lương Mạt đang sửa quần áo để ngồi xuống bên cạnh Kiều Lưu, Chu Tử Chu cuống lên rồi! Trực tiếp mà đem túi của mình ném qua chỗ đó, sau đó đi vòng qua, tranh chỗ ngồi xuống trước. (=)) tỉnh hơn con ruồi nữa)
Lương Mạt trợn tròn mắt: “Cậu làm gì vậy hả?”
Chu Tử Chu hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống, nhưng vẫn làm bộ như không có gì xảy ra, vững vàng mà ngồi bên cạnh Kiều Lưu, thật giống con mèo giành ăn, bướng bỉnh mà không chịu rời đi. Cậu nửa người trên đều cứng nhắc, nói: “Cậu vẫn là ngồi đối diện đi, đối diện dễ nói chuyện hơn.”
Nói cũng đúng, ngồi đối diện Kiều Lưu còn có thể nhìn được mặt của Kiều Lưu, chỉ là cứ cảm thấy chỗ nào quái quái —— Dù sao mình cũng tới sau, cứ đòi lại chỗ cũng không tiện, nếu không Kiều Lưu còn coi cô là cái hạng người gì!
Lương Mạt nhíu nhíu mày, ngờ vực mà nhìn Chu Tử Chu, bất đắc dĩ mà lôi kéo Chương Nghiên ngồi xuống đối diện.
Chu Tử Chu ngồi bên cạnh Kiều Lưu, cuối cùng mới dám thả lỏng hít sâu một hơi, dù sao bàn cũng rộng, Lương Mạt có nằm úp sấp trên bàn cũng không có cách nào đụng tới Kiều Lưu!
Thế nhưng rất nhanh, cậu biết mình sai rồi! Lương Mạt này thật sự không phải là dạng vừa đâu!
“Kiều Lưu, cậu thích tiết canh không? Gắp cho cậu một miếng nhá.” Lương Mạt dùng đũa gắp một miếng tiết canh, để trong nồi lẩu nửa phút, sau đó liền hướng tới bát của Kiều Lưu bỏ vào —— Kiều Lưu nhíu mày, theo bản năng mà muốn dời bát của mình, khoé mắt nhìn thấy biểu tình Chu Tử Chu đang căng thẳng, bỗng nhiên đổi ý, thản nhiên để bát xuống, nhếch miệng nói: “Ừm.”
Chu Tử Chu: “!!!”
Đó là đũa mà Lương Mạt đã dùng qua! Nói thẳng luôn việc này không phải là tương đương với việc để Kiều Lưu dùng đũa của cô ấy sao?! Kiều Lưu ngày hôm nay bị chạm ở đâu vậy, y từ trước tới giờ không phải là không thích người khác đụng vào mình sao, chớ nói chi là dùng đũa của người khác gắp đồ ăn.
Không kịp suy nghĩ tỉ mỉ, Chu Tử Chu đầu óc nhất thời nóng lên, duỗi đũa ra, trực tiếp ở giữa không trung cướp đi miếng tiết canh đó, dùng khí lực mười trâu cũng kéo không được mà bỏ vào mồm. Kết quả nóng muốn chết, đầu lưỡi đều muốn bỏng a.
“Chu Tử Chu, cậu rốt cuộc là làm gì vậy hả? Cậu có thấy phiền hay không!” Lương Mạt lần này triệt để nổi giận rồi, hướng về Chu Tử Chu nói.
Chu Tử Chu che miệng bị nóng tới không ngậm lại được, còn tâm tình nào lo phản ứng của cô, cuống họng cậu đều nóng lên, trong hốc mắt nhịn không được đều trào ra nước mắt sinh lí.
Bất quá chịu chút khổ cực cũng không sao, cũng may là cản lại được Lương Mạt. Cậu thở phào nhẹ nhõm, lại phát hiện hình như nãy giờ Kiều Lưu vẫn chưa có lên tiếng, liền không nhịn được nghiêng đầu qua nhìn Kiều Lưu một cái, kế đó liền thấy Kiều Lưu chống cằm trên bàn, gương mặt tuấn tú hơi hồng hồng, đôi mắt sáng lấp lánh, khoé miệng còn giương lên tựa như mới ăn xong năm mươi kí mật ong. Cười đến mức… Đến mức… Chu Tử Chu có chút không biết dùng từ nào để miêu tả, chỉ cảm thấy bên tai khó hiểu mà nóng lên.
Bữa cơm này không kéo dài được bao lâu, bởi vì Kiều Lưu và Chu Tử Chu sớm đã ăn xong, cố gắng ăn thêm mấy miếng nữa, đã hoàn toàn no ứ hự rồi.
Chu Tử Chu vẫn luôn đứng ngồi không yên, giống như phòng cháy chữa cháy mà phòng Lương Mạt, tâm tư căn bản không đặt trên bàn ăn. Nghe thấy Kiều Lưu nói muốn về trường, quả thật hận không thể giơ hay tay lên tán thành.
Kiều Lưu đi tính tiền, còn Lương Mạt ở lại ngờ vực mà nhìn Chu Tử Chu hai mắt đang ngóng trông nhìn nhìn về phía đó, cô thật sự không thể hiểu nổi ý đồ của Chu Tử Chu, nếu là thích cô, cũng không thấy tỏ ra ân cần với cô chút nào, suốt bữa ăn cũng có thấy gắp cho cô đâu ——
Nhưng lại cứ thích gây khó dễ cho cô theo đuổi Kiều Lưu.
Chẳng lẽ…
Lương Mạt bị chính suy nghĩ mới thoáng qua của mình doạ cho sợ, vốn là muốn đuổi theo Kiều Lưu, nhưng lại quên mất mà đứng yên tại chỗ.
“Về trường có gì đâu mà vui vẻ như vậy?” Ngồi trên xe, Kiều Lưu nhìn Chu Tử Chu một cái nói.
Chu Tử Chu toàn bộ quá trình đều cùng Lương Mạt đấu trí đấu dũng, thần kinh vẫn luôn căng thẳng, lúc này mới được thả lỏng, không nhịn được ngáp một cái, con mắt đều đỏ ngàu nói: “Trở về còn có một đống việc đang đợi để hoàn thành đây, cũng phải chuẩn bị cho buổi phỏng vấn sắp tới nữa.”
A, chẳng phải là do mang mình rời khỏi Lương Mạt, đánh đuổi được tình địch, cho nên mới vui vẻ như vậy sao!
Kiều Lưu từ gương chiếu hậu nhìn Chu Tử Chu ở bên trong, khoé môi kìm không được mà giơ cao, nói: “Chuẩn bị cái gì nữa, cậu tố chất đã đủ rồi, có phóng tầm mắt nhìn lại, cũng không thể tìm được mấy người có có năng lực như cậu đâu.”
“Thật, có thật không?” Chu Tử Chu đều nói lắp, bỗng nhiên cảm thấy phấn chấn hơn, ngay cả cơn buồn ngủ trước đó cũng bay luôn. Cậu không ngờ bản thân lại được biểu dương, từ lúc vào đại học tới nay, đây vẫn là lần đầu tiên được người khác biểu dương như vậy. Huống chi đây còn là cái tên keo kiệt khen người khác, xác suất này quả thật không thua kém gì so với thiên thạch nện xuống trái đất đâu!
Đợi đã. Chu Tử Chu đột nhiên nhớ tới một chuyện, hiện tại đã mấy giờ rồi? Cậu nhìn đồng hồ ở trên xe, chín rưỡi tối, lần cuối đụng vào Kiều Lưu hình như cũng đã gần mười hai tiếng đồng hồ rồi đi?
Tên nhà quê này tại sao lại có cái biểu tình tha thiết mong chờ như vậy nhỉ, tựa như chó con xin xương, không biết xoa xoa đầu cậu ấy thì có cảm giác gì ta, có phải là mềm mại lắm không ——
Kiều Lưu trong lòng nghĩ như thế, lại thấy Chu Tử Chu nghiêng người sang, một tay duỗi tới.
Cậu ấy muốn làm gì?! Chẳng lẽ là muốn hôn trộm?!Đệt mợ lá gan cũng quá lớn rồi đó! Kiều Lưu cả người giật nảy một cái, sau đó theo bản năng mà cứng ngắc ngồi tại chỗ không dám ho he, kế tiếp cảm nhận được Chu Tử Chu càng lúc càng tới gần hơn, hô hấp cũng bắt đầu rõ rệt hơn, mùi hương trên người cậu —— là mùi hương từ sữa tắm và mùi của quần áo mới, nhàn nhạt xông vào chóp mũi y.
Kiều Lưu khẩn trương nhắm hai mắt lại, trong lòng bùm bùm, nai con chạy loạn khắp nơi.
Chu Tử Chu chẳng hiểu tại sao Kiều Lưu lại bỗng nhiên nhắm mắt, lông mi cong cong còn vểnh lên nhẹ nhàng lay động, chẳng lẽ là mệt sao? Nhưng mà đang lái xe đó a, nhất định phải gọi y tỉnh dậy!
Chu Tử Chu duỗi tay ra đẩy Kiều Lưu một cái, “Kiều Lưu, tỉnh lại đi!”
Kiều Lưu: “…”
Đợi tới khi Kiều Lưu mở mắt ra rồi, Chu Tử Chu mới đem dây an toàn trên người y cài lại, mượn gió bẻ măng mà ở cổ tay y dừng lại mười giây, lẩm bẩm trong miệng: “Ài, dây an toàn này sao lại bị kẹt thế này, Kiều Lưu, cậu ngàn vạn lần phải nhớ thắt dây an toàn đó.”
Giấu đầu hở đuôi!
Muốn chạm thì cứ nói thẳng, còn tìm cớ!
Hơn nữa lại còn không dám hôn, sao lại nhát như thỏ thế hả?! Quần đều cởi mắt đều nhắm, vậy mà chỉ có chạm tay! Há há, bỏ đi, may là không hôn, nếu không coi tôi đánh cậu thành cái đầu heo cho xem.
Kiều Lưu rũ lông mi, đèn ở trong xe tạo ra một vệt bóng râm trên mặt y, đem gương mặt đỏ chót đó giấu đi. Chỗ bị Chu Tử Chu chạm qua, máu đều có dấu hiệu tăng nhanh, toàn bộ đều tê dại, giống như bị phế đi vậy, nếu Chu Tử Chu còn làm như vậy thêm mấy lần, y có thể sẽ cụt luôn một tay, trở thành Dương Qúa thời hiện đại là có. (=))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT