*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Heo con

12846122574572

Trong kinh thành tứ thiếu, Lãnh Như Thiên tuy rằng trông cao ráo thô lỗ, trông có vẻ già dặn nhưng thực ra lại là người trẻ nhất trong bốn người. Lãnh thừa tướng khi còn trẻ đi nhậm chức ở xa, gia quyến ở lại quê cũ. Từ nhỏ Lãnh Như Thiên được bà nội nuôi nấng, rất được cưng chiều. Từ nhỏ hắn đã sợ đọc sách, vừa thấy phu tử là đã kêu đau đầu, chỉ thích múa côn đánh bổng, thích kết giao bằng hữu. Dùng lời của Lãnh thừa tướng thì là sống thoải mái làm lãng tử giang hồ. Mấy năm sau, Lãnh thừa tướng hồi kinh, thăng làm Tể tướng sống ở trong kinh thành, đón Lãnh Như Thiên về, đáng tiếc tính tình đã rất khó quản thúc. Lãnh tể tướng hiểu rằng dựa vào Lãnh Như Thiên làm rạng rỡ tổ tông là vô vọng nên cũng để mặc hắn. May mà hắn chưa đến mức trở thành du côn, lưu manh, sợ lễ giáo thế tục trói buộc, có đôi khi cùng đám bạn đến tửu lâu uống rượu, có khi ra ngoài đi cưỡi ngựa săn thú. Lãnh thừa tướng mua một mảnh đất lớn ở ngoại ô cho hắn nuôi ngựa. Nào ngờ vô tình cắm liễu liễu mọc xanh, Lãnh Như Thiên lại có thể gây dựng sự nghiệp từ đó. Giữa đó có con sông, bên tây hắn nuôi ngựa, bên đông hắn trồng hoa cỏ, dược liệu, ban đầu chỉ là chơi đùa, cảm thấy rộng thì trồng gì cũng được, trong nhà có người làm vườn nói nơi này rất thích hợp để trồng hoa, hắn nghe theo. Mùa xuân đến, những đóa hoa rực rỡ nở rộ, hấp dẫn bao nhiêu người trong thành đến trẩy hội đạp thanh, vì thế, nhân tiện cảm thấy có được con ngựa cường tráng đi dã ngoại khắp nơi, mua hoa mua ngựa ngắm cảnh khiến Lãnh Như Thiên vui đến quên trời đất. Từ đó về sau, mảnh đất này là quan trọng nhất với hắn.

Mùa xuân đến, gió thơm thổi đến, cả người đều ấm áp, khi ánh mặt trời chiếu vào cửa sổ, trái tim lạnh giá suốt một mùa đông lại muốn cất cánh bay lên. Tiết thanh minh đến, những người đạp thanh, tế tổ, đi dạo trên con đường ngoại ô kinh thành rất đông, cưỡi ngựa, ngồi kiệu, đi bộ đều đủ cả, ngày ngày người đến người đi như nước chảy. Nơi nào đó có những đóa hoa hồng, chỉ thấy tiểu thư ngắt cành hoa, nha hoàn xách chiếc giỏ đi theo, mấy vị công tử cũng lặng lẽ đi theo…

Mùa xuân là lúc nhàn nhã tự tại nhất, sẽ không nghĩ gì nhiều đến lễ giáo, phong tục.

Sáng sớm Lãnh Như Thiên cưỡi ngựa ra khỏi thành, hắn không phải vì muốn đi đạp thanh hay muốn quen biết vị giai nhân nào. Gần đây bên trường ngựa rất bận rộn, hoa nở ngày càng nhiều, các tiểu thư vốn ở chốn khuê phòng đã lâu giờ tụ tập quanh trường ngựa, vừa xem ngựa vừa ngắm hoa khiến mấy tiểu nhị ở đó bận phát điên. Hắn lo lắng nên ngày nào cũng qua đó từ sớm để giúp đỡ.

Sắc trời còn sớm, trên đường phố rất ít người qua lại, Lãnh Như Thiên liền buông dây cương để ngựa chạy như bay, ở khúc rẽ có mấy gốc đại thụ trổ lá um tùm, che đi những người đối diện, nếu không để ý sẽ thường xảy ra những chuyện đụng chạm phải nhau. Bên cạnh những gốc cây là một triền núi, có một nhà phong thủy nói nơi này quay mặt về phía nam, lưng dựa vào kinh thành, là vùng đất tốt. Những nhà có tiền đều mai táng tổ tiên ở đây. Trước và sau thanh minh, khúc rẽ này thường chật kín người, mọi người đi qua đây đều rất cẩn thận. Lãnh Như Thiên nghĩ sớm như vậy nhất định không có người đến tế tổ nên tiếp tục phi nhanh. Không ngờ vừa đi đến gốc đại thụ thì phát hiện có một cỗ kiệu nhỏ đứng ở ven đường, một gia đinh và một nha hoàn đang sửa lại giỏ đồ tế và tiền giấy. Hắn hoảng hốt muốn vòng ngựa đi đáng tiếc đã không kịp. Ngựa hiển nhiên cũng hoảng sợ, một chân đạp ngã gia đinh kia, chân kia dẫm lên giỏ đồ tế. Chờ đến khi Lãnh Như Thiên xuống ngựa nói xin lỗi thì đã ngây dại.

Gia đinh trông không bị thương quá nặng, mặt bị xước, đang ngã trong bùn đất, đồ tế tổ trong giỏ đều bị lật tung, chiếc giỏ cũng bị vỡ, tiền giấy cũng không còn nguyên vẹn. Tiểu nha hoàn còn đang hoảng hốt, đang giận dữ nhìn Lãnh Như Thiên, chờ đến khi Lãnh Như Thiên đến gần thì nha hoàn kia bỗng nhiên xoay người chạy lên triền núi. Trên triền núi có một bóng dáng yêu kiều đi về phía này. Nha đầu kia sao trông quen đến vậy?

–         Vị nhân huynh này, ta thực sự xin lỗi, ta đi quá nhanh, ai dà, tất cả những chỗ này ta sẽ đền, ta còn muốn đến trước bia mộ của tổ tiên để dập đầu xin lỗi, tất cả đều là lỗi của ta.

Lãnh Như Thiên vừa thu dọn tiền giấy vừa nhìn nha hoàn ngăn lại bóng dáng kia, chỉ trỏ rồi hai người lại quay về triền núi.

Lãnh Như Thiên nhận sai khiến gia đinh kia cũng không trách mắng được gì, hơn nữa tổn thất cũng không lớn.

–         Vị công tử này, công tử cũng đừng tự trách, trái cây này tiểu thư chúng tôi đã tế tổ rồi, cũng không làm sao, tiền giấy bay rồi thì thôi! Người mới là quan trọng nhất!

Lãnh Như Thiên không trả lời, còn đang nghĩ nha hoàn kia là ai? Nữ tử hắn gặp cũng không nhiều, thiên kim tiểu thư lại càng ít, về phần nha hoàn thì lại rất ít khi để ý, hai mắt trừng trừng kia, rất giống, rất giống… gia đinh của Liễu công tử? Lãnh Như Thiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn về bên triền núi, dáng người yểu điệu kia, trời ơi, càng nhìn càng thấy giống Liễu công tử, không thể nào, đó lại là nữ tử sao? Loạn rồi, loạn rồi!

Gia đinh nhìn vẻ mặt Lãnh Như Thiên cảm thấy buồn cười:

–         Công tử có ổn không?

Lãnh Như Thiên cười:

–         Ta thất thần. Xin hỏi tiểu thư nhà ngươi đi tế bái ai vậy?

–         À, là lão gia và công tử nhà tôi, đã đi rất nhiều năm rồi!

–         Ừm, lão gia nhà ngươi là?

Gia đinh kia đột nhiên cảnh giác nhìn người trên sườn núi:

–         À, lão gia nhà tôi chỉ là người bình dân, có nói chưa chắc công tử đã biết. Công tử không đi đi sao.

–         Đúng đúng, ta đi trước đây!

Lãnh Như Thiên lấy ra một thỏi bạc lớn:

–         Cái này cho ngươi trị thương, việc hôm nay thực sự rất xin lỗi.

Gia đinh đỏ mặt:

–         Công tử, cái này không được.

Lãnh Như Thiên vẫy tay, không cho hắn khách khí sau đó lên ngựa đi xa. Được một hồi, hắn càng nghĩ càng thấy không thích hợp, chuyện lúc nãy rất quái lạ, vì sao nha đầu kia thấy hắn thì vội bỏ chạy, còn ngăn người trên sườn núi lại, là không muốn để hắn thấy sao, còn cả gia đinh kia ấp a ấp úng nữa, không đúng lắm?

Lãnh Như Thiên vốn là người thẳng tính, thấy chuyện mà không tìm ra đáp án thì hắn liền nóng nảy, hắn thúc ngựa quay về, hắn muốn xem xem bọn họ rốt cuộc là ai. Chẳng qua lần này hắn không lỗ mãng nữa, chậm rãi đi đến gần.

Tới gần chỗ rẽ, hắn xuống ngựa, buộc ngựa vào một gốc cây, nấp sau đó. Quả nhiên người bên sườn núi đã đi đến bên cỗ kiệu, nữ tử mặc đồ trắng hỏi han gia đinh bị thương, nha đầu kia thu dọn đồ đạc. Nữ tử quay đi nên Lãnh Như Thiên không thấy rõ, lại lặng lẽ tiến lên hai gốc cây, nàng kia xoay người, Lãnh Như Thiên suýt nữa đã hoảng hốt kêu lớn.

Người kia dáng người phiêu dật, khuôn mặt trí tuệ tú nhã, cử chỉ thoát tục lúc nói chuyện sóng mắt lấp lánh như ánh sao trong đêm khiến người ta không dám có tư tưởng xấu xa gì, không hề khác vị phường chủ Tầm Mộng phường kia là bao. Nếu có chút khác biệt thì chính là Liễu Mộ Vân mặc nam trang, không có thần thái khiến người ta rung động như vậy. Hình như nàng vừa mới khóc, trên mặt vẫn có ngấn lệ. Nha hoàn kia cũng rất giống người đi theo Liễu công tử, động tác gọn gàng phủ thêm áo khoác cho nữ tử áo trắng, cẩn thận đỡ nàng vào kiệu, đoàn người đi về phía cửa thành.

Lãnh Như Thiên bước ra, thực sự là không thể hiểu nổi, trên đời này người giống người không phải là không có nhưng hai chủ tớ hôm nay lại giống hệt hai chủ tớ kia như vậy thì cũng quá kì lạ đi! Trước kia thường cười nói phường chủ Tầm Mộng phường thanh tú thoát tục mà đến hạ nhân đi theo cũng vậy, không phải là hai người đều là nữ phẫn nam trang đấy chứ?

Lãnh Như Thiên ngây ngẩn người, đột nhiên nhớ lại ngày đến Liễu viên ăn cơm Tề Di Phi đã thất thố như vậy chẳng lẽ là hắn đã sớm nhìn ra Liễu Mộ Vân là nữ tử sao? A, không thể nào! Nữ tử này rốt cuộc là ai? Lãnh Như Thiên nhìn lên triền núi, động tâm, vội đi về phía ngôi mộ khi nãy nữ tử áo trắng đã đứng.

–         Từ phụ Mạc Thắng Hòe chi mộ! Huynh trưởng Mạc Vân Bằng chi mộ!

A, là tiểu thư Mạc gia, nhìn nhầm nhìn nhầm rồi. Lãnh Như Thiên vỗ vỗ ót, thở dài đi xuống núi, đầu óc choáng váng, chắc là dậy sớm quá nên mắt cũng bị hoa.

Ra ngoài đường cái, Lãnh Như Thiên nhìn cỗ kiệu kia sớm đã mất hút, đường cái bắt đầu nhộn nhịp thì không khỏi cười cười lắc đầu, lên ngựa đi.

Thời tiết bình thường, bữa tối ở Tề phủ thường rất sớm, gần đây Tề lão gia và Tề phu nhân đã lớn tuổi, nghỉ ngơi điều độ, hai người đều ngủ sớm dậy sớm. Thứ hai nữa là vì Tề Di Phi tiếp quản gia nghiệp, Tề lão gia sẽ không cần phiền lòng vì chuyện làm ăn, dành thời gian để ở bên phu nhân mình, khi còn trẻ hối hả xuôi ngược, bỏ phu nhân ở nhà một mình nên giờ rất muốn bù đắp lại. Thứ ba nữa là vì Tề Di Phi còn chưa thành thân, đương nhiên Tề phủ cũng không có được tiếng cười đùa của trẻ thơ nữa. Ban đêm ở Tề phủ rất lạnh lẽo.

Mùa xuân là mùa ế hàng, các chưởng quầy đều ra ngoài bàn việc làm ăn nhưng đều chưa có tin tức gì, hơn nữa vừa qua tết, người trong kinh thành đã mua hàng hóa từ trước tết dùng dần nên lúc này đám thương nhân đều có thể được nhàn rỗi mấy ngày.

Tề Di Phi đến các cửa hàng quan sát, ăn tối xong thì cùng cha mẹ nói chuyện phiếm đôi câu, sau đó sẽ tới thư phòng xem sổ sách. Lúc xem sổ sách, tổng quản sẽ đưa trà sâm lên sau đó lại ra ngoài, sẽ không để ai đến quấy rầy. Đây là thời gian hoàn toàn thuộc về Tề Di Phi. Hắn là thiên tài buôn bán, không cần tốn nhiều sức lực vào chuyện làm ăn, sổ sách này chỉ nhìn qua mấy lượt là đã có tính toán riêng. Hắn cũng là vị chủ nhân rộng lượng, chấp nhận cho người dưới thoải mái làm việc, điều kiện tiên quyết là phải trung thành. Cũng nhờ vậy mà việc làm ăn của Tề gia mới càng làm càng lớn như bây giờ.

Tối nay, Tề Di Phi không muốn xem sổ sách, chỉ bảo tổng quản thắp một ngọn nến, dưới ánh đèn mờ nhạt, hắn chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong thư phòng, tự ép mình không gặp bọn Lãnh Như Thiên đã hơn hai tháng, sợ nghe được chuyện về Liễu Mộ Vân, cũng ép mình không nghĩ đến Liễu viên, Tầm Mộng phường, sợ mình sẽ lại thất thố. Vừa đụng đến chuyện liên quan đến Liễu Mộ Vân, chẳng hiểu sao hắn như biến thành con người khác, mất đi khả năng tự kiềm chế, rất muốn khiến Liễu Mộ Vân vui, rất muốn khiến Liễu Mộ Vân nhìn mình. Hắn cũng biết chuyện gì cũng có lí do của nó, nhưng Liễu Mộ Vân lại cứng rắn không cho hắn biết gì cả.

Ai, Tề Di Phi thở dài, nghĩ hắn luôn tự tin tài trí giỏi giang, tướng mạo đường đường lại giàu có nghiêng thiên hạ, ai cũng hâm mộ hắn mà Liễu Mộ Vân ngay cả nhìn hắn một cái cũng không muốn là vì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play