Từ khi nhập phủ, hôm nay là lần đầu tiên Kiều Tâm ra ngoài thăm người thân

Thật ra nàng chẳng có thân nhân gì ở Nhạc Dương, nhưng có một người còn quan trọng hơn người thân, nhất định phải gặp.

Mướn xe ngựa chạy đến thành đông, bước vào khách sạn nổi danh, lên sương phòng ở lầu hai, người nàng muốn gặp đã chờ sẵn ở đó.

–         Lam tỷ tỷ

Vừa đẩy cửa phòng nàng đã cao hứng phấn chấn gọi.

Nữ tử ngồi sau rèm sa đang nhẹ nhàng đánh đàn, một thân huyền y khiến nước da trắng bệch, trông vô cùng đáng sợ.

Nhưng cho dù nữ tử này lạnh lùng thế nào, trong mắt Kiều Tâm, nàng vĩnh viễn là người có tình cảm chân thành nhất.

Năm đó, nếu không có vị tỷ tỷ này cứu nàng từ dưới vực núi lên, dạy nàng ăn mặc, dạy nàng mọi thứ thì giờ không biết nàng sẽ lưu lạc đến đâu, có lẽ sớm đã không sống nổi trên đời nữa…

–         Lúc ngươi tới không có ai theo dõi chứ? Nữ tử mặc áo đen thấp giọng hỏi

–         Sao có thể? Ta không làm chuyện gì khả nghi trong Vương phủ, tạm thời bọn họ sẽ không nghi ngờ ta. Kiều Tâm cười đáng yêu nói

–         Cũng chưa hẳn… nữ tử đó vẫn lạnh lùng: – Hoa Đình Phong này vô cùng khôn khéo, ngươi phải luôn luôn cẩn thận.

–         Lam tỷ tỷ, giờ tỷ có thể nói cho ta biết, phái ta lẻn vào Tây Thành Vương phủ là để làm gì chưa? Nàng đầy tò mò

–         Báo thù

–         Báo thù? Kiều Tâm cả kinh: – Báo thù cho ai? Báo thù gì?

–         Báo thù cho ta. Nữ tử đó thản nhiên đáp.

–         Lam tỷ tỷ… ngươi, ngươi và người trong vương phủ có oán cừu sao?

Kiều Tâm trừng mắt, càng nghe càng ngạc nhiên

–         Đúng.

Nữ tử xoay người lại, mắt đầy thù hận:

–         Hoa Đình Phong đã giết chết cả nhà ta

–         Cái gì? Nàng khó mà tin được công tử tao nhã như vậy lại có lòng ngoan độc như thế?

Không, nàng sớm nên đoán được … nhìn hắn không chút do dự giết chết con mèo vô tội kia nàng nên sớm nhìn ra.

Kiều Tâm không khỏi rùng mình.

–         Tây Thành vương Hoa Đình Phong tên thật là Nạp Dã Đình Phong, là cháu trai của Hoàng hậu Bắc Lương quốc, ba năm trước đây, hắn lẻn vào Nam Chu, lấy thân phận làm phú thương kinh thành che dấu, mua được chức quan lớn ở Nam Chu, thăm dò tin tình báo cho Bắc Lương… không ngờ phụ mẫu ta trong lúc vô ý phát hiện ra thân phận gian tế của hắn vì thế, trong một đêm giông tố, hắn đã giết chết cả nhà ta.

Nữ tử đó kể lại bình thảnh nhưng tựa như những đợt sóng ngầm dữ dội dưới biển sâu, Kiều Tâm nghe mà dựng tóc gáy.

–         Lam tỷ tỷ, cha mẹ tỷ là ai vậy? Rất thân thiết với tên hỗn đản đó sao?

Nếu không sao có cơ hội phát hiện thân phận thật của Hoa Đình Phong

–         Con rể của bọn họ, bọn họ đương nhiên biết. Nàng hừ nhẹ một tiếng.

–         Cái gì? Giống như bị sét đánh, cả người Kiều Tâm cứng đờ: – Lam tỷ tỷ, ý ngươi là….

–         Đúng, ta chính là thê tử của Hoa Đình Phong – Lam Kiều Nhị.

Nữ tử áo đen ngoảnh đầu lại, thản nhiên nhìn nàng một cái.

Trời ạ, Lam tỷ tỷ của nàng lại là Tây Thành Vương phi? Vương phi cãi nhau cùng Hoa Đình Phong chạy về nhà mẹ đẻ lại chính là Lam tỷ tỷ của nàng

Cho dù nàng trăm suy vạn nghĩ cũng không đoán được chân tướng lại là như thế.

Nhưng nghĩ lại, mọi thứ cũng hợp tình hợp lý, từ khi nàng biết Lam tỷ tỷ đến nay nàng cảm thấy tỷ ấy là người tôn quý, ăn mặc khác xa những nữ tử bình thường, lời nói cũng uyên bác, giơ tay nhấc chân đều có uy nghi của một công chúa. Lam Kiều Nhị là biểu muội của đương kim Hoàng thượng, là Yến quốc phu nhân do đích thân Thái hoàng Thái hậu phong thưởng đương nhiên phải cao quý.

Khó trách nô bộc trong vương phủ đều chưa được gặp Vương phi, thì ra ba năm này Vương phi vốn không ở trong phủ. Có mối thù giết cha mẹ với Tây Thành vương thì sao có thể ở chung một mái nhà?

Khó trách khi nhắc tới thê tử, ánh mắt Hoa Đình Phong đầy đau thương dường sự sợ thê tử sẽ không trở về. Nếu là phu thê bình thường khắc khẩu thì cần gì phải lo lắng như thế?

–         Kiều Tâm, ngươi có thể giúp ta giết Hoa Đình Phong không? Nữ tử đột nhiên nói

–         Ta… Nàng hơi khó nghĩ.

Mạng này là tỷ tỷ cứu về đương nhiên là phải nghe lời tỷ tỷ, huống chi Hoa Đình Phong kia đáng giết như thế nhưng… không hiểu vì sao, nàng có chút không nỡ.

Kì quái, vì sao lại có ý nghĩ này? Chẳng lẽ vì hắn rất đẹp nên luyến tiếc sao?

Đúng, nhất định là như vậy, cho tới giờ nàng vẫn luôn yêu mến cái đẹp, giết chết Hoa Đình Phong cũng như đập vỡ một bình hoa đẹp, sao nàng không tiếc?

–         Nhưng sao ta giết hắn được?

Kiều Tâm nói quanh co

–         Võ công hắn rất lợi hại, ta lại chẳng biết gì

–         À! Nữ tử cười lạnh: – ngươi có biết vì sao lúc này Tây Thành Vương phủ chiêu mộ nhiều tú nương như vậy không?

–         Không biết. Vì sao? Kiều Tâm lắc đầu.

–         Ngươi nghĩ lại xem, mấy ngày nay ngươi thêu cái gì? Dùng màu sắc gì?

–         Ừm… có rồng có phượng, có mẫu đơn… dùng chỉ vàng

Suy nghĩ một chút, nàng ngẩng đầu:

–         Chẳng lẽ là dâng cho đương kim Hoàng thượng?

–         Không, là Hoàng thượng và Hoàng hậu sắp tới Nhạc Dương tuần du

–         Cái gì? Sao ta không nghe nói gì hết?

–         Việc này phải giữ bí mật, vì an toàn của Hoàng thượng và Hoàng hậu nên không cho dân chúng bình thường biết

–         Lam tỷ tỷ, Kiều Tâm có chuyện không rõ… bỗng nhiên nàng nghĩ tới một chuyện.

–         Có việc gì cứ hỏi

–         Tỷ đã là biểu muội của Hoàng thượng, chỉ cần nói cho Hoàng thượng Hoa Đình Phong là gian tế Bắc Lương là được, Hoàng thượng tự nhiên sẽ giết hắn… cần gì… cần gì phải tự mình báo thù. Nàng ấp a ấp úng hỏi.

–         Hoàng thượng sớm biết hắn là gian tế

–         Nhưng vậy sao còn không xử lý hắn

–         Bởi vì không biết khi Hoàng thượng đăng cơ hắn đã làm gì khiến Hoàng thượng nghĩ hắn đã bỏ Bắc Lương theo Nam Chu, vì thế phong hắn làm Tây Thành vương, ban thưởng Nhạc Dương.

–         Tỷ tỷ, vì sao ngươi không đem việc hắn giết hại bá phụ bá mẫu nói cho Hoàng thượng? Bá mẫu dù sao cũng là dì ruột của Hoàng thượng, chẳng lẽ Hoàng thượng không báo thù cho người thân sao

–         Việc này nói thì thật dài….nữ tử khẽ thở dài: – chỉ trách thân phận khi trước của ta.

–         Thân phận?

–         Kiều Tâm, ngươi có biết… trước kia ta từng là vị hôn thê của Hoàng thượng.

–         Hả? Nàng trố mắt.

–         Thứ nhất, Hoa Đình Phong rất biết cách nói những lời hoa ngôn xảo ngữ, hắn nói dối khiến Hoàng thượng tin rằng cha mẹ ta gặp cướp mà chết. Thứ hai, quả thực ta không có chứng cứ. Thứ ba,… ta không có cơ hội gặp Hoàng thượng.

–         Không có cơ hội gặp Hoàng thượng? Vì sao?

–         Vì Hoàng hậu

Nữ tử cười chua xót:

–         Hoàng hậu lòng dạ hẹp hòi, cho rằng ta vẫn lưu luyến Hoàng thượng nên mỗi lần tiến cung nàng đều ngăn cản ta diện thánh… mấy lần dâng thư lên Hoàng thượng cũng bị nàng chặn lại, lén đốt đi…

–         Thế gian khen Hoàng hậu tài đức, trí tuệ, không ngờ nàng lại ghen tuông như thế. Kiều Tâm bênh vực kẻ yếu

–         Kiều Tâm, ngươi vẫn nói mình không cha không mẹ, cô độc đau khổ… nhưng so với ngươi, ta tuy có phu quân nhưng lại là kẻ thù giết cha mẹ, có biểu ca là thiên tử cao quý cũng không tin, không giúp ta, không gặp ta. Một người có nhà mà không thể về, một mình lưu lạc, thù lớn không thể báo, đêm không thể ngủ… Kiều Tâm, so với ngươi đơn thuần ngây thơ, ta chẳng phải là đau khổ gấp bội? Nữ tử áo đen lặng lẽ thở dài.

–         Tỷ tỷ… Kiều Tâm nghẹn ngào: – Ngươi, ngươi yên tâm… ta nhất định giúp ngươi, nhất định.

–         Ta đã nghĩ ra cách báo thù, Kiều Tâm, ngươi lại đây ta nói cho ngươi

–         Vâng.

Nếu đã đồng ý thì phải nghe lời tỷ tỷ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play