–         Còn không mau đuổi theo? Mục Triển vội thúc giục Hoa Đình Phong đang ngây ngẩn

–         Kiều Nhị… Kiều Nhị

Hoa Đình Phong giật mình tỉnh ra, vội chạy theo. Đôi chân như bị tra tấn giờ nhẹ nhàng chạy theo Lam Kiều Nhị, dây xích trói hắn cũng như phế vật.

–         Đình Phong lần này lại nếm mùi đau khổ rồi

Nhìn đôi oan gia người chạy ta đuổi, Mục Triển cười vui vẻ như xem kịch

–         Đình Phong sẽ có cách lấy lại trái tim Kiều Nhị. Còn nhớ chúng ta đánh cuộc gì không? Thanh Toàn nhắc nhở trượng phu.

–         Đánh cuộc gì? Hắn giả ngu.

–         Lúc trước khi mới đến Nhạc Dương, ngươi nói Đình Phong sẽ bó tay chịu trói, ta nói hắn đã định liệu trước, còn nhớ không. Ngươi thua rồi còn định chối. Nàng bĩu môi.

–         Vậy phạt ta ôm hôn Hoàng hậu nương nương đi!

Mục Triển vui vẻ vươn tay về phía thê tử…

***

–         Kiều Nhị… Kiều Nhị

Hoa Đình Phong chạy men theo dàn hoa tường vi đuổi theo người đang tức giận, vươn tay ôm chặt lấy nàng, không cho nàng trốn tránh.

–         Buông ra, buông ra.

Lam Kiều Nhị kêu lớn, hung hăng cắn hắn. Nhưng cho dù tay hắn bị nàng cắn nhưng hắn vẫn sống chết không buông

–         Ngươi định làm gì? Nàng bực mình hỏi

–         Kiều Nhị… nàng còn yêu ta đúng không? Hắn đuổi theo để hỏi câu hỏi sớm đã có đáp án.

–         Ngược lại, ta hận ngươi! Nàng tức giận quay đầu đi.

–         Nếu hận ta cần gì mạo hiểm tính mạng đến cứu ta. Hoa Đình Phong cười ngây ngốc mà cũng rất ngọt ngào.

–         Ngươi nghĩ ta nhận ta làm hung thủ là vì yêu ngươi? Ta muốn ngươi sẽ bị áy náy cả đời vì cái chết của ta, nhận đủ tra tấn. Nàng cố ý nghiến răng nghiến lợi.

–         Kiều Nhị… ta biết, nàng vẫn còn tức giận. Sắc mặt hắn buồn bã.

–         Đương nhiên ta tức giận. Vì cái gì ngươi thà nhận tội giết cha mẹ ta cũng không dám nói chuyện đêm đó? Vì cái gì lúc trước ngươi rõ ràng biết ta là ai còn giả bộ không nhận ra làm cho ta như con ngốc mà diễn tuồng kịch hoang đường này? Nàng không nhịn được liên tiếp chỉ trích

Vừa nghĩ tới ngay từ đầu bọn họ đã biết thân phận của nàng mà nàng còn dương dương tự đắc sắm vai “muội muội tốt” của Tiêu Nghiên thì nàng lại tức giận.

–         Nàng đã nhớ lại mọi thứ? Ta chỉ là sợ, sợ nàng nhớ lại rồi sẽ không tha thứ cho ta…

–         Ngươi nhận tội giết cha mẹ ta thì ta sẽ tha thứ cho ngươi?

Đây là lí lẽ gì vậy?

–         Giết chết cha mẹ nàng là vô tình với họ nhưng không muốn báo thù cho nàng là vô tình với nàng. Kiều Nhị, sao ta dám để nàng nhớ rằng ta đã từng vô tình với nàng? Như vậy, chẳng khiến nàng càng đau lòng sao. Hắn nhíu mày thở dài.

–         Ngươi…

Đây là cái lĩ lẽ gì? Người này sao lại có nhiều ý nghĩ kì quái như thế

–         Dù sao ngươi cũng không đúng. Ai cho phép ngươi coi ta làm nha hoàn sai bảo này nọ, che giấu thân phận của ta.

Hừ, nàng đường đường là Yến phu nhân, Tây Thành Vương phi, lại ngốc nghếch làm tiểu nha hoàn đưa cơm, thầm mến trượng phu của mình cũng không dám nói, ăn dấm chua của “Vương phi” lại chính là ăn dấm chua của mình.

Nàng bị hắn trêu đùa quá thảm.

–         Sao ta dám nói cho nàng… ta sao dám

Hoa Đình Phong quyến luyến tựa vào cần cổ nàng, hít sâu hương thơm của nàng

–         Ngày đó, đứng trên mái hiên nhìn thấy nàng, ta đã nghĩ rằng vì mặt trời quá chói nên sinh ra ảo giác, vì nàng giống thê tử mất tích của ta đến vậy… nhưng sau đó ta đã biết đó là nàng. Bởi vì nàng có thể ngắt đi lá thừa trên cây lan chính xác như thế, trên đời này, chỉ có Kiều Nhị mới làm được điều này, tỉa lá lan thật độc đáo.

–         Ta nghĩ nàng giả bộ không nhận ra ta đến để trả thù nhưng sau mới biết nàng mất trí nhớ… sao ta dám nói mọi thứ cho nàng, vất vả lắm mới gặp lại nàng. Ta sợ nàng lại biến mất… Hắn khẽ nói rồi hôn lên vành tai nàng.

Lưỡi hắn nóng rực quấn lấy lỗ tai nàng, nhẹ nhàng mút vào, một lát sau đổi cách khác, đánh thẳng vào tai nàng. Lam Kiều Nhị chỉ cảm thấy cả người ngứa ngáy, bủn rủn, yếu đuối tựa vào lòng hắn.

–         Giờ tốt rồi, Kiều Nhị, mọi thứ đã qua rồi. Chúng ta bắt đầu lại từ đầu được không? Được không? Giọng nói của hắn như một thứ bùa mê.

Nàng mê say, vừa định cùng hắn trầm luân thì lại nhớ tới một chuyện khiến nàng bừng bừng nổi giận:

–         Này, Tiêu Nghiên nói ngươi từng hôn nàng, hôn thế nào?

–         Dù sao cũng không phải là tai. Hắn cười xấu xa

–         Hôn môi sao? Nàng tức giận

–         Ha ha, sao thế được? Hoa Đình Phong buồn cười: – năm đó ta mới 10 tuổi, sao biết được cái gì là tình cảm nam nữ? Khi đó ta còn thấy hôn môi là chuyện rất bẩn cơ

–         Vậy ngươi hôn nàng thế nào?

–         Chỉ là khẽ chạm vào má nàng, nghiêm khắc mà nói cũng chẳng tính là hôn. Hắn thở dài một hơi, đành nghiêm túc giải thích tránh bình dấm chua vỡ tung.

–         10 tuổi đã rất lớn.

Nhưng bình dấm chua vẫn đang sắp vỡ, mắt Lam Kiều Nhị đỏ lên như sắp khóc. Hoa Đình Phong đành ôm nàng, hôn nàng để tránh nàng còn vặn vẹo tiếp.

–         Ưm.. ưm..

Hắn cố ý hôn sâu làm nàng quên khóc. Nàng khuất phục tựa vào lòng hắn, hai tay từ từ ôm cổ hắn.

Ngay khi ý thức sắp ta rã, nàng lại nhớ tới một chuyện. Lúc trước khi nàng sinh bệnh, dường như cũng có người đã hôn nàng như vậy. Có phải là hắn không? Ai, quên đi, ngày mai tìm lúc hỏi hắn sau. Dưới giàn tường vi này, nàng thầm muốn vứt bỏ mọi thứ, tận hưởng thời khắc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play