–         Kiều Nhị, đừng nghe nàng ta nói bậy, đừng…

Hoa Đình Phong thấy thê tử rời xa mình thì vội giải thích.

–         Sao nàng lại nói bậy? Chàng không phải là biểu ca của nàng ấy sao? Chàng  chẳng phải là Tây Thành Vương gia sao?

Nhìn khuôn mặt quen thuộc mà giờ trở nên xa lạ này, nàng nghẹn ngào hỏi:

–         Đình Phong, nói cho thiếp biết, bất luận chàng nói gì thiếp cũng tin chàng, chỉ cần chàng đủ nhẫn tâm gạt thiếp

–         Ta… Môi hắn run run, lo lắng vô cùng, không nói được gì.

–         Như vậy mọi thứ đều là sự thật

Nàng đau lòng gật đầu:

–         Chàng ngay cả nói dối cũng không muốn, có thể thấy được tất cả đều là sự thật…

–         Kiều Nhị, xin lỗi…

Ánh mắt hắn đau đớn:

–         Ta đến Nam Chu đều là thân bất do kỉ… có lẽ trăm ngàn câu ta nói là giả nhưng có một sự thật… ta chưa từng đính hôn với bất kì kẻ nào, nàng là nữ tử duy nhất ta yêu

Hắn yêu nàng sao? Thật sự yêu sao?

Nàng thân phận là biểu muội của hoàng đế, hắn lấy nàng có phải cũng là một âm mưu, có phải là vì Bắc Lương? Nàng nên tin tưởng hắn không? Nếu một người ngay cả thân phận thật cũng không cho nàng biết thì sao nàng có thể tin tưởng hắn?

–         Được, nếu như thế, chàng giúp thiếp một chuyện.

Hồi lâu, Lam Kiều Nhị đột nhiên đánh tan không khí tĩnh lặng

–         Chuyện gì? Hắn vội hỏi

–         Báo thù cho thiếp. Giết nàng ta. Lam Kiều Nhị chỉ vào nữ tử áo đen.

Hắn ngẩn ra.

Nữ tử áo đen bỗng nhiên cười lớn, tiếng cười vang vọng trong đêm tối.

–         Biểu ca, nàng lại muốn ngươi giết ta? Ha ha ha, rất thú vị! Được, thủ hạ của ta ai cũng có đao, ngươi chọn đại rồi giết ta đi, ta cam đoan không trốn tránh.

Hoa Đình Phong nhíu mày kiếm, hồi lâu không nói gì.

–         Biểu ca, nếu ta giết nhà người khác sẽ không sợ bị báo thù. Ngươi giết ta đi, dù sao khi ta nghe tin ngươi lấy người khác ta sớm đã không muốn sống. Nử tử áo đen chủ động bước lên.

Câu nói cuối cùng của nàng, ngữ điệu từ kiêu ngạo trở nên thảm thiết. Dường như bị câu nói đó của nàng lay động, Hoa Đình Phong đứng đó, nhíu mày càng chặt. Vẻ mặt này Lam Kiều Nhị đã từng thấy, cũng hiểu được ý tứ.

Trước đó, có đôi lần, trong đêm khuya, hắn một mình trầm tư trong gió lạnh, cũng nhíu mày như bây giờ. Nàng hỏi hắn có tâm sự gì, hắn chỉ nói là chuyện làm ăn có chút khó khăn. Khi khó xử hắn sẽ nhíu mày.

Giờ nàng bảo hắn giết biểu muội mình, hắn cũng nhíu mày như thế, chắc cũng khó xử. Tóm lại một câu, hắn vẫn luyến tiếc thanh mai trúc mã, không muốn báo thù cho nàng.

–         Biểu ca còn chưa ra tay sao? Tiểu muội biết, ngươi nhận ơn dưỡng dục của phụ mẫu ta, sao lại nhẫn tâm giết nữ nhi duy nhất của bọn họ? Nếu vì làm thê tử vui lòng mà giết ta thì lương tâm ngươi cũng khó mà yên ổn. Nữ tử áo đen lại tươi cười.

Hoa Đình Phong yên lặng hồi lâu như một tượng đá. Cuối cùng, không biết qua bao lâu, hắn vung tay, một thanh đao nằm gọn trong tay hắn.

–         Biểu ca, ngươi… ngươi thật sự nhẫn tâm giết ta? Nữ tử khó tin.

Nhưng nàng chưa kịp lo lắng đã thấy Hoa Đình Phong đưa thanh đao về phía Lam Kiều Nhị.

–         Kiều Nhị, xin lỗi, cô cô với ta ân trọng như núi, bọn họ chỉ có một nữ nhi là Tiêu Nghiên, ta không thể… không thể để bọn họ người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

–         Cho nên bắt thiếp tóc đen tiễn người tóc bạc là đúng? Lam Kiều Nhị buồn bã cười.

–         Nếu muốn báo thù… nàng giết ta đi, dù sao mọi thứ đều là vì ta mà ra.

Hắn đưa đao đến trước mặt nàng. Bắt nàng giết hắn? Lam Kiều Nhị vừa khóc vừa cười lớn, nước mắt không ngừng rơi, tiếng cười cũng điên cuồng không dứt.

–         Hoa Đình Phong, chàng bảo thiếp giết chàng? Chàng sợ thiếp mất cha mẹ còn chưa đủ mà còn muốn thiếp mất đi trượng phu? Để cho lương tâm mình an ổn mà nghĩ ra một cách làm cho thiếp đau khổ cả đời? Chàng… chàng thật sự thông minh… thật quá nhẫn tâm.

Nàng cầm lấy thanh đao, phi về phía hắn. Nhưng nàng không giết hắn mà chỉ cắt vạt áo hắn

–         Áo choàng trên người chàng là tự tay thiếp may, Hoa Đình Phong, tình cảm phu thê của chúng ta, từ nay về sau chấm hết.

Vứt thanh đao nặng trịch xuống đất. Nàng xoay người lau nước mắt bỏ đi.

Trên trời sấm chớp đùng đùng, mưa càng lúc càng lớn, mưa rơi xuống người nàng như ngàn vạn cú đánh, đánh nàng đau đớn, mệt mỏi.

Nàng không bao giờ muốn gặp kẻ phụ lòng này nữa. Kẻ đó biến nàng thành kẻ tay trắng trong một đêm. Mất phụ mẫu, mất gia đinh, nô bộc, còn mất đi cả trượng phu nàng yêu nhất… Nàng chạy như điên trong mưa, chạy xuyên qua con phố dài không người, hoảng loạn không rõ là đi đâu.

Lúc này, một người đi đêm cưỡi ngựa đụng phải nàng.

Nàng đang hoảng hốt không thể né tránh, đầu đụng vào vó ngựa. Con ngựa đụng phải nàng chấn kinh giơ chân lên, móng sắt đá mạnh vào đầu nàng.

–         Cô nương! Ngươi ổn không? Không bị thương chứ? Có người chạy tới kéo nàng ra.

Lam Kiều Nhị run lên, bừng tỉnh trong kí ức kinh hoảng. Cảnh tượng kinh tâm động phách khi nãy đã kích thích nàng nhớ lại thảm kịch trong Lam phủ, lúc này, nàng đã nhớ ra toàn bộ.

Nhìn con ngựa kia, nàng đã hiểu được nguyên nhân mình mất trí nhớ.

Nàng từng bị vó ngựa đạp trúng, hơn nữa đêm đó bị đả kích lớn, nàng như không muốn đối mặt với chuyện bi thảm đó mà quên đi mọi thứ. Đó hẳn là một loại tự bảo vệ mình trong tuyệt cảnh của con người đi? Nếu không chấp nhận được bi kịch thì chẳng bằng quên nó đi.

Từ đó về sau, nàng trở thành Kiều Tâm vui vẻ, nếu không phải gặp lại người cũ chắc chắn nàng cũng không nhớ nổi chuyện quá khứ.

Buồn cười. Dường như ông trời không muốn cho nàng cả đời tiêu diêu tự tại, dùng một cách thức tương tự để khiến nàng khôi phục trí nhớ. Giờ nàng đã cảm nhận được mình chính là Lam Kiều Nhị, không phải là ai khác nói mà là bản thân biết rõ. Trí nhớ mất đi giờ đã quay trở về, không thiếu điều gì

Cuối cùng nàng cũng đã hiểu nguyên nhân Hoa Đình Phong không muốn nói chuyện cũ cho nàng.

Hắn thà thừa nhận mình là hung thủ cũng không nói chân tướng cho nàng. Vì sao? Thì ra là vì cảnh cuối cùng đó.

Cảnh cuối đó, cũng chính là nguyên nhân khiến nàng đau lòng chính là hắn không chịu báo thù cho nàng

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play