Truyền thuyết rằng, trong Tây Thành vương phủ này, đáng sợ nhất không phải bảo đao lợi kiếm trong tay thị vệ mà là một con mèo.

Một con mèo trắng

Vì sao con mèo trắng này lại đáng sợ hơn lợi kiếm trong tay thị vệ? Bởi vì nó là mèo của Vương phi nuôi. Từ khi Vương phi về nhà mẹ đẻ ở Xương Châu, con mèo này không có chủ nhân, càng ngày càng vô pháp vô thiên

Đây là con mèo khó nuôi nhất, trong vương phủ từ cao xuống thấp, ngoài Vương phi chẳng ai quản thúc nổi nó cũng không ai dám quản. Mọi người chỉ có thể trơ mắt nhìn nó chơi bời, làm vỡ không biết bao đồ cổ, kì trân dị bảo, cào phá không biết bao nhiêu bức tranh quý.

Lần đầu tiên Kiều Tâm nhìn thấy con mèo này là lúc nó đang gây sự

Ngày đó, nàng vừa thêu xong chiếc chăn long phượng thì con mèo này lẻn tới.

Nó vừa vào đã cào cào chăn của nàng như là tìm được chỗ thoải mái, ấm áp mà lăn lộn trong chăn, đáng ghét là móng vuốt của nó cọ cọ lên chỉ kim tuyến nàng thêu trên cánh phượng. Chỉ chốc lát sau, con phượng hoàng như chim rụng lông, biến thành con chim bị trụi lông…

–         Tiểu Bạch, Tiểu Bạch…

Tỳ nữ trông mèo trong phủ chạy tới, vừa thấy cảnh này thì bị dọa, có cảm giác muốn đi chết.

Chiếc chăn long phượng này là chuẩn bị cho Hoàng thượng, Hoàng hậu chuẩn bị tuần du tới đây, con mèo giờ lại phá hỏng… Bên trên đương nhiên sẽ không trị tội con mèo mà trị tội kẻ trông mèo là nàng. Sau một hồi ngây ngốc, tỳ nữ òa khóc

–         Khóc cái gì? Mau bắt nó xuống. Quản sự Dư ma ma ở bên nói

Tỳ nữ kia như tỉnh mộng vội bế con quỷ gây sự kia đi, ai ngờ tiểu quỷ lại như đã làm phải làm đến cùng, nhe răng trợn mắt “ngào ngào” một tiếng, giương móng vuốt cào rách tay tỳ nữ kia, sau đó tiếp tục lăn lộn trên chăn, dường như có ý định coi đây là nhà.

–         Ây da, làm sao bây giờ? Dư ma ma cũng không có cách nào

Con mèo Vương phi nuôi này chỉ có Vương phi là có thể sai khiến được nó. Đáng tiếc lúc này, Vương phi ở nhà mẫu thân tận Xương Châu

–         Để ta tới xem sao

Lúc này, một tiếng nói vang lên.

Người nói chuyện chính là Kiều Tâm, nàng chậm rãi đi ra, đi tới chỗ con mèo đang lăn lộn, mìm cười nhìn nó:

–         Tiểu Bạch, mau lại đây, tỷ tỷ cho ngươi ăn cá

Kiều Tâm vỗ vỗ tay nhìn con mèo nói như đang dỗ trẻ sơ sinh vậy.

–         Kiều cô nương, vô dụng thôi, nó sẽ không nghe lời ngươi. Dư ma ma thở dài.

–         Cũng chưa biết chừng đâu

Kiều Tâm kiên quyết, càng đến gần con mèo kia

–         Cẩn thận nó cào thương ngươi. Dư ma ma hoảng hốt kêu.

Kiều Tâm không chút sợ hãi, thè lưỡi làm mặt quỷ, hai tay vươn tay ôm con mèo vào lòng

–         A…

Mọi người xung quanh sợ hãi nhắm mắt lại, cứ như thể một vụ giết người sắp xảy ra vậy.

Mọi người đều chờ Kiều Tâm thét lên nhưng chờ hồi lâu cũng không nghe thấy gì

Thoáng chốc, căn phòng trở nên thật yên tĩnh.

Mọi người kinh ngạc mở to mắt, dưới ánh sáng nhu hòa từ bên cửa sổ chiếu vào, một cảnh tượng xinh đẹp hiện ra trước mắt, một mĩ nữ đang ôm một con mèo trắng, nhẹ nhàng vuốt ve đầu nó, mèo con híp mắt lại, vẻ mặt rất hưởng thụ, lông trắng xù ra như một quả cầu trắng đáng yêu

Một khắc sau, các nàng mới phát hiện, cảnh trước mắt không phải là bức tranh hư ảo mà là chuyện thật.

Kiều Tâm cô nương dũng cảm lại có thể thuần phục được con mèo quái thai này, hơn nữa, chỉ trong nháy mắt

–         Trời ạ. Dư ma ma sợ hãi than: – Kiều Tâm cô nương, ngươi… ngươi làm thế nào?

–         Xưa nay ta rất có duyên với động vật

Nàng mỉm cười trả lời tựa như chuyện trước mắt chỉ là việc nhỏ

Đưa con mèo tới tay tỳ nữ, nàng dặn dò:

–         Cứ vuốt ve đầu nó, đừng dừng lại, chỉ cần vuốt ve đầu nó không ngừng nó sẽ nhắm mắt suốt…

Tỳ nữ vội vàng gật đầu, vâng vâng dạ dạ nghe theo, cuối cùng cũng bế được ôn thần kia đi

Từ ngày đó,  Kiều Tâm trở thành nhân vật quan trọng trong Vương phủ. Vốn dĩ, nàng chỉ là một tú nương tạm thời nhưng giờ lại thành đại cứu tinh của mọi người, mỗi khi mèo trắng bắt đầu gây sự thì mọi người đều mời nàng đến giúp

Vì lấy lòng nàng, Dư ma ma an bài cho nàng gian phòng tốt nhất, khi nàng thêu còn có các điểm tâm ngon miệng dâng lên, đèn lồng cũng sáng hơn, các tú nương khác không thể bì được.

Hôm nay là ngày thứ 10 từ khi Kiều Tâm được ưu đãi

Theo lệ thường nàng thêu đến đêm, canh ba mới dừng lại. Lúc đó, Dư ma ma quản sự cũng sẽ tự tay mang đồ ăn khuya đến cho nàng.

–         Kiều cô nương, ngươi thêu thật khéo

Nhìn thoáng qua bông mẫu đơn còn chưa thêu xong, bà tặc lưỡi khen ngợi

–         Bà già ta quan sát mấy ngày nay, người khác thêu trông có vẻ cứng nhắc mà ngươi thêu lại như có mặt trời chiếu vào, trông thật sống động.

–         Dư ma ma quá khen. Kiều Tâm mỉm cười nói: có lẽ là loại chỉ ta dùng màu sắc sặc sỡ hơn với mọi người

–         Người khác cũng rất màu mè đó

–         Ta thường dùng những màu chỉ thật nhạt, phối lại với nhau, khi thêu ra sẽ có sáng có tối, như là được mặt trời chiếu vào

–         Thì ra là thế. Bà gật đầu: – khó trách lại thật đến vậy! Kiều cô nương, ngươi đúng là cao thủ thêu thùa, chắc đã học rất nhiều năm rồi?

–         Cũng không lâu lắm, chỉ hơn ba năm thôi

–         Mới ba năm? Dư ma ma nghẹn họng trân trối nhìn: – … vậy cô nương đúng là rất thông minh

–         Không phải ta thông minh, là tỷ tỷ ta… khi dạy ta rất chu đáo

Kiều Tâm hơi đăm chiêu.

–         À? Lệnh tỷ tỷ cũng là cao thủ thêu thùa?

–         Ha ha, không phải, nàng hoàn toàn không biết thêu. Kiều Tâm mỉm cười lắc đầu.

–         Vậy…

–         Là nàng mời sư phụ tốt cho ta, ngày đêm dạy ta tập luyện, nàng thường nói: – ngoài thêu thùa cũng sẽ cho ta học thật nhiều thứ. Tuy rằng nàng không phải là thân tỷ tỷ nhưng cũng hết lòng với ta.

–         Không phải thân tỷ tỷ? Dư ma ma càng khó hiểu: – đúng là hiếm có

–         Cũng muộn rồi, Dư ma ma về sớm nghỉ ngơi đi

Dường như không muốn tiếp tục đề tài này, nàng trực tiếp chấm dứt.

–         Vậy lão thân không làm phiền nữa

Dư ma ma đứng dậy cáo từ, vừa đi tới cửa thì hình như muốn nói gì, quay đầu lại, định nói lại thôi

–         Dư ma ma, làm sao vậy? Kiều Tâm khó hiểu hỏi.

–         Kiều cô nương, con mèo của Vương phi… từ nay về sau xin cô nương chiếu cố nhiều hơn

–         Dù sao ta ở đây thêu thùa cũng không bận lắm, nếu nó bướng bỉnh cứ nói cho ta biết là được. Nàng mỉm cười gật đầu.

–         Con mèo tai quái đó thích chạy loạn, ngươi trông chừng nó, chỗ nào cũng được nhưng trăm ngàn lần đừng đến Tây viện nha

Dư ma ma đột nhiên cẩn thận nói

–         Tây viện thì làm sao? Kiều Tâm khó hiểu.

–         Tây viện là chỗ ở của Vương phi, ngoài vài nha hoàn quét dọn, Vương gia đều không cho ai đi vào, nếu không sẽ bị…

Dư ma ma lấy tay cứa ngang cổ như ý chỉ là sẽ bị chém đầu.

–         Giờ Vương phi không phải là không có trong vương phủ sao?

Nàng kinh ngạc:

–         Chẳng lẽ còn sợ người khác quấy rối

–         Là Vương gia sợ người khác đi vào làm loạn những đồ vật của Vương phi

Bà thấp giọng nói tiếp:

–         Vương phi của chúng ta thân là biểu muội của đương kim Hoàng thượng, rất được sủng ái đó! Nàng từ bé đã ưa sạch sẽ, cẩn thận, đồ nào để vị trí đó, hơi chút thay đổi là sẽ không thoải mái. Vương gia của chúng ta rất yêu nàng, việc gì cũng theo ý nàng cho nên không cho phép hạ nhân động chạm linh tinh

–         Xem ra Vương phi nhất định là đại mỹ nhân rồi. Nàng cười

Trừ phi là dung mạo thập phần xinh đẹp nếu không sao lại được sủng ái như thế? Huống chi lại còn là Tây thành vương danh tiếng lẫy lừng

–         Đẹp hay không đẹp cũng không biết, thật ra lão thân chưa có vinh hạnh thấy diện mạo của Vương phi. Dư ma ma bỗng nhiên thở dài

–         Dư ma ma là chủ sự trong vương phủ mà chưa từng gặp Vương phi? Nàng lắp bắp kinh hãi.

–         Ta chỉ quản lý chuyện bên ngoài Vương phủ, như là việc ăn ở của tú nương các ngươi, những quản sự bên Tây viện đều là quản sự lớn hơn ta nhiều, đồ ăn mặc của Vương phi đều do các nàng lo liệu, lão thân sao có phúc khí đó

–         Nhưng Vương phi cũng không thể lúc nào cũng ở trong Tây viện chứ? Lúc nàng ra ngoài ngươi cũng không thấy

–         Sau Tây viện có cửa phụ cho Vương phi ra vào, nếu nàng rời phủ cũng không xuất hiện trước mặt bọn ta. Vương phi của chúng ta rất thần bí đó, muốn gặp cũng không dễ chút nào! Lão thân từng tò mò hỏi một quản sự đến phủ trước ta một năm xem Vương phi trông như thế nào nhưng nảng nói nàng cũng chưa từng được thấy Vương phi.

–         Vậy Dư ma ma vào phủ mấy năm rồi

–         Hai năm

–         Hai năm sao? Nàng kinh ngạc

–         Haha, có phải Kiều cô nương thấy lão thân vào phủ chưa lâu đúng không? Thật ra hạ nhân trong phủ này, ai nấy vào phủ cũng chưa đến ba năm bởi vì Tây Thành vương là ba năm trước từ kinh thành tới, vương phủ này cũng mới xây được ba năm mà thôi.

–         Vâng. Điều này Kiều Tâm cũng có nghe thấy, nghe nói Vương gia vốn là phú thương trong kinh thành, sau này lập công lớn, được đương kim Hoàng thượng ban thưởng, phong làm vương khác họ, ban Nhạc Dương làm lãnh địa cho hắn. Vương gia của chúng ta là vương gia khác họ vua duy nhất trong triều.

–         Ha ha, người ta đều nói Nhạc Dương giàu có, đông đúc, người trong thiên hạ đều muốn tới nhưng có lẽ vị Vương phi của chúng ta không thích ở đây, không về nhà mẫu thân thì cũng ở lại hoàng cung trong kinh thành, ít khi trở về cùng Vương gia…

Dư ma ma lại bàn tán:

–         Nghe nha hoàn ở Tây viện nói, Vương gia thường một mình dùng bữa, lúc dùng cơm còn không quên đặt một bộ bát đũa ở đối diện

–         Vương gia đúng là kẻ si tình

Tim Kiều Tâm không khỏi run lên, có chút thương hại.

–         Nếu có thể thấy hắn thì thật tốt, cũng không biết Tây thành vương đại danh đỉnh đỉnh trông như thế nào.

–         Muốn gặp Vương gia thực ra lại dễ hơn gặp Vương phi nhiều.

Dư ma ma cười:

–         Hắn thường đi lại trong phủ, cũng không có gì ghê gớm, luôn ôn hòa tươi cười, lúc nhàn rỗi còn trò chuyện với hạ nhân, hỏi han ân cần, không hổ là Vương gia tốt, luôn bình dị gần gũi

–         Nhưng sao mấy ngày nay ta chưa bao giờ may mắn được gặp Vương gia? Nàng lắc đầu không tin.

–         Đó là vì mấy ngày nay Vương gia đều ở Tây Giao

–         Đang tốt lành sao phải đến Tây Giao?

–         Nghe nói là làm ruộng

–         Làm ruộng. Kiều Tâm kinh ngạc: – đường đường là Vương gia lại đi làm ruộng?

–         Cũng không phải tự tay làm… ai gia, lão thân cũng không rõ, chỉ nghe người trong phủ nói Vương gia đến Tây giao làm chuyện gì đó có lợi cho quốc gia, liên quan đến việc làm ruộng. Ta cũng không hiểu lắm

Bà nhìn ra ngoài cửa nói:

–         Ồ, không còn sớm nữa, chắc cũng sắp sang canh bốn

–         Kiều Tâm nói huyên thuyên cả nữa ngày, làm phiền ma ma rồi.

Nàng cúi đầu tỏ vẻ biết ơn

Tuy rằng còn nhiều chuyện chưa hiểu nhưng cần hỏi đã hỏi, một hạ nhân chỉ sợ cũng không biết nhiều như thế

Nhìn bóng quản sự rời đi, Kiều Tâm khẽ cười.

Nụ cười này không giống ngây thơ như bình thường mà có phần quỷ dị

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play