Gió mùa hạ thổi vào trong, vốn dĩ là tươi mát, sảng khoái mà lúc này lòng Kiều Tâm lại vô cùng phiền muộn

Vì sao lại phiền muộn? Nàng vốn nên thấy may mắn, may mà lần này nàng không nhận tình cảm của hắn, nếu không chẳng phải là mang nợ rồi sao

***

–         Tỷ tỷ…

Nhìn nữ tử trùm đầu, Kiều Tâm đột nhiên có cảm giác chột dạ, tự thấy mình như phản đồ.

–         Chuyện làm đến đâu rồi. Nữ tử áo đen cúi đầu hỏi

–         Kiều Tâm vô dụng, chưa thế giúp tỷ trừng trị kẻ phụ tình kia. Nàng lo lắng nói

–         Ngươi vào Tây Thành Vương phủ cũng khá lâu rồi, sao chỉ làm có hai chuyện đó

Một chuyện là bỏ thuốc xổ vào chén trà của Hoàng thượng và Hoàng hậu nhưng cả hai bình yên vô sự. Chuyện còn lại là phá hủy máy bơm nước của Hoa Đình Phong nhưng đáng tiếc lần đó cũng không khiến hắn xấu mặt.

Đúng vậy, nàng chỉ làm hai chuyện vô dụng, lãng phí thời gian dài, càng khiến nàng sợ hãi là dần dần, hảo cảm của nàng dành cho Hoa Đình Phong càng tăng

–         Không phải ngươi thích hắn chứ?

Lam tỷ tỷ đột nhiên hỏi vậy khiến nàng té ngửa

–         Tỷ tỷ… ta… ta sao lại như thế?

Nàng vội xua tay chống chế nhưng vẻ bối rối lại bán đứng nàng

–         Cho dù là thế tỷ tỷ cũng không trách ngươi

Nữ tử áo đen tự tay đỡ nàng dậy:

–         Hoa Đình Phong kia thông minh, anh tuấn, nữ tử trong thiên hạ đều động tâm với hắn, ngươi là nữ hài tử chưa hiểu chuyện đời, bị hắn lừa mà ý loạn tình mê cũng là chuyện thường.

–         Tỷ tỷ, ta không thích hắn. Sao ta có thể là một kẻ vong ân phụ nghĩa, thích kẻ thù của tỷ tỷ? Huống chi, hắn còn là…

Cảm giác tội lỗi đang cào xé trong lòng nàng. Dường như nàng đã làm một việc không thể tha thứ, cảm giác như muốn chết.

–         Giờ đừng nói chuyện này, ngươi như thân muội muộn của ta, cho dù ngươi không muốn báo thù cho tỷ tỷ cũng không miễn cưỡng ngươi.

Nữ tử áo đen cười cười:

–         Lại đây, hôm trước ta mua mấy món trang sức, nhìn hộ ta xem cái nào đẹp

Chỉ vân đạm phong khinh như thế, như bàn chuyện trong nhà, nữ tử áo đen dẫn Kiều Tâm vào trong phòng, trên bàn trang điểm đầy trang sức lấp lánh

Kiều Tâm tới gần, cẩn thận chọn trang sức cho nữ tử kia, một lúc lâu sau, nàng cầm lấy một cây trâm hoa tím đẹp đẽ.

–         Tỷ tỷ, cái này có vẻ hợp với ngươi nhất, để ta cài cho tỷ

–         Đừng

Đối phương như cố giấu điều gì đó, lui về phía sau

–         Ngươi cứ chọn cho ta rồi để đó, chút nữa ta tự thử

–         Ta giúp tỷ chẳng tiện hơn sao?

Kiều Tâm không hiểu ý, định lấy lòng nữ tử, tự ý tiến lên định cài hoa lên đầu nữ tử nhưng không ngờ lại chạm vào khăn trùm đầu.

Nàng nhớ, Lam tỷ tỷ vẫn luôn che đầu, trông vô cùng thần bí mà xinh đẹp, nàng vẫn nghĩ đó là để cho đẹp hơn mà thôi. Nhưng lúc này, nàng phát hiện ra câu trả lời, hoảng hốt đến ngây người.

Tóc bạc, đầu Lam tỷ tỷ rất nhiều tóc bạc.

Nếu cả một đầu toàn tóc bạc thì cũng không sao, đó là sự khác biệt, nhưng sợ nhất là tóc bạc, tóc đen cùng lẫn lộn khiến người ta có cảm giác đáng sợ

Lam tỷ tỷ còn trẻ sao lại như bà già, tóc trắng đầy đầu như thế?

Khó trách suốt ngày nàng phải lấy khăn trùm đầu, thì ra, dưới khăn trùm đầu là bí mật đáng sợ như thế

–         Rất khó coi đúng không?

Nữ tử áo đen cười tự giễu thành tiếng, giọng nói đầy hận ý

–         Người chưa già, tóc đã bạc, ai nhìn cũng đều thấy sợ.

–         Tỷ tỷ… Kiều Tâm run sợ hỏi: – sao lại như thế?

–         Một đêm tóc bạc trắng, còn có nguyên nhân gì? Đơn giản là đau lòng, u buồn mà thôi

–         Vì… Hoa Đình Phong?

–         Không. Là ta rất ngu ngốc

Nàng lại cười thê lương:

–         Xem đi, yêu thương Hoa Đình Phong sẽ có kết cục đó, nếu ngươi thích hắn, có lẽ sau này cũng như ta mà thôi

–         Tỷ tỷ…Nàng như nghẹn lời, không biết nói sao

Nàng không lừa được chính mình, quả thực, qua mấy ngày ở chung, nếu nói không có tình cảm với Hoa Đình Phong là nói dối, nhưng giờ nhìn thấy Lam tỷ tỷ tóc bạc trắng, đau lòng như thế thì nhất thời như thanh tỉnh lại.

–         Tỷ tỷ, ngươi yên tâm, ta nhất định giúp ngươi báo thù, nhất định…

Kiều Tâm đột nhiên thấy hai má ướt đẫm, nàng khóc từ bao giờ? Sao nàng không tự hay biết?

–         Muội muội ngốc, báo thù không được cũng chẳng sao, tỷ tỷ chỉ sợ ngươi bị lừa thôi

Nữ tử áo đen nắm tay nàng, ôn nhu nói:

–         Đói chưa? Tỷ tỷ đã sớm chuẩn bị đại đỗ ba cho ngươi ăn rồi

–         Cảm ơn tỷ tỷ

Lúc này, những khổ sở trong lòng khiến nàng chẳng có cảm giác gì thèm ăn.

–         Tỷ tỷ biết ngươi không bỏ được đại đỗ ba này, một ngày không ăn sẽ không vui. Ngươi ở trong Vương phủ, tỷ tỷ không ở bên cạnh ngươi, không thể mỗi ngày làm cho ngươi… thế này đi, lúc nào ngươi muốn ăn thì nhờ ngươi đến khách sạn này báo, tỷ tỷ làm rồi giúp ngươi mang vào phủ

–         Vâng.

Nàng hai mắt đẫm lệ, không thấy sự thù địch, điên cuồng trong mắt nữ tử kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play