Editor:  Vanila — Vy Vy

Vừa chạy vào trường học xong Trần Hiểu Quân đã hổn hển, buông lỏng tay hai người, gấp gáp chưa kịp thở ra hơi, bỗng nghe thấy một tiếng “Bùm”, rồi thấy Xà Âm nhanh chóng chạy tới vừa chạy vừa gọi to “Hiểu Quân!”

Trần Hiểu Quân dùng vẻ mặt đau khổ nhìn chán quỷ sợ hết hồn đến mức vấp ngã, gục xuống mặt đất, chuyện gì đang xảy ra vậy, rõ ràng mình là người lôi cậu ta chạy trốn, mệt gần chết cũng còn chưa ngã xuống, vậy mà cậu ta đã gục hẳn rồi? Trần Hiểu Quân nhìn sắc mặt đã hơi tái nhợt, khó chịu khom người xuống dùng lửa giận của mình nắm lấy bọc sách của Trình Hiểu Quân: “Này, cậu bị làm sao vậy?”

Trình Hiểu Quân cố hết sức chống hai tay lên mặt đất, nhưng cậu vẫn còn đủ sức lực để ngẩng đầu lên giải thích với Quân Quân: “Tớ thật sự không cùng bọn họ làm chuyện xấu, là bọn họ muốn…”

Lần này Trần Hiểu Quân không nhịn nổi nữa, lập tức không thể chịu được tên chán quỷ này, bây giờ mà còn nói những chuyện ai cũng biết sao, cậu ta coi cô là người mù chắc? Tính nóng: cô tức giận hất mạnh bọc sách của cậu đi, tràn ngập lửa giận nhìn chằm chằm Trình Hiểu Quân rống to: “Cậu nghĩ tôi ngu ngốc lắm sao? Đúng là ngu ngốc mới kéo cậu chạy khỏi chỗ mấy người đó! Tôi thật sự chưa từng thấy người nào đần độn hơn cậu!”

Trần Hiểu Quân cuối cùng cũng ngừng rống, chỉ mặc kệ Trình Hiểu Quân suýt chút nữa đã đụng đầu vào mặt đất, còn làm Xà Âm thấy sợ hãi. Xà Âm vừa quát mắng, trách cứ Trần Hiểu Quân mau ngừng lại, vừa chạy tới đỡ Trình Hiểu Quân dậy nhìn xem trên người cậu có chỗ nào bị thương không: “Hiểu Quân, cậu có bị ném trúng không?”

Mười mấy giây sau Trình Hiểu Quân mới chậm rãi thở ra, trả lời: “Không, không ném trúng.”

Xà Âm thở phào, quay ngược lại nhìn Trần Hiểu Quân không hài lòng nói: “Quân Quân, tại sao cậu có thể như vậy, thật quá đáng, nếu như Hiểu Quân bị thương thì chúng ta biết làm sao bây giờ?”

Trần Hiểu Quân chột dạ biết mình không đúng, quả thực không nên dùng sức “Ném” đồ về phía chán quỷ như vậy, nhưng cô vẫn không phục: “Tớ đâu có quá đáng, là do cậu ta quá đần quá đáng ghét!”

Thật ra thì Trình Hiểu Quân cũng không trách Quân Quân hại cậu ngã đau ban nãy, bởi vì lúc này cậu mới hiểu được, Quân Quân biết cậu không làm chuyện xấu mà là bị người ta cướp giật, chẳng qua vừa rồi cậu một lòng không muốn khiến Quân Quân hiểu lầm nên mới quên mất nghĩ đến chuyện Quân Quân đã cứu cậu: “Thật xin lỗi Quân Quân, là do tớ quá ngu ngốc, cậu không nên tức giận, chúng ta về nhà thôi!”

Trần Hiểu Quân rất tức giận, lúc này chán quỷ cứ như vừa chết đi sống lại, sự khép nép xin lỗi cô của cậu ta chính là sự một cách chỉ trích, cho rằng cô cố tình gây sự. Ghê tởm, nếu không phải bây giờ gió thoáng qua cũng đã đủ thổi ngã cậu, tôi nhất định sẽ đá cậu mấy đá: “Người nào muốn cùng cậu về nhà chứ, phải về thì cậu tự động trở về một mình đi, tôi không cần đi về cùng nhau, hứ!” Nói xong cũng không đáp lại Xà Âm, chỉ chạy về một mình.

“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân nghĩ muốn Quân Quân chờ mình cùng nhau đi về, hiển nhiên Quân Quân sẽ không đáp ứng.

“Không nên chấp Quân Quân, hôm nay do cậu ấy không đúng, cậu không cần để ý, để cô ấy tự mình đi một mình, tớ và cậu cùng nhau đi về.” Xà Âm giữ cho Trình Hiểu Quân đứng vững, cẩn thận vịn tay cậu lên vai mình, tránh không muốn cậu bị ngã

“Xà Âm, cám ơn cậu, cậu cũng không cần trách Quân Quân, hơn nữa hôm nay Quân Quân đã cứu tớ.” Trình Hiểu Quân chỉ mới nói đến đây mà đã cảm thấy cả người hết đau.

“Quân Quân đối xử với cậu như vậy mà cậu còn nói giúp cậu ấy? Cậu không nên lúc nào cũng để cô ấy bắt nạt và tuyệt giao như thế chứ.” Xà Âm bất mãn nói lại.

“Là do tớ quá đần độn luôn chọc vào tính nóng của Quân Quân: tức giận, Quân Quân…” Trình Hiểu Quân còn chưa nói hết Xà Âm đã đầu hàng.

“Tốt lắm, tốt lắm, tớ biết rồi, hôm nay Quân Quân là anh hùng, thông minh cứu cậu, tớ sẽ không giận cậu ấy.” Xà Âm thật sự không hiểu Hiểu Quân nghĩ gì trong đầu, nhưng hôm nay đúng là Quân Quân đã nghĩ ra kế lừa gạt tài tình này để cứu Hiểu Quân khỏi những người đó. Quên đi, mình không quản được Hiểu Quân là kẻ địch của Quân Quân, cũng không thể khiến Hiểu Quân chán ghét Quân Quân, ở trung gian của hai người bọn họ rất khó chịu, cô không muốn làm kẻ đứng giữa nữa, bọn họ muốn thế nào thì được cái đó…

【 nhật ký ngày 】 Theo đuổi

Hai năm rồi, Quân Quân luôn rất ghét tôi, hơn nữa cô ấy chưa bao giờ gọi tên tôi, luôn gọi tôi là chán quỷ… Tôi không muốn làm Quân Quân ghét tôi, cũng không muốn Quân Quân gọi tôi là chán quỷ, nhưng nếu như đó là ý muốn của Quân Quân, tôi sẽ theo cô ấy. Hai năm qua gần như ngày nào chúng tôi cũng ở cạnh nhau, mẹ nói Quân Quân tiếp xúc nhiều với tôi, hiểu rõ tôi rồi nhất định sẽ thích tôi, nhưng hai năm vẫn chưa đủ sao? Đến bây giờ Quân Quân nhìn thấy tôi vẫn mất hứng, tôi không biết tại sao Quân Quân lại ghét tôi, cũng không biết nên làm như thế nào mới có thể khiến Quân Quân không ghét tôi, tôi chỉ có thể nghĩ ít ra lúc này hãy tận lực ít nói chuyện trước mặt Quân Quân để tránh cho cô ấy càng ghét tôi hơn.

Nay bác Thiên đã có việc, mẹ tôi cũng làm thêm giờ nên đều không thể tới đón chúng tôi, mẹ để tôi và Quân Quân cùng nhau về nhà, tôi rất sung sướng khi có thể cùng nhau về nhà với Quân Quân, nhưng tôi cũng biết Quân Quân không muốn về chung với tôi, quả nhiên trước giờ tan giờ học Quân Quân đã để một mình tôi đi về trước, tôi không muốn không nghe lời mẹ dặn, không muốn đi về nhà một mình, càng không muốn không thể cùng về chung với Quân Quân, cho nên giờ tan giờ tôi liền lập tức đứng ở cửa trường học chờ Quân Quân đi ra ngoài, như vậy chúng tôi có thể cùng nhau về nhà rồi… Tôi nghĩ cô ấy và Xà Âm sẽ cùng đi ra, chắc không đến nỗi đuổi thẳng tôi đi chứ.

Đợi gần nửa giờ, tôi trăm triệu cũng không nghĩ là sẽ gặp phỉa bọn thiếu niên bất lương chuyên trấn lột, tôi không biết tại sao lại không kêu cứu theo lời thấy giáo dạy, chỉ muốn bảo vệ bọc sách của mình. Nhưng những người đó không tin tôi không có tiền nên muốn soát người, đúng lúc này Quân Quân đột nhiên xuất hiện.

Quân Quân lừa bọn họ nói tôi là con nít hư chuyên làm chuyện xấu rồi bảo Xà Âm đi gọi thấy giáo tới bắt tôi. Lúc ấy đầu óc tôi như đang ở trong mộng, tôi sợ Quân Quân cho rằng tôi làm chuyện xấu, sau này sẽ không bao giờ để ý đến tôi nữa, còn chưa kịp nghĩ xem lời Quân Quân nói rốt cuộc là thật hay giả đã liên tiếp khẳng định tôi không làm chuyện gì xấu. Những người đó trúng mưu kế của Quân Quân, Quân Quân thừa cơ kéo cả tôi lẫn Xà Âm chạy về phía trường học mới xác định đảm bảo an toàn.

Bình thường tôi cũng khá thông minh, thầy giáo giảng gì tôi chỉ cần nghe một lần là đã hiểu, nhưng lần này tôi hoàn toàn không nghĩ ra Quân Quân vì muốn lừa gạt những thứ thiếu niên bất lương kia nên mới nói dối. Vì tôi giải thích mình thật sự không làm chuyện xấu nên tôi chọc cho Quân Quân giận dỗi, chọc vào tính nóng của Quân Quân: tức giận đến đẩy ngã mức tôi, mặc dù thân thể của tôi rất kém cỏi lại không còn thể lực, nhưng tôi cũng không bị thương, tôi cũng biết là Quân Quân, cô ấy đã cứu tôi.

Tính nóng của Quân Quân: tức giận tự về một mình rồi, cô ấy không gọi Xà Âm về cùng mà để Xà Âm lại… Quân Quân thật sự rất tốt bụng, cô ấy đối xử với tôi cũng rất tốt, rất quan tâm tôi, chưa từng để người khác bắt nạt tôi. Cuối cùng Quân Quân không hề về nhà chung với tôi, nhưng tôi không khiến tính nóng của cô ấy phát tác, cũng sẽ không làm cô ấy phát tác tính nóng ấy nữa.

Hôm nay cô ấy đã cứu tôi, sau này tôi sẽ không về nhà một mình nữa, tôi sẽ vẫn đi theo Quân Quân, ngày nào cũng cùng cô ấy về nhà…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play