Edit: Phong Vũ

“Cho nên con từ nhỏ luôn nhường nhịn Quân Quân, giúp đỡ nó che chở cho nó, học lên vẫn muốn học cùng một trường với nó?” Ba Trần suy đoán.

Trình Hiểu Quân cúi đầu không nói lời nào, anh đúng là nghĩ như vậy.

“Hiểu Quân, bác có nên nói là bác đã nhìn sai người không?” Ba Trần tựa lưng vào ghế, “Bác vẫn cho rằng con quá hướng nội quá hiền lành, ở bên cạnh Quân Quân con sẽ không vui vẻ, chỉ biết bị Quân Quân ăn hiếp, hóa ra là con vẫn luôn suy nghĩ cho Quân Quân.”

“Bác Trần, bất kể bác nói thế nào thì những đều bác nghe và bác thấy đều là sự thật, con cho tới bây giờ cũng chưa từng muốn gạt bác, cũng không muốn gạt Quân Quân, đây cũng là thật lòng của con.” Trình Hiểu Quân biết bác Trần không thích người cơ mưu thâm trầm, anh cũng biết bạn bè chung quanh Quân Quân từ nhỏ đến lớn cũng là do bác Trần giám sát rồi mới được kết giao, anh không muốn bác Trần hiểu lầm ý của anh.

Ba Trần quan sát Trình Hiểu Quân, vẻ mặt của anh không phải là nghiêm túc mà là kiên định, theo như lời nó đã nói thì không phải là xúc động mà là nói thật lòng, có lẽ mình thật không có phát hiện ra Hiểu Quân nó không chỉ là một người ôn hòa mà lại khiêm tốn lại còn nhẫn nại mà cố chấp.

“Con biết chuyện của bác và mẹ con rồi đúng không?” Không phải nghi vấn mà là khẳng định, ông hiểu Tần Uyển Linh tất nhiên cũng hiểu tình cảm sâu đậm của mẹ con họ, cho dù Tần Uyển Linh không có nói thẳng ra, Trình Hiểu Quân nhất định cũng có thể nhìn ra.

“Con biết, mẹ con cũng vì chuyện này mà rất khó xử…” Là anh áy náy với mẹ, mẹ thành toàn cho anh và Quân Quân lại ngược đãi bản thân.

“Mẹ con…” Ba Trần than thở, “Bác không ngờ con và Quân Quân lại quen nhau, để việc ghép nối với mẹ con lần trở nên không vui…”

Ba Trần chưa nói xong Trình Hiểu Quân liền ngắt lời ông: “Bác Trần, bác yêu mẹ con chứ, nếu như bác yêu bá ấy thì đừng để cho bà ấy khó xử. Con biết, cho dù con và Quân Quân không thể ở bên nhau, mẹ con cũng không thể vui vẻ ở bên bác.” Trình Hiểu Quân nghiêm túc nói, anh biết nói như vậy có thể sẽ khiến bác Trần không vui, nhưng đây là sự thật.

Ba Trần cau mày, lời của Trình Hiểu Quân nghe giống như là uy hiếp, nhưng trong lòng ông hiểu rõ ràng là Trình Hiểu Quân nói đúng, nếu không ông và Tần Uyển Linh sẽ không lâu như vậy rồi mà cũng không thể tiến thêm một bước. Trong lòng của bày ấy có nút thắt, cái nút thắt đó chính là Trình Hiểu Quân, mà cái nút thắt Trình Hiểu Quân kia lại tiếp tục thắt ở trên người con gái mình, bây giờ có thể cỡi ra hay không cũng là do mình. Ba Trần nhìn về phía Tần Uyển Linh, bà đang lo lắng nhìn bên này, chăm chú nhìn gương mặt lo lắng của bà, bà đã lâu lắm rồi không có cười: “Thôi bỏ đi, nếu các con đã quyết định quen nhau thì bác cũng sẽ không ngăn cản, về phần những chuyện khác, con cứ nói mẹ con yên tâm đi.” Mình lúc nào cũng làm cho Uyển Linh rất ít ngược lại còn làm cho bà ấy khó xử như vậy, quan hệ hai nhà như vậy mặc dù không hợp quy tắt, nhưng đây cũng là chuyện nhà mình không cần người khác đồng ý hay can thiệp.

Ba Trần sau khi nói chuyện xong với Trình Hiểu Quân thì bảo Trình Hiểu Quân đi gọi Trần Hiểu Quân cùng Tần Uyển Linh tới đây cùng nhau ăn. Trình Hiểu Quân mỉm cười đi tới trước mặt Tần Uyển Linh ôm bà nói: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng nữa đâu, chuyện đã được giải quyết xong rồi, chúng ta vẫn sẽ là người một nhà, vẫn sẽ ở bên nhau.”

Tần Uyển Linh gần như vui đến trào nước mắt, nói không nên lời chỉ không ngừng gật đầu.

Chỉ có một mình Trần Hiểu Quân không hiểu gì cho nên: “Này, quỷ đáng ghét, hai người sao vậy?”

Trình Hiểu Quân dắt tay Trần Hiểu Quân cười dịu dàng: “Không sao đâu Quân Quân, chúng ta qua đó đi!”

“Đúng vậy, Quân Quân, con không phải là đói bụng sao, chúng ta mau đi ăn cơm đi.” Tần Uyển Linh thu hồi nước mắt vui vẻ nói.

“Dì?” Trần Hiểu Quân cảm thấy rất lạ, chuyện này là thế nào?

“Đi thôi, Quân Quân!” Trình Hiểu Quân cười đưa Trần Hiểu Quân tới ngồi xuống bàn của ba Trần bên kia.

Ba Trần đã dọn xong chén đũa cho bốn người, Trần Hiểu Quân vẫn còn đang đầy bụng nghi ngờ chưa nghĩ ra đã nghe ba Trần nói: “Quân Quân, mặc dù con đã cùng Hiểu Quân quen nhau, nhưng phải biết chừng mực, những chuyện không nên làm thì đừng làm.”

Trần Hiểu Quân cầm đũa nhìn ba Trần: “Ba, ba có ý gì vậy, mọi người hôm nay đều kỳ lạ sao ấy?”

Ba người kia nhìn nhau chăm chú, thở dài…

Trần Hiểu Quân càng thêm không rõ, đây là cái tình huống gì vậy, cứ như mình đã bỏ sót rất nhiều chuyện nên biết ấy…

[Nhật ký] Anh vì em!

Hôm nay mình đã giải quyết một vấn đề trọng đại nhất đời mình, qua được của của bác Trần. Sau khi quen Quân Quân mình vẫn rất đau đầu với việc nên giải quyết vấn đề này như thế nào, mình muốn ở bên Quân Quân, cũng hy vọng mẹ có thể lần nữa có được hạnh phúc.

Từ kỳ nghỉ lễ quốc khánh đại học năm nhất về, mình đã phát hiện mẹ có cái gì đó là lạ, nhưng mà mẹ không muốn cho mình biết, thì mình sẽ không buộc mẹ nói cho mình biết, cho đến tết năm thứ nhất đại học mình mới mơ hồ hiểu ra, sau đó mẹ cũng nói cho mình biết chuyện của bà cùng bác Trần. Khi đó mình không có nghĩ quá nhiều chỉ nghĩ là như vậy mẹ đã gặp được hạnh phúc cho nên mình ủng hộ quyết định của mẹ. Sau đó mình mới nghĩ tới ảnh hưởng của chuyện này đối với mình, năm thứ ba đại học một mình Quân Quân chạy về nhà, mình cũng trở về tìm cô ấy, bất luận mình hỏi thế nào bác Trần cũng không chịu nói cho mình biết Quân Quân đang ở đâu, mình cũng từ chỗ mẹ mới biết được nguyên nhân, sau đó mình còn cầu xin mẹ đi hỏi giúp mình, chỉ là bác Trần vẫn không có nói rõ Quân Quân đang ở chỗ nào.

Bác Trần là một cán bộ nhà nước, trong nhà còn có rất nhiều bạn bè thân thích, nếu như quan hệ của bọn mình tiếp tục phát triển không chỉ có không được thân nhân chấp nhận còn có thể bị bạn bè đồng nghiệp lên án, thì ra là ngoài Quân Quân không chịu chấp nhận mình, bác Trần ở phương diện này cũng là một vấn đề. Lúc mình vội vã tìm Quân Quân không có phát hiện ra mẹ nhiều lần muốn nói lại thôi chuyện làm bạn với bác Trần, sau khi mình tìm được Quân Quân cũng không phát giác ra mẹ không vui và cẩn trọng hơn với bác Trần. Sau khi mình với Quân Quân quen nhau mới thấy mẹ gầy hẳn đi cũng không thấy mẹ cười…

Mình biết là mình làm khó mẹ, mẹ vẫn biết mình thích Quân Quân, cũng vẫn dễ dàng tha thứ cho mình vì Quân Quân mà không may may để ý đến cảm thụ và quyết định của bà, vì Quân Quân, mình đã làm tổn thương mẹ của mình, để cho mẹ bỏ qua hạnh phúc sắp đạt được… Mình thật quá bất hiếu.

Quân Quân vẫn không biết những chuyện này, mình cũng không nói với cô ấy. Lần đó Quân Quân bảo mình đến trường học rồi lại lôi kéo mình đến bệnh viện để cho tất cả mọi người biết bọn mình đang quen nhau, mình rất vui. Quân Quân như vậy là có để tâm đến quan hệ mình và cô ấy. Quân Quân ngang ngược không chỉ là đối với người với việc, mà ngay cả với tình cảm. Trong mắt của mình Quân Quân làm như vậy không chỉ có chỉ là muốn thoát khỏi mối phiền phức phải đi xem mắt mà còn là biểu đạt mình chỉ thuộc về cô ấy, không cho trong lòng, trong mắt mình có những người khác, cũng không cho người khác đến gần mình, sự ngang ngược đó của Quân Quân thực dễ thương, mình rất thích.

Một khắc đó mình vui đến nỗi quên mất vấn đề của mẹ vẫn chưa giải quyết, và một khắc đó Quân Quân còn cho mình một vấn đề nan giải khác cũng không biết nên giải quyết như thế nào, cô ấy muốn đem chuyện bọn mình quen nhau nói cho bác Trần biết, vậy mẹ làm sao bây giờ?

Mình biết chuyện này là không thể tránh, hơn nữa mau chóng giải quyết mới có thể để cho tất cả mọi người không còn phiền não thống khổ. Sau đó mình cùng mẹ thương lượng việc phải cùng bác Trần nói rõ ràng chuyện này, mình muốn ở bên Quân Quân nhưng cũng không thể hy sinh hạnh phúc của mẹ. Mình đoán bác Trần sẽ không không để ý tới tâm ý của Quân Quân, cũng sẽ không thể không quan tâm đến cảm nghĩ của mẹ, mình chính là đánh ván bài tình thân và tình yêu, mình không dám tưởng tượng kết quả sẽ như thế nào, nhưng vì mình, vì Quân Quân, vì mẹ, mình cũng muốn đánh cuộc một lần!

Mình đưa Quân Quân đến phòng tình nhân của khách sạn Lệ Đô, mẹ va bác Trần cũng ở chỗ đó, Quân Quân thấy được liền kéo mình qua, mình nghĩ Quân Quân nhất định vẫn chưa biết đến quan hệ giữa mẹ và bác Trần nên mới có thể tự nhiên nói ra những lời đó được, sau đó mình hết sức chắc chắn là Quân Quân thực sự không biết, nhưng mà sớm muộn gì Quân Quân cũng sẽ biết.

Mình đã nói chuyện với bác Trần về quan hệ giữa bọn mình, rất mạo hiểm, nếu như bác Trần không vui, hoặc là chưa yêu mẹ nhiều thì mình cùng Quân Quân có lẽ còn có thể sẽ đi khó khăn hơn. Bác Trần rất yêu mẹ mình, từ ánh mắt của ông là mình có thể thấy được, cuối cùng, bác Trần không có phản đối mình và Quân Quân quen nhau cũng không có từ bỏ ý định ở bên mẹ. Có thể có kết quả như thế là tốt nhất, mình ở bên Quân Quân, mẹ ở bên bác Trần, chúng ta là người một nhà hạnh phúc sống chung một chỗ, đây không phải là hy vọng xa vời, mà là thật!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play