*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Phong Vũ

Trình Hiểu Quân cố hết sức bế Trần Hiểu Quân ra khỏi xe, nói thật điều đầu tiên anh nghĩ đến khi bế Trần Hiểu Quân là một câu mà bạn học anh đã nói ‘con người lúc bình thường thì có thể thoải mái bế thế nào cũng được nhưng một khi người đó say rượu hoặc là hôn mê thì phần lớn đều không thể nào mà bế nổi’, trước kia anh còn không tin, bây giờ thì anh tin rồi. Bế Trần Hiểu Quân trên tay, Trình Hiểu Quân do dự không biết là nên đưa cô về nhà hãy để cô ở nhà mình ngủ một đêm. Bác Trần bây giờ chắc chắn đang ở nhà, nếu đưa Quân Quân về nhất định sẽ phải gặp một trận phong ba; còn nhà mình? Tối nay mẹ phải trực đêm không có ở nhà… Sau mấy lần cân nhắc, Trình Hiểu Quân quyết định bế Trần Hiểu Quân về nhà của mình. Sau khi mở cửa vào nhà Trình Hiểu Quân lại do dự không biết nên để Quân Quân ở phòng mình hay là phòng mẹ, cuối cùng anh ích kỷ bế Trần Hiểu Quân vào phòng của mình, trong lòng không ngừng tự nói với mình là để dễ dàng chăm sóc cho Trần Hiểu Quân.

Sau khi đặt Trần Hiểu Quân lên giường, Trình Hiểu Quân liền đi lấy nước và khăn lông rồi tùy tiện pha một ly trà đặc mang vào phòng. Trình Hiểu Quân đầu tiên giúp Trần Hiểu Quân cởi một nút áo để cô dễ thở hơn một chút, sau đó dùng muỗng đút từng chút trà đặc vào miệng Trần Hiểu Quân. Có lẽ là Trần Hiểu Quân cũng cảm thấy khát nước cho nên cho dù ở trong giấc mộng cũng ngoan ngoãn mở miệng nút xuống, một chén trà lớn nhanh chóng được xử lý. Sau uống trà xong, Trình Hiểu Quân lại giúp Trần Hiểu Quân lau khô mồ hôi đọng trên mặt, vốn chỉ tính lau một chút mồ hôi và nước, kết quả thật bất hạnh càng lau càng bẩn. Lớp trang điểm trên khóe mắt và miệng của Trần Hiểu Quân được anh lau cẩn thận, mặc dù có chút luyến tiếc cho lớp trang điểm xinh đẹp đó… cùng Trần Hiểu Quân xinh đẹp thế này… Không thể tiếp tục nhìn lâu hơn nữa, nhưng mà cũng đã biến thành bộ dáng này rồi, Trình Hiểu Quân không thể làm gì khác hơn là tiếp tục lau.

Chẳng lẽ là thợ trang điểm kỹ thuật quá cao, hay là đồ trang điểm chất lượng quá tốt, tóm lại Trình Hiểu Quân phải mất thời gian rất lâu mới lau sạch được lớp trang điểm trên mặt Trần Hiểu Quân, hơn nữa sau tẩy xong mặt Trần Hiểu Quân còn đỏ hồng hơn cả lớp trang điểm vừa rồi, nhất là… đôi môi!

Trình Hiểu Quân ngơ ngác nhìn Trần Hiểu Quân ngủ rất ngoan rất an lành, hoàn toàn không có chút dáng dấp bá đạo nóng nảy của ngày thường, ngược lại còn giống như một chú mèo con đang giơ vuốt làm người ta không nhịn được phải xoa xoa bộ lông của nó…

Vũ: Hình ảnh đó thế này nè Meo~ ~ ~ ~ ~

images

Trình Hiểu Quân quả thật cũng làm như vậy, anh nhẹ nhàng đem mấy sợi tóc xỏa lộn xộn ở trên trán Trần Hiểu Quân vén ra sau tai, đám tóc gọn gàng mà dày này cũng không ngăn cản được hai tròng mắt chỉ cần mở to lại lấp lánh sáng ngời. Nghĩ tới đây Trình Hiểu Quân khẽ thở dài, đã nhiều năm như vậy rồi mà chỉ có mỗi lần đó Quân Quân sốt cao đến hôn mê mới có thể ở khoảng cách gần như vậy mà nhìn thật kỹ cô. Trình Hiểu Quân thả cái khăn trong tay xuống, dường như là giận hờn phủ kín miệng Trần Hiểu Quân, nhưng dần dần liền biến thành nhẹ nhẹ dịu dàng liếm lấy… Ánh mắt Trình Hiểu Quân vẫn không rời khỏi mặt và đôi mắt Trần Hiểu Quân. Trong lòng anh hồi hộp cũng mong mỏi cặp mắt kia sẽ mở ra lấp lánh nhìn anh, nhìn rõ anh, nhưng mà không có! Trần Hiểu Quân vẫn không mở mắt, cô thậm chí còn không biết có người nào đó tình cảm chân thành đang hôn cô thật sâu. Trình Hiểu Quân chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau đó nhẹ nhàng cắn một cái lên môi Trần Hiểu Quân, rất nhẹ, nhưng cũng đủ lưu lại trên đôi môi đầy đặn của Trần Hiểu Quân hai dấu răng. Trong giấc mộng Trần Hiểu Quân hình như thấy ngoài miệng hơi đau nên nhíu mày một cái sau đó bậm bậm môi mình hai cái rồi lại an tâm ngủ thiếp đi.

Trình Hiểu Quân lẳng lặng nhìn Trần Hiểu Quân thật lâu mới nản lòng đứng lên, lại đi bưng một chậu nước, tìm một cái áo ngủ của Tần Uyển Linh đi vào giúp Trần Hiểu Quân thay, chuyện như vậy anh đã làm lần thứ hai, lần đầu tiên là cẩn thận từng ly từng tí, lần này là có chút ủ rũ. Sau khi đã giúp Trần Hiểu Quân mặc đồ tử tế, anh liền đi vào lấy quần áo ra ngoài tắm rửa sạch sẻ rồi mới đi vào. Nhìn Trần Hiểu Quân vẫn lẳng lặng nằm trên giường say giấc nồng, Trình Hiểu Quân thật sự rất muốn lay cô dậy để cô có thể thấy rõ cô bây giờ đang ở đâu và ở cũng với ai. Bàn tay vừa đưa lên chạm vào Trần Hiểu Quân lại bất lực thõng xuống, ngủ say như vậy, anh không nỡ lay cô dậy. Đứng ở bên giường nhìn Trần Hiểu Quân hơn nửa tiếng, cuối cùng Trình Hiểu Quân mới dùng sự dũng cảm cực kỳ lớn quyết định thấy chết không sờn, lên giường ngủ cạnh Trần Hiểu Quân, nhưng anh lại không cam lòng ôm thật chặt Trần Hiểu Quân vào lòng rồi mới dần dần thiếp đi…

Hôm sau ánh mặt trời đã bắt đầu chiếu rọi vào phòng, Trần Hiểu Quân bị ánh mặt trời làm chói mắt mới chịu tỉnh dậy, ngạc nhiên phát hiện mình đang nằm ở một chỗ xa lạ, còn rúc vào trong một lồng ngực rất quen thuộc. Ngẩng đầu nhìn thấy một khuôn mặt rất không muốn nhìn thấy… đang ngủ! Người này quả nhiên ngay cả lúc ngủ nhìn cũng không nóng không lạnh, rất bình thản! Nhưng lồng ngực này lúc dựa vào cũng… ấm hơn mấy cái gối ôm của mình ấy nhỉ! Hừ, tha cho cậu ngày hôm qua đưa tôi về nên tôi sẽ để cho cậu tiếp tục ngủ! Trần Hiểu Quân rụt đầu lại tiếp tục nằm vào trong lòng Trình Hiểu Quân mà ngủ, nhưng những hình ảnh cứ liên tiếp hiện ra trong đầu khiến cô chẳng thể nào ngủ được, liền như vậy rúc vào lòng Trình Hiểu Quân.

Người này quả nhiên đã cao lớn hơn rồi, mình ở trong lòng cậu ta lại có cảm giác như một chú chim nhỏ nép vào người ta vậy… Ngọt ngào quá! Nhớ tới chuyện tối hôm qua, Trần Hiểu Quân mỉm cười nghĩ nếu tối hôm qua cái tên quỷ đáng ghét này mà không đến mình có lẽ sẽ thật sự cả đời không gặp anh nữa, ai bảo anh chọc cho người ta giận như vậy chứ? Hại mình bất chấp có thể sẽ phải tuyệt giao với Âm Âm mặt dày đi nói với cậu ấy là quỷ đáng ghét thích mình, mình cũng thích quỷ đáng ghét. Cái tên quỷ đáng ghét này nhất định không biết mình sau khi nói xong những lời này nhìn Âm Âm im lặng gần mười phút thì trong lòng lo lắng như thế nào, may là Âm Âm không có trách mình nếu không mình nhất định không để yên cho cái tên quỷ đáng ghét này! Còn nữa, người ta đang bực chuyện tới quốc khánh là lại như mấy con gián đánh không chết không dám tới tìm mình, phải ở lại đây thực tập cũng không nói với mình, mình còn là người cuối cùng biết chuyện này, cũng bởi vì chuyện này ở trường thiếu chút nữa xảy ra sự cố! Ờ… ngày hôm qua ở bệnh viện sau khi gặp mặt, quỷ đáng ghét cũng không tìm mình, làm mình tức quá chừng! Cái tên quỷ đáng ghét trừng không sợ, mắng không đi, đánh không lùi này không phải là sợ rồi đó chứ? Ngày hôm qua mình ở trong nhà đúng là có lo lắng những chuyện này, cho nên mới nghĩ ra cách này để quỷ đáng ghét đến tìm mình, mặc dù có muộn một chút nhưng cũng tạm coi là kịp thời! Quả nhiên là quỷ đáng ghét đánh người cũng nặng tay như vậy, lúc mình ở quầy rượu cứ nghĩ là anh chỉ có thể cầm dao uy hiếp hù dọa hai gã dê xồm không có bản lãnh kia thôi, ai ngờ quỷ đáng ghét lại một cước đá bọn họ thảm như vậy. Trần Hiểu Quân rúc ở trong lòng Trình Hiểu Quân cười trộm, kỳ quái, người này từ lúc nào thì trở nên lợi hại như vậy giống như có bản lĩnh á! Nghĩ tới đây Trần Hiểu Quân cau mày, còn có chuyện gì xảy ra lúc người này không ở bên mình mà mình không biết không nhỉ? Trần Hiểu Quân không phục nhẹ nhàng nhéo ở ngang hông Trình Hiểu Quân một cái, nể cậu cứu được sĩ diện cho tôi nên bỏ qua cho cậu lần này, lần sau nếu còn có việc gạt tôi thì không phải chỉ nhéo một cái dễ dàng như vậy đâu! Nghĩ tới nghĩ tới Trần Hiểu Quân lại cười, thật ra thì như vậy rất tốt, có một người bám theo mình mặc sức cho mình sai bảo và trút giận không phải là rất tốt sao, rất tiện rất thoải mái cũng rất… thích! Trần Hiểu Quân đặt hai tay lên thắt lưng Trình Hiểu Quân, cậu đã mang tôi về thì không được buông tay nữa, nếu cậu dám buông tay, tôi sẽ chặt hết tứ chi của cậu… Không được như vậy hình như tàn nhẫn quá, vậy… vậy trói cậu lại không cho cậu đi!

Trần Hiểu Quân còn đang ở trong lòng nghĩ tới về sau sẽ ngược đãi Trình Hiểu Quân như thế nào, thì Trình Hiểu Quân mới vừa bị Trần Hiểu Quân nhéo một cái liền thức tỉnh nhưng không biết có nên mở mắt hay không, dựa theo một lần kinh nghiệm mà ấn tượng sâu sắc đó thì Quân Quân tỉnh dậy đại khái sẽ đá mình xuống giường. Tuy nói tối hôm qua lúc ngủ đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng mà thật sự đến lúc này trong lòng anh vẫn còn có chút sợ. Nhưng Trình Hiểu Quân có một ưu điểm, chính là anh cho tới bây giờ sẽ không trốn tránh vấn đề, vì vậy sau một phen đấu tranh tư tưởng anh mở mắt ra đứng dậy đánh thức Trần Hiểu Quân trong lòng: “Quân Quân, dậy đi!”

Trần Hiểu Quân xoa xoa mắt, ngẩng đầu nhìn hình ảnh mình phản chiếu trong ánh mắt rõ ràng lộ vẻ lo lắng và lúng túng của Trình Hiểu Quân: “Quỷ đáng ghét!”

“Là anh…” Bây giờ còn ai ở bên cạnh em nữa chứ.

“Đây là đâu?” Hình như rất xa lạ nhưng lại có một chút quen thuộc.

“Nhà anh…” Trình Hiểu Quân do dự chốc lát lại bổ sung, “Phòng của anh…” nhìn thấy ánh mắt Quân Quân là anh chẳng thể giấu giếm nữa lời.

“À!” Trần Hiểu Quân nghiêng đầu nhìn một chút, “Hèn gì thấy quen quen!”

Nghe câu này người nói không đỏ mặt mà người nghe ngược lại đỏ mặt: “Quân Quân…”

Trần Hiểu Quân không để ý đến Trình Hiểu Quân chậm rãi phản ứng: “Tối qua là cậu đưa tôi về hả?”

“Là anh…” đây là chuyện rất rõ ràng đó, Quân Quân quả nhiên là không giận bình thường…

“Hắc hắc…” Trần Hiểu Quân hiểu ra cười khúc khích, “Nếu hôm qua cậu mà không đưa tôi về thì đừng có hòng mà gặp lại tôi!”

Trình Hiểu Quân nghe nói như thế cả người cứng đờ, anh cho là Trần Hiểu Quân đang uy hiếp anh hoặc là muốn làm chuyện ngu ngốc, với tính tình của Quân Quân thì hoàn toàn có thể, liền hoảng sợ kéo Trần Hiểu Quân vào lòng mình: “Quân Quân, em ngàn vạn lần đừng có làm chuyện gì điên rồ, về sau đừng phát sinh tình huống như thế nữa được không…”

Trần Hiểu Quân ngẩng mặt lên: “Cậu nói mê sảng cái gì đó, sao tôi cứ thấy có cái gì không đúng?”

Trình Hiểu Quân vuốt tóc Trần Hiểu Quân: “Nghe không hiểu cũng được, tốt nhất là quên hết đi, chỉ cần Quân Quân thật vui vẻ là được rồi…”

Trần Hiểu Quân nghe xong có chút không được tự nhiên, tứ chi vặn vẹo có chút khó chịu: “Trình Hiểu Quân…”

Đã gọi một lúc lâu mà người nào đó cũng không có phản ứng Trần Hiểu Quân khó chịu hét lớn: “Quỷ đáng ghét…”

Trình Hiểu Quân bị một tiếng này mà hoàn hồn trở lại: “Quân Quân, sao vậy?”

“Cậu nói sao nào?” Trần Hiểu Quân nhìn chằm chằm Trình Hiểu Quân tránh ra khỏi vòng tay anh lớn tiếng oán trách, “Dậy…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play