Gần đây, tâm trạng Trần Hiểu Quân không tốt, phải nói là vô cùng không tốt. Cô cáu kỉnh đến mức gần như hành học trò mình ra tương ra bả còn muốn đập nát cả cái điện thoại của mình nữa.Cái tên quỷ đáng ghét kia đi cũng không thèm nói 1 lời, điện thoại cũng không có lấy 1 cuộc. Trần Hiểu Quân bực dọc lôi mấy quyển truyện ra mau chóng nghiền ngẫm từ chữ, cuối cùng đưa ra kết luận: Lời của đàn ông không thể tin tưởng được!
Thứ 6 Trần Hiểu Quân trở về nhà, ở dưới lầu vô tình gặp được ba Trần và Tần Uyển Linh liền vui vẻ chào hỏi. Hai người cũng thấy rất bất ngờ vì Trần Hiểu Quân đã lâu không có về nhà, nhưng được nhìn thấy con gái của mình bậc làm cha mẹ ai chẳng cảm thấy hạnh phúc.Trần Hiểu Quân thậm chí chưa vào nhà đã trực tiếp đi ăn cùng 2 người.
Trên bàn ăn lần này Trần Hiểu Quân rất kiệm lời, còn ba Trần thì cứ thao thao bất tuyệt nói chuyện với Tần Uyển Linh, Tần Uyển Linh cũng tùy ý cùng ba Trần trò chuyện. Trần Hiểu Quân ngồi bên cạnh cũng không để ý đến 2 người, lâu rồi mới có được bữa ăn thịnh soạn thế này. Cơm ở trường cũng không tệ nhưng không thể so với cơm nhà, lại càng không thể bì với cơm nhà hàng được. Đều do cái tên đáng ghét kia hại mình không dám về nhà. Nghĩ đến đây Trần Hiểu Quân liền tăng tốc ăn, cô muốn trong khoảng thời gian ít ỏi này phải ăn bù mới được. Cũng may tạng người Trần Hiểu Quân không dễ béo nếu không cô không biết phải giảm cân bao lần rồi.
Tần Uyển Linh nhìn Trần Hiểu Quân càn quét 1 bàn thức ăn lo lắng hỏi: “Quân Quân! đừng ăn nhanh quá, con không nên ăn 1 lúc quá nhiều, kẻo bụng lại khó chịu như lần trước thì sao?”
Trần Hiểu Quân nghe xong thì mặt đỏ bừng, cô nhớ tới lần đó cô ăn cơm bằng cả 2 nhà cộng lại, tên đáng ghét kia còn giúp cô xoa bụng… Trần Hiểu Quân lại muốn ném đũa đập bát, tại sao lại nghĩ đến cậu ta chứ? Đúng là âm hồn bất tán dù không có mặt cũng vẫn quấy nhiễu mình, thậm chí đến ăn cơm cũng không tha. Trần Hiểu Quân rót 1 ly nước chanh uống cho bình tĩnh lại. Không nghĩ!… Không nghĩ nữa! Trần Hiểu Quân không ngừng tự nhủ.
Tần Uyển Linh khó hiểu nhìn Trần Hiểu Quân hỏi: “Quân Quân con làm sao vậy? Khó chịu chỗ nào hả?”
Con đầu óc, toàn thân chỗ nào cũng khó chịu hết á. Trần Hiểu Quân rất muốn hét lên như vậy nhưng cô vẫn chưa mất hết lý trí mà vô lễ với dì Tần: “Con không sao, chỉ là buổi chiều có 2 tiết thể dục, bị 1 đám mọt sách chọc tức thôi ạ.”
“Thật vậy sao?” Ba Trần cảm thấy con gái đang nói dối nghi hoặc hỏi.
“Ba…con không sao thật mà.” Sao ba nói cứ như không tin mình vậy nhỉ?
Tần Uyển Linh không hỏi nữa. Bà biết khi gặp chuyện gì tức giận Trần Hiểu Quân sẽ ăn không ngừng, còn nguyên nhân là gì thì nếu cô muốn nói sẽ tự động nói. Lần này gặp Quân Quân bà còn có chuyện quan trọng hơn: “Đúng rồi!Quân Quân gần đây con có liên lạc với Hiểu Quân không? Lâu rồi không thấy nó gọi điện về.”
“Cậu ta cũng không gọi điện về nhà sao?” Trần Hiểu Quân kinh ngạc hỏi lại sau đó liền muốn niêm phong miệng mình lại. Câu này không phải ám chỉ mình cũng đang đợi tin tức của cậu ta hay sao? Trần Hiểu Quân ảo não suy nghĩ. Gần đây không chỉ bị tên đáng ghét đó ám ảnh mà bây giờ cô còn phát hiện ra bất cứ chuyện nào liên quan đến cậu ta cũng làm chỉ số IQ của cô giảm sút trầm trọng. Trần Hiểu Quân tuy rằng không muốn nhưng trên thực tế từ trước đến nay IQ của Trình Hiểu Quân luôn cao hơn cô.
“Quân Quân! Con cũng không biết tin tức gì của Hiểu Quân sao?’Tần Uyển Linh thở dài: “Có lẽ trong trường bề bộn nhiều việc quá!”
Bận đến nỗi không có thời gian gọi điện? Ai tin chứ? Nói không chừng ở trường bận rộn yêu đương nên quên mất cả mẹ. Đúng là bất hiếu! Trần Hiểu Quân bất bình nghĩ. Nhưng những lời này không thể nói cho dì biết được, bằng không dì nhất định sẽ buồn lòng. “Dì à! Dì đừng có lo, học y vốn rất bận rộn mà hơn nữa năm thứ 4 đại học phải chuẩn bị thực tập nữa cho nên dì không cần lo đâu.”
Tần Uyển Linh suy nghĩ rồi gật đầu. Ba Trần cũng an ủi: “Từ nhỏ Hiểu Quân đã rất hiểu chuyện, nó tự biết chăm lo cho mình mà. Cô đừng quá lo lắng. Nó không còn nhỏ nữa sớm muộn gì cũng phải học cách tự lập, cô cũng nên để cho nó tự rèn luyện mình đi thôi.”
Tần Uyển Linh tuy không đồng ý với ý kiến của ba Trần nhưng cũng không phản bác. Còn về phần Trần Hiểu Quân lại cảm thấy có phần mờ mịt. Những lời của ba Trần nghe sao còn có dụng ý khác. Trần Hiểu Quân suy nghĩ không ra nên cũng không nghĩ đến nữa. Ba người ăn xong liền gọi taxi về nhà.
Mấy ngày nay, cuối tuần nào Trần Hiểu Quân cũng sẽ về nhà. Mỗi lần về,việc đầu tiên là kiểm tra điện thoại. Dù cô không muốn thừa nhận nhưng cả ngày từ sáng tới chiều cô đều ngồi trên sofa ôm khư khư lấy điện thoại. Việc cô trở về lần này là hy vọng Trình Hiểu Quân có thể gọi cho cô, nếu không ít nhất cũng phải gọi điện về nhà chứ. Đã 1 tháng không có tin tức gì rồi, nói không quan tâm, không nóng ruột thì đúng là nói dối. Ba Trần cũng từng nghi ngờ hỏi nhưng Trần Hiểu Quân kiên quyết không thừa nhận, mỗi lần đều nói cô nhớ nhà nên mới về hơn nữa ở nhà thoải mái hơn rồi lại lảng sang mấy chuyện linh tinh rồi đẩy ông ra cửa.
Quỷ đáng ghét! Đã 1 tháng rồi không liên lạc với tôi, chẳng nhẽ muốn tôi gọi cho cậu trước sao? Đừng có mơ! Cho dù không biết số điện thoại mới của tôi nhưng cậu chắc chắn cũng biết tôi sẽ về nhà vậy mà cũng không gọi dù chỉ 1 cuộc. Ngay cả quốc khánh cũng không gọi về, lần sau để tôi gặp được cậu, tôi sẽ đánh chết cậu! Trần Hiểu Quân lại một lần nữa cầm điện thoại lên nguyền rủa. Lần này chưa nguyền rủa được 2 tiếng, điện thọai đã reo. Cô vội vàng nhận điện. Giọng nói trong điện thoại vô cùng quen thuộc làm tâm trạng đang phức tạp của cô nhẹ nhõm hẳn. “Âm Âm”
“Quân Quân là tớ. Cậu đang ở nhà à?”
“Uh! Mấy tuần nay cuối tuần nào tôi đều về nhà. Cậu ở trường có khỏe không?” Trần Hiểu Quân vừa nghịch dây điện thoại vừa hỏi.
“Ha ha, tối nay tớ sẽ về nhà.”
“Cậu về á? Tớ còn tưởng năm nay cậu vẫn không về chứ. Tốt quá rồi! Một mình tớ sẽ không buồn thiu nữa.” Trần Hiểu Quân vui vẻ, trong đầu lập tức vẽ ra kế hoạch đi chơi.
“Quân Quân! Cậu đúng là chị em tốt thật đấy. Tớ là công cụ giúp cậu bớt nhàm chán đấy hả?”
Trần Hiểu Quân biết cô chỉ giả vờ bất mãn liền nói: “Quan hệ của chúng ta là thế nào? Lại còn so đo mấy chuyện này nữa. Mai cậu đi chơi với tớ không?”
“Tất nhiên phải để ý rồi! Tớ đâu có thần kinh thô giống cậu! Chơi, chơi, chơi. Suốt ngày vui chơi, cậu chỉ biết chơi thôi hả.” Giọng nói trong điện thoại nghe có vẻ mệt mỏi: “Buổi tối tớ mới về đến nhà chỉ muốn nghỉ ngơi thôi. Buổi chiều mới có tinh thần ra ngoài.”
“Được! Vậy 2h chiều tớ đợi cậu ở cửa thư viện nhé. Tớ mới phát hiện 1 quán trà trông cổ kính lắm mới khai trương ở ngoài tiểu khu của bọn mình, cảnh quan cũng rất tốt, nhất định cậu sẽ thích.” Trần Hiểu Quân hưng phấn giới thiệu với Lương Âm phát hiện mới của mình.
“Được rồi! đến lúc đó tớ sẽ đến tìm câu.”
Cúp máy rồi, Trần Hiểu Quân vẫn tiếp tục ngồi bên cạnh điện thoại thêm 2 giờ nữa. Cho đến tận 10h, đoán chắc không còn ai gọi đến cô mới đứng lên đi tắm. Nằm trên giường, cô không muốn nghĩ đến những chuyện không đâu. Vừa hay mai có thể gặp Lương Âm, nghĩ đến đây tâm trạng cô thật dễ chịu. Sáng hôm sau cô ngủ thẳng một mạch đến 11h mới rời khỏi giường. Ba Trần không có nhà. Trần Hiểu Quân ngồi dậy nghĩ đến Trình Hiểu Quân là nguyên nhân khiến cô thường xuyên mất ngủ liền mắng chửi một hồi tâm tình mới tốt hơn 1 chút, sau đó mới thay quần áo đi đánh răng rửa mặt.
Vẫn lại ngồi trước điện thoại đến 2h kém, Trần Hiểu Quân mới mở cửa ra ngoài, sau khi ra ngoài còn thầm mắng cái tên quỷ đáng ghét đã bị cô mắng từ lúc sáng sớm đến giữa trưa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT