Trần Hiểu Quân suy nghĩ một chút, cũng đúng, chỉ còn mỗi cái việc yêu đương này là cô chưa làm thôi, hơn nữa chẳng phải giang hồ hay nói học đại học mà không yêu đương thì thật đáng tiếc sao? Vậy rốt cuộc cô có nên yêu đương 1 lần không nhỉ?
“Thật sự phải thử một lần hả?” Trần Hiểu Quân chưa hạ được quyết tâm.
“Đương nhiên, không thử thì làm sao biết là thích hay không thích? Vả lại hai người trông rất xứng đôi nhé, tuấn nam và mỹ nữ, nhất định có thể mài ra tia lửa tình yêu!” Quách Tuyết tận lực đầu độc.
Trần Hiểu Quân không dám gật bừa trước ý nghĩ của Quách Tuyết. Chỉ là cô nghĩ, trong chuyện yêu đương ai chả có vài lần kinh nghiệm, mà mình đã 21 tuổi, sang năm cũng tốt nghiệp rồi, nhưng mà chuyện yêu đương là phải chân thật, làm sao có thể nói là thử một chút chứ? Buổi tối trước khi đi ngủ cô suy nghĩ thật lâu, thấy Quách Tuyết nói cũng đâu có sai, tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng, cô thấy mình cũng không ghét Bành Hạo, thay vì bàn chuyện tình yêu trong tiểu thuyết, cô thà cứ cùng Bành Hạo bồi dưỡng chút tình cảm, biết đâu lại thực sự tu thành chính quả. Mà lỡ không được thì thôi, làm bạn bè cũng không tồi.
Trần Hiểu Quân moi điện thoại đang lẫn trong chăn ra nhắn tin cho Bành Hạo: Tớ đã nghĩ, nghĩ rất lâu về lời cậu, nếu cậu không ngại việc tớ không chắc chắn mình có yêu cậu hay không, đồng ý chờ cho tới khi tớ thích cậu, thì, tớ đồng ý cùng cậu hẹn hò.
Chỉ một lát sau máy đã rung lên, Bành Hạo nhắn lại: Tớ không ngại, đã chờ được 3 năm rồi, có chờ thêm nữa cũng không sao, nhất định sẽ có ngày cậu thích tớ.
Trẩn Hiểu Quân đọc xong tin nhắn đột nhiên như thấy đầu mình chập mạch trong hai phút, đã chờ được 3 năm rồi, ý gì đây chứ? Cô soạn tin như vậy gửi đi, lại nhanh chóng nhận được câu trả lời: Lần đầu tiên thấy cậu, tớ đã nghĩ cậu chính là chân mệnh thiên nữ của tớ, nhưng bao nhiêu lần tớ cố gắng biểu đạt tâm ý đều bị cậu phợt lờ. Tớ đi tìm bạn thân đóng một vở kịch cho cậu xem cậu cũng làm như không thấy, chẳng hỏi câu nào. Nửa năm này tớ đã nản lòng muốn bỏ cuộc rồi nhưng cứ thấy cậu là tớ không thể không chú ý tới cậu, có lẽ là do khi còn bé ấn tượng về cậu đã quá sâu cho nên tớ không thể quên đi được. Tớ biết tớ không thể lại dùng cách khéo léo biểu đạt lòng tớ với cậu được nên tớ mới quyết định bày tỏ trực tiếp. Tớ rất vui, cậu cuối cùng cũng đồng ý. Quân Quân, tớ vẫn luôn chỉ yêu mình cậu mà thôi.
Trần Hiểu Quân nhìn lại cái tin nhắn dài dằng dặc này, trong lòng thấy ngổn ngang trăm mối, vừa khó chịu lại vừa vui vẻ, thì ra có người vẫn luôn thích mình, để ý tới mình, quan tâm tới mình, vậy mà mình lại cứ hờ hững…
Thật xin lỗi, sau này sẽ không…
Đừng xin lỗi, tớ chỉ muốn cậu thích tớ thôi…
Tớ sẽ…
Một câu chuyện tình yêu chuẩn bị bắt đầu, chẳng qua kết quả như thế nào, bây giờ vẫn còn khó mà đoán trước được.
Sau khi xác định quan hệ, Trần Hiểu Quân cùng Bành Hạo cũng không nói cho ai biết, nhưng bây giờ sau hầu hết các buổi học hai người đều tách khỏi tập thể, đi vào thế giới của 2 người, nhiều người thấy họ đi chung, nhưng Bành Hạo với họ ba năm nay đều là bạn bè thâm giao, nên cũng không có ai nhiều lời hỏi tới quan hệ hai người. Mà kể ra thì cuộc sống của họ cũng chẳng thay đổi gì nhiều, có chăng là tần số hai người Trần Hiểu Quân và Bành Hạo ở cạnh nhanh có cao hơn trước kia một chút mà thôi, thế nhưng có một số người tò mò nhìn được chút đầu mối đều không khỏi muốn hỏi han vài câu…
Sau khi Trần Hiểu Quân và Bành Hạo hẹn hò được 2 tuần, bắt đầu có lời đồn về mối quan hệ giữa 2 người bọn họ, tin tức hoa khôi khoa thể dục và hotboy học viện Quản lý Công thương Bành Hạo hẹn hò thực là khiến cho những người ái mộ họ phải phiền muộn. Quả thực hai ngươi đứng cạnh nhau vô cùng xứng đôi, Bành Hạo cười ôn nhu cởi mở, Trần Hiểu Quân cười xinh đẹp động lòng người.
Trình Hiểu Quân dạo này đang làm vài thí nghiệm, bận tới nỗi chỉ hận không thể phân thân. Sau khi Trần Hiểu Quân thi đấu xong anh cũng bớt được chút thời gian đi xem cô, Trần Hiểu Quân dù không còn cùng với anh mắt to trừng mắt nhỏ nhưng cũng không chủ động đi tìm anh bắt chuyện. Nhưng việc này đối với Trình Hiểu Quân là chuyện thường tình nên anh vẫn đến xem cô luyện tập theo thói quen. Đôi khi anh cũng gặp Trần Hiểu Quân cùng Bành Hạo đi sát bên nhau, nhưng qua ba năm anh biết rõ Bành Hạo cùng sinh viên khoa thể thao vô cùng quen thuộc, bạn bè vô số, lại thường cùng nhau chơi đùa, hơn nữa, thầy giáo giao cho anh hai cuộc phẫu thuật thí nghiệm lớn cùng với ba bài luận văn y học nên anh cũng không để ý lắm. Bởi vậy, tới khi Trình Hiểu Quân nghe tin Trần Hiểu Quân Cùng Bành Hạo hẹn hò thì việc cũng đã qua 1 tháng rồi.
“Cậu nói sao?” Trình Hiểu Quân dừng động tác, anh hình như cho là mình nghe nhầm mà không dám tin nhìn Triệu Bân đang đứng ở phía đối diện.
Triệu Bân nhắc lại lần nữa: “Tớ nói tớ nhìn thấy Trần Hiểu Quân và Bành Hạo nắm tay trong trường, bọn họ đang hẹn hò đấy”
Đầu óc Trình Hiểu Quân rối tinh rối mù, trong đầu lởn vởn lời của Triệu Bân…, cẩn thận hồi tưởng lại những hành động của Trần Hiểu Quân và Bành Hạo khi thấy 2 người họ bên nhau, không lẽ bọn họ hẹn hò thật? Trình Hiểu Quân bị cái việc hình như đã xảy ra đó làm cho kinh hoảng, tay cầm dao cũng run run không chắc, con dao rơi xuống còn suýt chút nữa thì nện vào chân.
“Cẩn thận” Triệu Bân bị phản ứng của Trình Hiểu Quân làm cho hoảng hồn “Sao cậu kinh ngạc quá vậy? Đây là việc không sớm thì muộn thôi mà, huống chi Trần Hiểu Quân lại xinh đẹp như thế, tới tận bây giờ mới yêu đương mới thật là kỳ lạ đấy… này, Trình Hiểu Quân, cậu làm sao thế?” Triệu Bân cướp cái nhíp đã bị vặn cong queo trong tay Trình Hiểu Quân, trong lòng sợ hãi, anh chưa từng thấy Trình Hiểu Quân không chú ý như thế trong khi làm thí nghiệm, lại còn… không khống chế được tâm trạng mà hủy hoại dụng cụ thí nghiệm…
“Cậu thực sự thấy họ nắm tay à?” Trình Hiểu Quân hoàn toàn không để ý tới câu hỏi của Triệu Bân, lúc này anh chỉ quan tâm tới việc có thật Trần Hiểu Quân và Bành Hạo đang hẹn hò hay không mà thôi.
“Mình lừa cậu làm gì chứ?” Triệu Bân cất kỹ mấy mẫu vật cùng với dụng cụ thí nghiệm, tránh xảy ra việc gì đó ngoài ý muốn.
Trình Hiểu Quân lập tức cởi áo Blouse ra, hiện giờ anh chỉ muốn chạy đi tìm Quân Quân.
“Còn chưa làm xong thí ngiệm mà, cậu định đi đâu?”
Triệu Bân túm chặt lấy tay Trình Hiểu Quân, kiên quyết không cho anh bỏ cái thí nghiệm còn đang dở giữa chừng.
Trình Hiểu Quân hất tay Triệu Bân xuống: “Tớ phải đi tìm Quân Quân, phải hỏi xem đã xảy ra chuyện gì… ” anh ngập ngừng vài giây rồi lại nói: “Không được, không thể đi tìm Quân Quân…, tớ phải đi tìm Bành Hạo, tìm Bành Hạo hỏi cho ra lẽ…”
Triệu Bân nhìn chằm chằm dáng vẻ hoảng hốt của Trình Hiểu Quân: “Cậu thích Trần Hiểu Quân à? Cậu thích Trần Hiểu Quân thật hả… ”
Đây là lần đầu tiên có người vì hiểu rõ tâm tư Trình Hiểu Quân mà nói ra như thế, cũng khiến cho anh bối rối không kịp phản ứng lại.
“Nhất định là cậu thích Trần Hiểu Quân rồi”. Lần này thì Triệu Bân dám khẳng định chắc chắn: “ Sao tớ ngốc thế nhỉ? Bây giờ mới phát hiện ra… cậu từ chối bao nhiêu nữ sinh như thế, lại còn cứ hễ có thời gian là lại lao tới sân thể dục, cuối cùng vẫn là vì Trần Hiểu Quân thôi!” Trong nháy mắt, đột nhiên rõ ràng hết thảy những việc kỳ lạ mơ mơ hồ hồ trước đây, cuối cùng cũng là vì 1 cô Trần Hiểu Quân.
“Nhưng mà sao Trình Hiểu Quân cậu còn đần hơn cả tớ thế, đã 3 năm rồi mà còn dậm chân tại chỗ, cậu đã thổ lộ với cô ấy chưa?” Triệu Bân chẳng có chút nghi ngờ nào mà khẳng định luôn Trình Hiểu Quân chưa thổ lộ: “Ba năm rồi thất bại, cậu chắc chắn bây giờ thổ lộ có tác dụng à? ”
Trình Hiểu Quân bị mấy câu nói trực tiếp của Triệu Bân khiến cho bước không nổi, nhưng vẫn nhẹ giọng nói: “Cậu không hiểu, không hiểu đâu…”, Quân Quân cũng không hiểu, “Không phải là ba năm, không phải mình không muốn nói…”. Triệu Bân sửng sốt, không rõ ý tứ của Trình Hiểu Quân, “Có gì mà tớ không hiểu chứ, chỉ có cậu không biết nắm lấy cơ hội thì có.” Trình Hiểu Quân lắc đầu: “Mình theo đuổi Quân Quân lâu như vậy, mình hiểu rõ cô ấy mà, Quân Quân thực ra chỉ là một đứa trẻ tính hay đùa giỡn thôi mà, có nhiều việc cô ấy làm mà không suy nghĩ, lần này… không được, mình phải đi tìm Bành Hạo.”
“Cậu tìm Bành Hạo làm gì? Chẳng lẽ bảo cậu ta trả Quân Quân cho cậu à? Cậu nghĩ là có thể chắc? Cậu ngốc vừa phải thôi!” Triệu Bân không rõ ý nghĩ của Trình Hiểu Quân, chỉ biết là cậu ấy có tình cảm với Trần Hiểu Quân, mà chút tình cảm này thực sự là rất gian nan…
“Cậu không phải là tớ nên cậukhông hiểu được, Quân Quân thật sự rất ngây thơ, nói cô ấy không hiểu nhất định cô ấy sẽ tức giận, đi tìm cô ấy chỉ tổ làm mọi việc rối hơn, trừ khi là cô ấy hiểu rõ mọi chuyện, mình phải đi hỏi Bành Hạo, mình không thể…” không thể mất đi Quân Quân.
Triệu Bân buông tay nói: “Mấy người thật kỳ lạ, nhìn thì rõ là thông minh sáng láng mà cứ làm phức tạp mọi chuyện lên, xem ra hôm nay cậu chẳng có tâm tình làm thí nghiệm nhỉ?” Dọn dẹp dụng cụ, cởi áo Blouse: “Thôi, hôm nay tớ cũng mệt lắm, chả có tinh thần mà hành hạ cậu.”
Trình Hiểu Quân nói một tiếng xin lỗi rồi đi. Triệu Bân cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, trong lòng vừa bội phục vừa ngầm chửi rủa cái tính nhẫn nại của Trình Hiểu Quân, vẫn biết cậu ta thích Trần Hiểu Quân, nhìn cậu ta chẳng nói cũng chẳng làm gì, anh ở ngoài nhìn vào mà thấy gấp muốn chết đi được. Chuyện này nói thế nào nhỉ? Là điển hình cho câu Hoàng Dế chưa vội Thái giám đã gấp đây! Lần này anh cho Trình Hiểu Quân một liều kích thích, mong là sẽ có tiến triển tốt đẹp …
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT