Sau khi về đến nhà Trần Hiểu Quân hết sức vui vẻ, tâm tình hứng khởi chưa kéo dài được bao lâu thì đột nhiên đau bụng không thể ngủ được. Nửa đêm đau đến mức không thể chịu đựng được nữa, Trần Hiểu Quân yếu ớt cố gượng dậy ôm bụng lết đến phòng của ba gọi: “Ba ơi, con đau bụng…”
Ba Trần lập tức từ trên giường vùng dậy chạy đến bên cạnh con gái, sắc mặt cô tái nhợt, mồ hôi rịn ra đầy trán: “Quân Quân, con làm sao vậy, bị đau bụng à? Có phải buổi tối ăn phải đồ gì hư hay không?”
Ba Trần đỡ con gái ngồi xuống bên giường: “Ba đi tìm thuốc, con cứ nghỉ ngơi một chút đã.”
Trần Hiểu Quân không chút sức lực ngoan ngoãn ngồi ở trên giường nghe theo lời căn dặn của ba. Ba Trần nhanh chóng đến phòng bếp mở tủ tìm thuốc, ăn đồ linh tinh đau bụng thì uống thuốc gì nhỉ? Tìm được rồi… Thuốc quá hạn ư? Làm sao bây giờ? Đúng rồi, Uyển Linh! Uyển Linh nhất định có thuốc! Ba Trần mở cửa xuống lầu dưới gõ cửa nhà Tần Uyển Linh: “Uyển Linh, chị mau mở cửa đi!”
Không bao lâu Tần Uyển Linh mở cửa ra: “Anh Hoằng Đào? Chuyện gì vậy?”
“Có lẽ là Quân Quân buổi tối ăn đồ lung tung nên bị đau bụng, chị có thuốc không?” ba Trần giải thích đơn giản.
“Quân Quân bị đau bụng?” Tần Uyển Linh mời ba Trần vào nhà, “anh vào đây đã, tôi đi tìm thuốc, chờ tôi một lát.”
Lúc này Trình Hiểu Quân nghe thấy tiếng động bên ngoài cũng đi ra: “Bác Trần, sao bác lại tới đây?”
“Quân Quân bị đau bụng.” ba Trần nhớ tới con gái ăn rất nhiều thứ trong buổi tối bất đắc dĩ thở dài.
“Vậy con đi lấy thuốc!” Trình Hiểu Quân vừa nghe định đi tìm thuốc.
“Không cần.” ba Trần ngăn cản, “mẹ con đã đi tìm rồi.”
Trình Hiểu Quân dừng bước lại: “Vậy con lên trước xem Quân Quân thế nào.”
Ba Trần gật đầu không phản đối, Trình Hiểu Quân trở về phòng mặc quần áo đi trên lầu tìm Trần Hiểu Quân.
Trình Hiểu Quân lấy tốc độ nhanh nhất chạy tới nhà Trần Hiểu Quân, chạy đến trước phòng của Quân Quân, không có người? Không có tâm tư nào để nhìn kỹ căn phòng của Quân Quân mà lần đầu tiên mình bước vào, cậu liền xoay người đến phòng của ba Trần, quả thật là cô đang ở chỗ này: “Quân Quân, bụng cậu còn đau không?”
Nếu là bình thường Trần Hiểu Quân nhất định sẽ không thèm quan tâm đến quỷ đáng ghét, nhưng bây giờ là tình huống đặc biệt, cô chỉ gật đầu một cái.
Trình Hiểu Quân đi tới bên cạnh Quân Quân đau lòng nói: “Đau lắm hả?”
Trần Hiểu Quân vẫn chỉ biết vô lực gật đầu, Trình Hiểu Quân nhận ra Quân Quân bây giờ rất thống khổ, sắc mặt không có chút nào tức giận, mồ hôi thấm ướt gò má, đôi môi cũng không có tí huyết sắc nào, cậu không muốn nhìn thấy Quân Quân như vậy: “Quân Quân, tớ đỡ cậu về phòng nằm xuống nhé, sẽ dễ chịu hơn một chút.” Nói xong cậu tới gần Quân Quân một tay đỡ lấy bả vai, một tay đặt lên eo nâng Quân Quân dậy đưa cô về phòng bên cạnh.
Trần Hiểu Quân thuận thế đem cơ thể tựa vào bên người Trình Hiểu Quân như vậy có thể thả lỏng một chút, cô không có dư thừa tâm tư suy tính tình huống bây giờ khó chịu như thế nào chỉ có thể mặc cho người ta định đoạt.
Trình Hiểu Quân rất nhanh liền đem Quân Quân đỡ đến căn phòng của cô, đặt cô nằm xuống dưới giường, sau đó ngồi xổm xuống dịu dàng hỏi lại một lần nữa: “Có khá hơn chút nào không, vẫn còn đau lắm hả?”
Trần Hiểu Quân cảm thấy nằm xuống thì khá hơn một chút nhưng được một lúc bụng lại đau, vì vậy cau mày lắc đầu.
Trình Hiểu Quân cũng không biết phải làm như thế nào bây giờ, à trước kia chỗ nào trên người mình không thoải mái mẹ sẽ xoa nơi đó, như thế liệu có được không, ít nhất Quân Quân sẽ đỡ hơn…
“Quân Quân, tớ giúp cậu xoa chỗ đau nhé, có lẽ sẽ khá hơn một chút.” Giọng nói rất nhẹ, nhẹ đến mức Trần Hiểu Quân dường như không nghe thấy, nhưng bây giờ Trần Hiểu Quân bất kể quỷ đáng ghét nói gì, chỉ cần là có thể giảm bớt sự đau đớn của mình cô cũng sẽ không cự tuyệt, vô thức gật đầu một cái, đồng ý với lời đề nghị của Trình Hiểu Quân.
Trình Hiểu Quân cẩn thận vươn tay chậm rãi đặt ở trên bụng Quân Quân, cách một lớp áo nhưng vẫn có thể cảm nhận được sức nóng trên nguời cô. Trình Hiểu Quân dịu dàng xoa nhè nhẹ trên bụng hy vọng như vậy có thể giảm bớt đau đớn cho cô. Có lẽ là sự dịu dàng của Trình Hiểu Quân đã giảm bớt phần nào đau đớn của Trần Hiểu Quân, mi tâm không còn nhíu chặt nữa, có dấu hiệu thả lỏng. Trình Hiểu Quân thấy dáng vẻ Quân Quân có vẻ dễ chịu hơn rồi, bàn tay đặt trên bụng cô càng thêm nhẹ nhàng xoa đều…
Trần Hiểu Quân cảm thấy động tác của quỷ đáng ghét làm cô thư thái hơn rất nhiều, dần dần cũng khôi phục một chút ý thức, biết là quỷ đáng ghét giảm bớt đau đớn cho mình, có chút không đành lòng mở miệng nói: “Quỷ đáng ghét, không cần…” câu nói kế tiếp Trần Hiểu Quân chưa có cơ hội thốt ra khỏi miệng, thì ba Trần và Tần Uyển Linh đã vào tới nơi.
“Quân Quân, không biết con tại sao đau bụng, cho nên dì cầm tạm một ít thuốc có thể dùng được sang, trước hết để dì xem tại sao con lại bị đau bụng nhé.” Tần Uyển Linh vừa nói vừa đem thuốc đặt ở trên chiếc tủ bên giường.
Trình Hiểu Quân thấy mẹ tới liền đứng dậy cùng ba Trần đứng ở bên cạnh nhìn. Tần Uyển Linh lại gần sờ bụng sau đó hỏi Quân Quân đau ở đâu, có những biểu hiện gì…
Tần Uyển Linh là y tá nên những triệu chứng đau như thế này đối với bà mà nói là bệnh thường gặp, cho nên chưa tới hai phút bà đã biết nguyên nhân Quân Quân đau bụng vì lí do gì. Cầm một hộp thuốc màu trắng lên lấy ra hai viên thuốc: “Đây thuốc giảm đau, uống hai viên sẽ khá hơn một chút.” Sau đó để cho ba Trần đỡ Quân Quân dậy đưa thuốc và nước cho Quân Quân uống rồi dặn dò: “Vì buổi tối con ăn thức ăn lạnh cùng với cay nên kích thích quá trình tiêu hóa mới dẫn đến việc bị đau bụng. Bây giờ không có chuyện gì nữa rồi, nhưng mà về sau nhất định phải chú ý nên ít ăn đồ lạnh và đồ cay nghe chưa, con gái nhất định phải biết ăn uống hợp lí, đặc biệt là…” Tần Uyển Linh thấy hai người đàn ông ở đây mà nói chuyện này với Quân Quân có chút không thích hợp cũng không nói tiếp chỉ dặn: “Nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai sẽ đỡ hơn.”
Trần Hiểu Quân cúi đầu nói vâng, Trình Hiểu Quân đứng bên cạnh còn rất lo lắng hỏi mẹ: “Mẹ, Quân Quân đau bụng như vậy ngày mai thật sự sẽ đỡ hơn chứ ạ?”
Tần Uyển Linh muốn nói lại thôi liếc mắt nhìn cậu con trai đang u mê ngu ngốc: ” Mẹ nói mà con cũng không tin sao?”
Tần Uyển Linh vừa nói như thế Trình Hiểu Quân cũng không nói gì thêm nữa, mẹ đã nói thì nhất định cậu sẽ tin tưởng tuyệt đối, hy vọng Quân Quân ngày mai có thể nhanh khỏe trở lại.
Ba Trần sau khi tiễn hai mẹ con Tần Uyển Linh về liền trở lại phòng con gái: “Lần này là tự con không nghe lời ăn đồ lung tung nên mới gây họa đó?” ba Trần cũng cảm thấy con gái ăn những thứ này đúng là tự làm khổ mình.
“Con làm sao biết được hôm nay mới chỉ ăn một chút mà đã bị như vậy rồi?” Trần Hiểu Quân đã khôi phục một chút sức lực nên nói chuyện cũng có chút khí thế.
“Ăn một chút hả?” ba Trần cảm thấy con gái mình thật không biết hối cải nhận lỗi, “vậy nhất định là con cũng không còn đau nữa, khuya lắm rồi ba về phòng đây, con cũng ngủ đi.” Ba Trần có chút tức giận, đứa con gái này không ăn mềm cũng không ăn cứng thật chẳng giống ai cả?
Trần Hiểu Quân tự mình chuốc lấy buồn bực nhìn ba đóng cửa bước ra ngoài. Tất cả cũng là tại cái tên quỷ đáng ghét kia, nếu không phải là vì cái tên đáng ghét đó tối nay mình cũng sẽ không ăn lung tung nhiều như vậy còn bị đau bụng nữa, ở chung một chỗ với cậu ta đúng là chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả, cũng may về sau không phải dính dáng đến cậu ta cũng không phải mỗi ngày đều thấy cái mặt cậu ta nữa… [Sa: Quân Quân không nghe câu ghét của nào trời trao của ấy à, đừng có vội mừng thầm]
Chưa đầy nửa tháng sau kì thi tốt nghiệp trung học kết quả đã được công bố, Trần Hiểu Quân lần này học thêm không có uổng phí công sức, điểm văn hóa cao hơn dự đoán 65 điểm, tuyệt đối có thể thuận lợi bước vào kì thi đại học, Trình Hiểu Quân thành tích rất tốt, thi được 701 điểm, với số điểm như thế cậu muốn vào trường nào cũng không thành vấn đề, Lương Âm cũng thi rất khá được 662 điểm, cũng giống Hiểu Quân có thể vào một trường đại học rất tốt. Ba người Trần Hiểu Quân, Trình Hiểu Quân cùng Lương Âm tuy đã đạt được thành tích ưu tú thông qua những con đường khác nhau mở ra cánh cửa tương lai của mình, nhưng không thể không nói đến ba Trần cao tay trong các bậc phụ huynh rất biết cách đào tạo cho con gái mình.
Ba người cùng nhau lớn lên lần này thi tốt nghiệp trung học cũng đạt được thành tích hài lòng, dĩ nhiên là rất sung sướng tận hưởng một mùa hè nhàn nhã mà vui chơi hết mình, lúc này đối với những học sinh đã trải qua kỳ thi tốt nghiệp trung học lại lấy được thành tích tốt là thời kỳ tiêu dao vui sướng thoải mái nhất. Nhưng mà tâm tình của Trần Hiểu Quân không bao lâu đã bị sụp đổ, bởi vì cô nghe được một tin tức khó có thể chấp nhận từ chính miệng của Lương Âm. Trần Hiểu Quân biết được tin này liền bỏ lại Lương Âm đứng đó chạy đến nhà Trình Hiểu Quân.
Đến trước của nhà quỷ đáng ghét, Trần Hiểu Quân tức giận đến nỗi quên hết cả phép lịch sự thông thường, trực tiếp dùng nắm đấm đập cửa nhà Trình Hiểu Quân, lúc đó là buổi chiều, Tần Uyển Linh không ở nhà, Trình Hiểu Quân ra mở cửa nhìn thấy trên đỉnh đầu Quân Quân lửa giận bốc lên ngùn ngụt trống ngực chậm mất một nhịp nhưng cậu vẫn làm bộ như bình tĩnh để cho Quân Quân vào phòng rồi hỏi: “Quân Quân có chuyện gì vậy?” chẳng lẽ Quân Quân biết chuyện giấy báo trúng tuyển rồi ư?
“Có phải là cậu không đăng kí vào Học viện Y học Trung Hoa phải không?” Trần Hiểu Quân từng bước một tiến tới gần Trần Hiểu Quân gắt gao nhìn thẳng vào mắt cậu, ” Có phải cậu đăng kí cùng một trường với tôi hay không?”
Trình Hiểu Quân bị khí thế tức giận dị thường của Quân Quân ép không có đường lui đành gật đầu thừa nhận.
“Tại sao không đăng kí vào Học viện Y học Trung Hoa, không phải là cậu muốn học y sao, tại sao không đăng kí trường tốt nhất lại muốn tới trường của tôi? Âm Âm nói học viện y trường tôi năm ngoái mới được thành lập, tại sao cậu lại đăng kí vào cái trường này?” Trần Hiểu Quân từng bước dồn ép.
Tại sao, còn có thể tại sao cơ chứ, lý do duy nhất lại không thể nói ra thành lời: “Là do cách nhà quá xa, không có phương tiện.”
“Cách quá xa?” Trần Hiểu Quân không tin, giọng nói mỉa mai châm chọc quỷ đáng ghét
“Có phải cậu cố ý hay không, cố ý đi theo tôi giống như lời ba nói trước kia thời thời khắc khắc đôn đốc tôi? Không! Phải nói là giám thị tôi chứ?”
“Không phải vậy!” Tớ quả thực chưa từng có nghĩ muốn giám thị cậu, Trình Hiểu Quân giọng điệu kiên định, tớ chỉ là muốn cùng ở bên cạnh cậu, giúp đỡ cậu thôi.
“Vậy tại sao học viện y nhiều như vậy cậu không đăng kí lại muốn đăng kí vào trường của tôi? Quỷ đáng ghét, cậu vẫn luôn đáng ghét như vậy, giống như cái đuôi luôn bám theo tôi đuổi cũng cũng không chịu đi, cậu có biết tôi rất ghét cậu bám theo tôi như vậy hay không, rất ghét nhìn thấy cậu!” Trần Hiểu Quân dường như đem Trình Hiểu Quân bức đến nỗi té ở trên ghế sa lon.
“Quân Quân…” Trình Hiểu Quân giọng nói rất thấp khàn khàn, khiến cho người ta nghe không thấy được cảm xúc gì bên trong.
“Đừng gọi tên tôi, cậu có biết không trong khoảng thời gian này tôi rất vui, bởi vì mỗi ngày sau này đều không phải nhìn thấy cậu, nhưng mà bây giờ, cậu lại học cùng trường với tôi? Tiểu học cũng như vậy cao trung cũng vậy, trung học vẫn là như vậy, cậu vẫn chưa từng biến khỏi mắt tôi, tôi đã chán ngấy rồi!” Trần Hiểu Quân càng nói giọng càng trở nên lớn hơn, dần dần biến thành gào thét.
“Quân Quân, tại sao ghét mình như vậy…” Trình Hiểu Quân không dám nhìn Trần Hiểu Quân nét mặt cứng ngắc hỏi.
“Tại sao ghét cậu?” Trần Hiểu Quân dường như bị câu hỏi làm cho sửng sốt, trong nháy mắt trong đầu trống không, nhưng cô rất nhanh phản ứng kịp: “Ghét cậu còn cần lý do gì? Cũng là bởi vì cậu rất đáng ghét, rất đần, rất vô dụng…”
“Quân Quân!” Trình Hiểu Quân muốn đến gần Quân Quân, nói cho cô biết mình cũng không giống như những gì cô nghĩ, “Thật ra thì mình…”
“Tránh ra, quỷ đáng ghét!” Trần Hiểu Quân lui về phía sau hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người, Trình Hiểu Quân không chịu buông tha còn muốn giải thích cái gì nữa, Trần Hiểu Quân lại một phen đẩy ngã cậu ngã xuống ghế sa lon tức giận thét to: “Quỷ đáng ghét, tôi không muốn cậu đi theo tôi!” rồi tiện tay cầm một quyển sách ném tới, “Cậu, đi chết đi!”
Trình Hiểu Quân lần nữa ngơ ngác nhìn Quân Quân chạy ra ngoài thoát khỏi tầm mắt của mình, thật lâu sau vẫn không nhúc nhích…
[Nhật ký ngày] Tớ, vì cậu!
Thật sự mình đã làm sai sao, từ lúc vừa mới bắt đầu đã sai lầm rồi sao? Mình mất cả một tuần liền để thuyết phục mẹ cho mình học chung một trường với Quân Quân, vì muốn cùng Quân Quân ở chung một chỗ mình đã khiến cho mẹ khóc hết nước mắt, nhưng tại sao Quân Quân sau khi biết lại nói mấy lời tổn thương người khác như vậy. Mình cho là Quân Quân sau khi biết có thể sẽ mắng mình hoặc là đánh mình, bởi vì Quân Quân vẫn luôn không thích mình… Nhưng mà, Quân Quân lại nói những lời đó so với việc đánh mình mắng mình càng làm cho mình khó chịu hơn…
Quân Quân, cậu có biết hay không mình vì cậu vẫn đang không ngừng cố gắng. Vì không để cho cậu thấy mình là người vô dụng, tới giờ mình đã học được cách nấu cơm xào rau rồi đấy, chẳng qua là cậu đã rất ít tới nhà mình… Mình cố gắng học tập như vậy có thể trợ giúp một người không thích học hành như cậu, mỗi lần cậu ở trong tình thế gay go nhất mình đều có thể giúp đỡ cậu… Mỗi sáng sớm mình đều kiên trì chạy bộ rèn luyện thân thể, không hề giống như trước không có tí sức lực nào, còn cao hơn nữa, cậu không phát hiện ra là mình đã cao hơn so với cậu rồi sao… Vì bảo vệ cậu, vào lúc nước sôi lửa bỏng của năm thứ hai trung học vẫn còn ở câu lạc bộ TaeKwonDo kiên trì học TaeKwonDo…
Những thứ này cậu đều không biết! Mình thật sự không còn là Trình Hiểu Quân vô dụng trước kia nữa rồi, Quân Quân, cậu chừng nào thì có thể thấy, mình đã không còn là Trình Hiểu Quân cậu căm ghét nữa… Cậu, lúc nào thì có thể nhìn thấy…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT