Edit: Phong Vũ

Cao trung là lúc học sinh cạnh tranh kịch liệt nhất, giai đoạn cạnh tranh nhất này là bước quan trọng nhất quyết định tương lai cậu, là bước đệm để thi vào trường cao đẳng. Trạng thái học tập khẩn trương của cao trung từ lúc chính thức nhập học đã bắt đầu, hơn nữa là bắt đầu một lần nữa.

Cũng giống như sơ trung, cao trung phân ban căn cứ vào kết quả kỳ thi trung khảo, thành tích của Trần Hiểu Quân miễn cưỡng mới vào được này trường này làm sao có thể phân vào học cùng với Lương Âm thi 625 điểm chứ, theo lý thuyết là không có khả năng, nhưng lần này Trần phụ vẫn như trước mặt dày vì Trần Hiểu Quân tranh thủ cơ hội, nhưng cơ hội này có thể kéo dài được bao lâu cũng chỉ có thể dựa vào thực lực của Trần Hiểu Quân. Trần Hiểu Quân lúc ghi danh vào lớp thì vẫn không chú ý đến một vấn đề trọng yếu, phân lớp. Sau khi vào cao trung thì phân lớp như thế nào? Mỗi trường cao trung đều có tiêu chuẩn của mình, nhưng tất cả đều có một nguyên tắc chung không thể thay đổi – kiểm tra hàng tháng, kết quả thi sẽ là căn cứ để phân lớp.

Bình thường trường cao trung đều hết sức coi trọng kỳ thi hàng tháng, trọng điểm cao trung trôi qua rất nhanh. Trần Hiểu Quân còn đang xem nhẹ vấn đề quan trọng thì bị mấy chữ “thi hàng tháng” của cô giáo làm bừng tỉnh. Lúc thi trung khảo chỉ nghĩ cùng với Lương Âm vào chung một trường, thì lúc nhập học sẽ cùng Lương Âm học một lớp, không ngờ cho dù học cùng một trường cũng không thể cùng một lớp. Sau khi biết được điều này, Trần Hiểu Quân tức giận muốn chụp cầm gậy đập đầu mình, vấn đề quan trọng như vậy mà chưa  có hiểu rõ ràng đã nỗ lực trong một tháng bằng ba tháng. Nhưng bây giờ nói gì cũng không còn kịp nữa rồi. Trần Hiểu Quân biết sức mình ra sao, lúc hiểu được thì đã không còn sức xoay chuyển trời đất.

“Âm âm, ngày mai thi rồi, làm sao bây giờ?” Trần Hiểu Quân đăm chiêu ủ dột.

“Ồn ào quá đi!” Lương Âm điệu bộ rất giống chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cả trường cũng chỉ có cậu không nhớ chuyện thi hàng tháng để phân lớp, bây giờ có tìm mình cũng vô dụng.” Kết quả là cái gì kỳ thật mọi người trong lòng cũng hiểu được.

“Mình tới cái trường này để làm gì vậy, còn không bằng đến các trường khác…” Trần Hiểu Quân chính là nhắm vào Lương Âm mới thi lên, nếu không phải quỷ đáng ghét thành tích cũng tốt như vậy chắc chắn Trần Hiểu Quân tuyệt đối sẽ ở lúc nào nhìn thấy cậu ta sẽ quay đầu chạy lấy người, càng xa càng tốt. Hiện tại ở trong này cũng không thể học cùng Lương Âm vậy không phải còn phải chịu đựng không muốn nhìn thấy quỷ đáng ghét sao? Trần Hiểu Quân bắt đầu cảm thấy không đáng giá, nói rõ chút chính là hối hận không nên tới ngôi trường này.

Lương Âm nhìn Trần Hiểu Quân đích bộ dáng như là đã bị cái gì to lớn tra tấn thì nổi giận: “Cậu sao lại không có chí khí như vậy, chưa thi đã chịu thua rồi? Còn nữa, để cậu vào được trường này là ai lấy đao ép cậu? Làm như tất cả mọi người đều có lỗi với cậu vậy.”

“Nếu không phải vì cậu tớ tuyệt đối sẽ không để ý đến cái tên quỷ đáng ghét đó đâu, khoảng cách ngoài rất xa cũng chỉ có rất xa!” Trần Hiểu Quân cũng thở phì phì.

“Cậu bao nhiêu tuổi rồi, còn gọi Hiểu Quân là quỷ đáng ghét, cậu không ngượng sao?” Lương Âm quyết định không cùng Trần Hiểu Quân thần kinh thô kệch thảo luận vấn đề đã có kết quả.

“Tớ cần gì phải ngượng, cái tên quỷ đáng ghét kia, tớ ngay cả nhìn cũng thấy ghét, cái tên này vừa lúc thích hợp với cậu ta.” Trần Hiểu Quân nói lời hoàn toàn không có tố chất của học sinh cao trung.

Lương Âm lại một lần nữa cảm thấy cùng Quân Quân thảo luận vấn đề vòng vo vô bổ này đúng là một lựa chọn sai lầm: “Vậy cậu cứ kêu vậy cả đời đi!” Sau đó trở về phòng học ôn bài.

Trần Hiểu Quân còn rất không tự giác nói với bóng dáng của Lương Âm: “Tớ sẽ gọi cả đời!”

Bất luận Trần Hiểu Quân trong lòng có ý kiến gì, thì kỳ thi tháng vẫn đúng hạn tiến hành. Trần Hiểu Quân lần đầu tiên trải qua kỳ thi tháng của cao trung cũng lần đầu tiên khiếp sợ hiểu được một sự thật: kiến thức phải học ở cao trung so với tiểu học và sơ trung học không thể nào xếp cùng một bậc, thời tiểu học và sơ trung có thể nói cô may mắn như cá gặp nước, nhưng cao trung học thì lại không được như vậy…

Quả nhiên, một ngày sau khi cuộc thi kết thúc đã công bố kết quả, Trần Hiểu Quân nằm trong nhóm quân đồng minh trong đại quân vô cùng mạnh mẽ (Phong Vũ: không lầm thì là chót bảng). Kết quả như vậy Trần Hiểu Quân đã dự đoán được từ lúc ra khỏi trường thi nhưng lúc trực tiếp nhìn thấy vẫn không khỏi xấu hổ với vị thứ và điểm của mình, nhìn nhìn lại thành tích của Lương Âm, đó chắc chắn không phải chênh lệch một hai điểm. Còn có quỷ đáng ghét…

Ủa? Quỷ đáng ghét đâu? Trần Hiểu Quân vẫn tra dọc theo số thứ tự, sao vẫn không thấy kết quả của quỷ đáng ghét vậy ta! Vào lúc Trần Hiểu Quân muốn bỏ đi thì kinh hãi mở to hai mắt nhìn, đó có phải… Điểm của Quỷ đáng ghét? 545 điểm? Chỉ cao hơn cô 35 điểm? Thật là khó tin…

Trần Hiểu Quân ở bên ngoài phòng học giật mình trước kết quả thi của Trình Hiểu Quân, trong phòng học cũng náo loạn cả lên. Trình Hiểu Quân đang bị thầy giáo phê bình. Trình Hiểu Quân vừa mới giải thích nguyên nhân thi không tốt là do lúc thi vì không canh được thời gian eo hẹp nên không làm xong được bài thì sau đó nhanh chóng đã chuyển thành cuộc tranh cãi kịch liệt giữa chủ nhiệm lớp hạng nhất và chủ nhiệm lớp kém, cuối cùng quyết định phân Trình Hiểu Quân về lớp nào cũng đã định.

Ngay sau khi có kết quả cũng là lúc phân lớp, Trình Hiểu Quân do kết quả thi thảm họa nên trượt khỏi danh sách lớp hạng nhất, bị phân tới rồi lớp kém, cùng lớp với Trần Hiểu Quân.

Lúc Trần Hiểu Quân từ trong phòng học nhìn thấy quỷ đáng ghét không thể nói là trong ánh mắt nổi lên sóng to gió lớn, ánh mắt như từng cơn sóng to gió lớn mãnh liệt đập vào người Trình Hiểu Quân.

Cúi đầu đi vào dãy bàn đầu tiên, Trình Hiểu Quân cả người không được tự nhiên mạnh mẽ tự giả vờ không biết gì còn rất nghe theo sự sắp xếp việc lớp của thầy, kỳ thật đối với một Trần Hiểu Quân tầm mắt thập phần mẫn cảm, cây bút trong tay Trình Hiểu Quân vẫn run rẩy không ngừng…

Rốt cuộc cũng chờ đến lúc tan học, Trình Hiểu Quân nhẹ nhàng thở ra, nhưng Trần Hiểu Quân lại chặn đường dường như cố ý muốn trừng phạt anh.

“Sao lại thế này?” Nghe giọng nói Trần Hiểu Quân có thể nuốt chững ai đó.

“Cái gì sao lại thế này?” Trình Hiểu Quân ù ù cạc cạc.

Trong mắt Trần Hiểu Quân dấy lên một đốm lửa: “Kỳ thi tháng!”

“Mình thi không tốt…” Trình Hiểu Quân hạ giọng xuống.

“Tớ là hỏi vì sao thi không tốt!” Lửa trong mắt đã lan tới miệng.

“Tớ có chút khẩn trương...” Không có thói quen nói dối nên mặc dù đã tập hàng trăm ngàn lần, Trình Hiểu Quân vẫn phải rất cố gắng mới nói được lời nói dối đó, “Không có nắm chắc thời gian nên còn nhiều phần chưa làm xong…”

“Không có khả năng!” Nghe lời giải thích đó cơn giận của Trần Hiểu Quân không những không bị dập tắt mà ngược lại còn tăng mạnh lên, “Tớ không tin!” Loại lý do này nói  ai cũng khó tin, huống chi là Trần Hiểu Quân?

“Thật đó.” Trình Hiểu Quân kiên trì.

Trần Hiểu Quân không dễ bị lừa như vậy, trừng mắt nhìn Trình Hiểu Quân khẳng định: “Cậu nói dối, cậu căn bản không có khả năng thi thấp điểm như vậy!”

Trình Hiểu Quân lại nói ba chữ: “Mình không có.”

“Cậu nghĩ rằng mình sẽ tin sao?” Tay Trần Hiểu Quân đã bắt đầu động tác.

“Thực không có.” Vẫn là ba chữ.

Trần Hiểu Quân nhìn thấy quỷ đáng ghét cúi đầu im lặng thì đi lại gần cậu: “Cậu có nói thật không?”

“Không lừa cậu.” Vẫn là ba chữ.

Tính tình tốt biết kết quả như vậy chắc chắn phải tức giận, tính tình không tốt Trần Hiểu Quân gần như mất hết kiên nhẫn: “Tớ mới không tin cậu!” Hung hăng đem chân dẫm lên chân Trình Hiểu Quân, hai tay cũng không khách khí đẩy ngã Trình Hiểu Quân, “Quỷ đáng ghét, tớ không tin! Cậu, cậu, nhất định có vấn đề! Tớ phải đi nói với dì!” Lại đá một cước làm Trình Hiểu Quân té trên mặt đất rồi bỏ chạy.

“Quân Quân...” Cái chân Trình Hiểu Quân đau đến phát run.

“Hiểu Quân, chúng ta học cùng nhau tám năm, tớ cũng không tin.” Mới vừa tan học Lương Âm đã đến bên cạnh Trình Hiểu Quân nói.

Trình Hiểu Quân xoa chân thấy đỡ rồi thì đứng dậy: “Đây là sự thật.” Mặc kệ các cậu có tin hay không thì đó cũng là sự thật, không thể thay đổi.

Lương Âm đỡ cậu đứng lại không được, nhìn Trình Hiểu Quân yên lặng nói: “Bây giờ ở cùng một lớp vậy năm sau thì sao?”

Lời của Lương Âm làm cho Trình Hiểu Quân sửng sốt, một năm sau?

“Cậu cũng muốn cùng Quân Quân đọc văn sao?” Lương Âm giọng điệu bình tĩnh nhắc nhở.

Một năm sau? Đọc văn?...

Trình Hiểu Quân đột nhiên cảm thấy cả người không còn sức chống đỡ…

[Nhật ký] Mình, không xa cậu!

Lên cao trung một năm, Quân Quân, mình và cậu sẽ là bạn cùng lớp một năm, một năm này là mình gạt mẹ để được ở gần cậu. Mình không biết làm trái với ý mẹ cố ý thi không tốt để được phân vào cùng một lớp với cậu là có đúng hay không, nhưng mà đáng giá. Qua học kỳ này mình với cậu sẽ cách xa nhau, ít nhất trong thời gian hai năm này chúng ta sẽ không học cùng lớp cũng sẽ không mỗi ngày cùng nhau về nhà. Toán học không tốt cậu nhất định sẽ học lớp văn, mà mình, phải học khoa học tự nhiên, tương lai mình còn muốn học y…

Quân quân, mình lén theo cậu tới một năm làm cho cậu trong một năm thật khó chịu, mình biết cậu vẫn ghét mình, vẫn đều ghét mình, nhưng mình có thể làm sao bây giờ, mình phải như thế nào mới có thể làm cho cậu hết ghét mình, nhiều năm như vậy, mình vẫn không tìm được đáp án, ở cạnh cậu lâu như vậy, cũng không có tìm được đáp án từ cậu. Mình làm  không tốt cậu sẽ đánh sẽ mắng, mình làm thật là tốt cậu sẽ lườm mình không để ý tới mình. Cậu tức giận sẽ bắt bẻ mình để trút giận, không vui sẽ chọc mình tức… Đôi khi mình thực may mắn lúc cậu ở thư phòng ngẫu nhiên học tập hoặc là chuyên chú đọc sách, mình còn có thể tới gần cậu, nhìn thấy cậu, trừ lần đó ra giống như không còn có lý do nhìn thấy cậu giúp đỡ cậu.

Trong một năm này cậu đại bộ phận thời gian đều đem chọc mình tức không để ý tới mình, mình biết là cậu giận mình, bây giờ ngẫm lại mình cũng không biết nên vì cậu giận mình mà vui vẻ hay khổ sở… Cậu giận mình nói cậu trong lòng đang nghĩ đến mình, cho rằng mình không nên ở lại trong lớp yếu, nhưng cậu tức giận đồng thời còn chặn đường mình và khoảng cách giữa mình với cậu nhìn như rất gần. Mình không biết một năm này mình làm sao kiên trì tới được, chỉ cần có thể mỗi ngày buổi tối ở bên cạnh cậu yên lặng không tiếng động cùng cậu, lòng mình lại cảm thấy không hề khổ sở, có lẽ, mình thật sự không – bỏ cậu được…

Mình sẽ cố gắng hết sức tranh thủ mọi thứ có thể, cơ hội ở lại bên cạnh cậu đến hết năm nhất cao trung sẽ chấm dứt. Quân quân, mình không muốn xa cậu, nhưng mình không thể không xa cậu. Tương lai thời gian còn quá dài, còn nhiều điều không biết, mình không thể vì ở cùng cậu mà không tranh thủ lợi thế cho tương lai, không chịu nắm giữ nền tảng vận mệnh của mình. Mình không muốn xa cậu, Quân Quân. Nhưng hiện tại mình phải buông tay, thả cậu lựa chọn cậu còn muốn chạy đường nào, đó là mình chuẩn bị cho… Tương lai của bọn mình…

Hiện tại mình chỉ có thể may mắn chính là, chúng ta vẫn đang học cùng một trường, có lẽ cậu rất không muốn nhìn thấy mình, nhưng mình khẳng định mình sẽ rất vui khi có thể nhìn thấy cậu, cho dù đã không thể giống như trước bất cứ khi nào ở đâu cũng đều có thể nhìn thấy cậu.

Còn có hai năm, hai năm… Mình thực lo lắng, thực sợ hãi mình sẽ không còn giống như trước kia được ở cùng một chỗ với cậu, khoảng cách giữa chúng ta lúc đó có phải sẽ còn xa hơn khoảng cách bây giờ, xa đến mức mình rất có khả năng đuổi không kịp… Không xa cậu, ở bên cạnh cậu, hình như rất khó làm được, nhưng mình vẫn sẽ không xa cậu…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play