Edit: Vanila  - Vy Vy

Mùng một tháng chín, ngày các trường học trong cả nước thống nhất khai giảng cũng là lúc nhóm người Trần Hiểu Quân đến trường trình diện. Trần Hiểu Quân hẹn Xà Âm cùng tới trường học, đoán hôm nay chỉ đến chia lớp rồi nhận sách, không nên mang thứ gì đi, Trần Hiểu Quân bèn một thân ung dung đến tìm Xà Âm.

“Âm Âm!” Trần Hiểu Quân gọi to từ tầng dưới nhà Xà Âm, nếu là Xà Âm cô tuyệt đối sẽ không làm như vậy, lần nào cũng chỉ có Trần Hiểu Quân mới dùng phương thức này để đi chung với Xà Âm, bởi vì cô lười chạy lên chạy xuống.

Chưa đầy một giây, Xà Âm đã xuống đến nơi, hai người lại cùng nhau ngồi xe buýt đến trường học.

“Quân Quân, ngày đầu tiên đi học mà cậu không mang theo một thứ gì sao?” Xà Âm không nhịn nổi hỏi thử, cô thật sự nghĩ mãi không ra, rõ ràng mình và Quân Quân cũng được coi như lớn lên cùng nhau từ nhỏ, làm sao Quân Quân có thể tu dưỡng độ “Đức hạnh” đến mức này?

Trần Hiểu Quân tìm được chỗ ngồi rồi đặt mông lên: “Không phải thứ quan trọng nhất tớ đã mang theo rồi sao?”

“Cái gì?” Xà Âm nhất thời không hiểu được.

“Chính tớ!” Trần Hiểu Quân chỉ vào cái mũi của mình tuyên cáo.

Nếu tóc Xà Âm có thể bốc lên hơi nước thì nhất định đầu cô đã bốc cháy rồi: “Cậu quan trọng, cậu quan trọng hơn bất cứ ai!” Tức chết Quân Quân mất, mình đang nói chuyện nghiêm chỉnh mà cô ấy lại cho rằng mình đang đùa giỡn sao? Tại sao chung sống cùng nhau nhiều năm như vậy mà mình không phát hiện ra, từ lúc nào cô ấy đã trở nên tự kỷ1  (1Tự yêu mình) một cách ghê tởm đến vậy.

Trần Hiểu Quân thấy Âm Âm không để ý tới mình bèn dùng giọng nói mềm nhũn, phe phẩy tay Âm Âm: “Tớ nghĩ hôm nay chỉ chia lớp và phát sách nên không mang gì theo. Huống hồ cái gì tớ cần mà không có, Âm Âm cậu nhất định sẽ có, không phải sao?”

Đây là lấy lòng! Trần Hiểu Quân cũng biết lấy lòng Âm Âm, cô ấy chưa tự kỷ đến mức cho rằng thi đậu vào trường thì sẽ được mọi sự đại cát.

“Cậu lười quá rồi!” Cuối cùng Xà Âm vẫn bị Trần Hiểu Quân chọc cười, không so đo với thần kinh thô thiển của Quân Quân nữa.

Hai người vừa tới cửa trường học đã thấy các học sinh khác trong sân trường hết rồi, Âm Âm dùng sức của chín trâu hai hổ, Trần Hiểu Quân thiếu chút nữa đẩy ngã vài người, hai người mới miễn cưỡng có chỗ đứng ở lan can phía trước trường. Trần Hiểu Quân đứng ở phía sau vẫn cố chen lên phía trước nhìn xem mình được phana vào lớp nào, nhưng xem xong được một nửa vẫn không thấy tên mình, Trần Hiểu Quân thấy buồn bực trong lòng, điểm cô cao hơn điểm chuẩn hai điểm, liệu cô còn có thể được phân vào lớp tốt không?

Trần Hiểu Quân còn chưa kịp hết buồn bực đã bị Âm Âm đứng bên cạnh kéo kéo tay, nghe cô bạn hào hứng nói: “Quân Quân, chúng ta được phân vào cùng một lớp rồi, còn có Hiểu Quân cũng chung lớp với chúng ta nữa, tốt quá, chúng tớ lại có thể tiếp tục ở bên nhau rồi.”

Nghe xong lời của Âm Âm, tâm trạng Trần Hiểu Quân từ buồn bực chuyển sang vui vẻ rồi lại nghi ngờ sau biến thành hung dữ cuối cùng tức giận là kết quả vòng chung kết, tại sao lại như vậy chứ?

Xà Âm còn tưởng rằng Quân Quân sẽ vui vẻ vì sau này họ có thể học cùng một lớp, sự hào hứng của cô bị những cảm xúc thay đổi thất thường trên mặt Quân Quân dập tắt: “Quân Quân, cậu không vui à?”

“Vui?” Vẻ mặt Trần Hiểu Quân giống hệt như muốn giết người vậy, “Tớ sao có thể vui vẻ được, tại sao tớ vẫn phải học cùng một lớp với tên chán quỷ kia, tớ chết mất, tớ phải về nhà hỏi ba xem chuyện gì đang xảy ra!”

“Quân Quân, cậu điên rồi!” Xà Âm kéo tay cô, không để cho cô đi, “Lát nữa vào học rồi, cậu định ngày đầu tiên đã trốn tiết sao? Hơn nữa, cậu muốn thế nào, đổi sang lớp khác chắc? Sau đó chúng ta cứ tách ra như vậy? Xem ra cậu không muốn học cùng lớp với tớ?”

Câu nói sau cùng khiến Trần Hiểu Quân dừng lại, muốn thoát khỏi động tác kiềm chế của Xà Âm: “Âm Âm à, nhưng mà…” Tớ ghét phải ở chung với chán quỷ.

Xà Âm không để Quân Quân nói ra, cô đã biết sẵn đáp án: “Nếu cậu không muốn học cùng lớp với tớ, tớ sẽ không miễn cưỡng cậu!” Xà Âm buông tay Quân Quân ra, thực chất cô biết Quân Quân rất dễ mềm lòng, như vậy nhất định sẽ khiến Quân Quân buông tha ý nghĩ vừa nãy.

“Âm Âm…” Trần Hiểu Quân cũng khó xử lắm, biết làm sao bây giờ? Quân Quân vừa không muốn nhìn thấy chán quỷ, vừa muốn học chung lớp với Xà Âm, trong khi Trần Hiểu Quân còn đang đấu tranh tư tưởng, cô xui xẻo gặp phải người mình không muốn gặp nhất lúc này.

“Quân Quân, Xà Âm, các cậu đã tới rồi!” Trình Hiểu Quân ngồi ở nhà đợi cả buổi sáng, chờ Quân Quân rất lau mới thất vọng biết được – Quân Quân đã đi rồi, đành một mình ngồi xe đi học.

Hiện giờ Trần Hiểu Quân đang tức giận, vừa lúc tìm được đối tượng phát tiết: “Cậu, cút xa vào!” Sau đó đẩy chán quỷ sang một bên muốn kéo Âm đi, “Âm Âm, chúng ta đi, không nên đi cùng tên chán quỷ này.” Xà Âm cảm thấy lúc này an ủi Quân Quân mới là quan trọng nhất, đành mặc cho Quân Quân lôi đi, nếu không cô nhất định sẽ hỏi thăm xem Hiểu Quân thế nào rồi.

Trần Hiểu Quân thong dong thong dong bước đi, nhưng các cô không nhìn thấy người bị đẩy suýt nữa ngã nhào Trình Hiểu Quân đang bi thương nhìn các cô rời đi…

Kế hoạch thay ca tiếp tục phát tiết lên người chán quỷ của cô đã bị Xà Âm thuyết phục bỏ qua.

Đúng tám giờ, Trần Hiểu Quân ngồi cạnh Xà Âm, còn có Trình Hiểu Quân cũng ngồi ở lớp học mới nữa, không bao lâu sau một thầy giáo mới bước vào, thoạt nhìn trông thầy chỉ tầm 20 là cùng [Vanila: Ý là bề ngoài thầy trẻ, không phải là thầy 20 tuổi đâu nhá,... =))]

“Tôi họ Thạch, hoan nghênh các đại gia đến với lớp học mới, sau này tôi sẽ chính thức làm chủ nhiệm lớp các em, bất luận chuyện học tập hay chuyện cuộc sống của các em, có vấn đề gì cứ đến tìm tôi, tôi sẽ tận lực giải quyết giúp các em. Nhưng, nếu như các em không chịu nghe lời, tôi cũng sẽ không nuông chiều đâu, nhiệm vụ quan trọng nhất của các em là học tập, cho nên tôi hi vọng trong ba năm nay các em sẽ lấy học tập làm mục tiêu lớn nhất.”

Vế sau thầy giáo nói cái gì Trần Hiểu Quân cũng không nghe rõ nữa, aiz, thầy giáo nào cũng giống nhau, không có gì hay để nghe. Quay đầu lại nhìn thử Âm Âm, đúng là một học sinh giỏi, mấy lời nhảm như vậy cũng có thể nghe chăm chú được! Nhìn xung quanh lớp học thấy có rất nhiều gương mặt mới, trước kia bạn học của cô cùng lắm cũng chỉ có 5 người, liếc thấy chán quỷ ngồi ở hàng phía sau, hừ, tốt nhất cậu nên cách xa tôi một chút!

Trần Hiểu Quân nằm sấp tại chỗ ngồi, nghĩ đủ thứ chuyện lung tung ngổn ngang, thầy giáo cũng đã an bài chỗ ngồi trên bục giảng. Thầy Thạch nhìn lại dáng người cao thấp của các học sinh, xem ra thay đổi vị trí ngồi vào lúc này không thích hợp lắm, cuối cùng nhìn đến dãy Trình Hiểu Quân ngồi. Cậu học sinh này thành tích tương đối tốt, điểm thi đứng thứ ba trong trường, hơn nữa nhất định là một đứa trẻ giỏi thực chất, nhưng không còn cách nào khác, hi vọng ngồi ở phía sau sẽ không ảnh hưởng tới việc học tập của cậu.

“Trình Hiểu Quân, em!” Thầy giáo chỉ vào dãy bản thẳng trước mặt Trình Hiểu Quân nói: “Em ngồi ở dãy bàn thứ tư trước mặt Xà Âm đi.” Lần này thành tích của Xà Âm cũng khá cao, đứng thứ mười, đương nhiên thầy giáo sẽ tự nhiên hiểu rõ về những học trò như vậy.

Trình Hiểu Quân nghe thấy tên mình thì hơi sửng sốt một chút, nhưng câu nói tiếp theo của thầy giáo đã khiến cậu hoàn toàn quên mất cảm giác sững sờ lúc nãy, nhanh chóng thu gom đồ đạc trên bàn đáp: “Vâng ạ!”

Trình Hiểu Quân nở hoa trong lòng, lúc vào phòng học đã thấy Quân Quân ngồi cạnh Xà Âm rồi, thầy giáo cho mình ngồi trước mặt Xà Âm cũng có nghĩa là mình được ngồi ở trước mặt Quân Quân rồi! Loại suy nghĩ này làm cậu không hề để ý thấy ánh mắt đầy tiếc nuối của thầy giáo, còn Trần Hiểu Quân nghe xong lời của thầy giáo, mặt lạnh đi trong nháy mắt.

Tên chán quỷ này lại muốn ngồi trước mặt mình! Chán quỷ đáng chết, chán quỷ thối, mong cậu cút xa một chút mà cậu lại càng tới gần thêm à?

Tức chết tức chết! Giờ đây Trần Hiểu Quân chỉ hối hận vì không mang một thứ gì, không có bất cứ thứ vũ khí nào có thể đẩy cái đầu tên chán quỷ ra cách xa đầu cô vài mét, chuẩn bị mượn chút công cụ từ Âm Âm…

Âm Âm, vẻ mặt cậu là sao vậy, cười giống như một đóa làm cho người tớ rất muốn bóp chết cậu! Cậu cứ như vậy muốn ngồi cùng với tên chán quỷ này sao! Trần Hiểu Quân ngồi trên ghế ngồi chỉ có thể tự mình hờn dỗi, bỏ ý định mượn đồ của Xà Âm đi, nhìn khuôn mặt vui vẻ của cậu ta kìa, làm gì có cái gì khiến cậu ta phải vui sướng như thế, đúng là không biết một cái gì cả… Chỉ biết học đến ngu đầu thôi, đồ trọng sắc khinh bạn! Trần Hiểu Quân thầm oán hận trong lòng, lại tiếp tục mắng chửi chán quỷ ngồi trước mặt trên dưới mười lần.

Tới trưa, Trần Hiểu Quân lãng phí thời gian ngồi buồn chán, cố gắng ngăn không cho mình chảy nước miếng, đến khi Âm Âm nói cho cô biết là đã tan học rồi cô mới dừng lại.

Cứ để cho hai người các cậu tụ họp với nhau đi, Trần Hiểu Quân dùng ánh mắt đầy ác cảm nhìn lướt qua chán quỷ, dè dặt bỏ lại một câu “Đi trước!” rồi chạy.

Xà Âm im lặng đứng đối diện với Trình Hiểu Quân nói: “Hôm nay Quân Quân không được vui.”

“Tớ biết!” Trình Hiểu Quân thu dọn sách vở, thở dài nói.

Xà Âm cũng thở dài: “Quân Quân không nguôi giận thì không trở về đâu, chúng ta đi chung thôi, đúng là không hiểu lòng tốt của người ta mà! Quân Quân muốn tức giận thì cứ để cho cậu ấy tức giận đi, để cậu ấy tự ăn một mình một đống đồ ăn rồi chỉ có vóc dáng lớn chứ đầu óc thì không dài ra được.”

Trình Hiểu Quân không nói gì chỉ bảo “Đi thôi!” Hai người lại cùng nhau đi tới trạm xe bus.

Trần Hiểu Quân một mình tức giận ăn một đống quà vặt, về đến nhà thì thấy ba Trần đã nấu cơm xong.

“Ba à!” Sau đó ngã uỳnh một cái nằm lên chiếc sô pha, nhìn lên trần nhà.

“Sao về sớm thế, đợi một lát nữa là cơm chín.” Ba Trần không phát hiện ra tâm trạng con gái đang không tốt.

“Á!” Cuối cùng Trần Hiểu Quân đã nhẫn nhịn từ trường học đến lúc về nhà, dường như muốn phát tiết kêu to.

Ba Trần bỏ lại nồi súp chạy đến: “Sao vậy Quân Quân?”

Hình dạng Trần Hiểu Quân tạo thành hình chữ “nhân” bất lực nằm trên ghế salon: “Con lại học cùng lớp với chán quỷ rồi, cậu ta vẫn ngồi trước mặt con, cậu ta còn đáng ghét hơn so với trước kia, sau này chẳng lẽ con phải ngày ngày giờ giờ khắc khắc nhìn mặt cậu ta hay sao?” Trần Hiểu Quân lại một lần nữa lớn tiếng phát tiết, “A…!”

“Chỉ vì chuyện này?” Trần phụ cảm thấy như vậy là tốt nhất, “Chính ba đã gặp lãnh đạo trường học con nhờ người ta điều con đến học cùng một lớp với Hiểu Quân, cũng chính ba đã đề nghị để con và Hiểu Quân ngồi gần nhất một chút, như vậy thành tích học tập của con sẽ được bảo đảm.” Không thể không nói ba Trần ích kỉ về chuyện học tập của con gái, nhưng đối với ông, vì con thì dù phải làm bao nhiêu chuyện ông cũng không ngại.

Trong phòng im lặng mất hai phút, sau đó Trần Hiểu Quân mới bật dậy từ chiếc ghế salon, giày dép ném sang một bên, ngũ quan chỉ tập trung nhìn thẳng về phía ba Trần khàn giọng gọi to: “Ba à…!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play