Chờ tổ viên đến đông đủ rồi, Xà Âm bắt đầu phân công nhiệm vụ cho mọi người một lần nữa, không ai có ý kiến gì, sau khi phân chia công việc xong hết, Xà Âm mới nhận ra, lúc nãy nhẽ ra Quân Quân và bạn học phải đi tìm củi, nhưng không có cách nào bắt các bạn khác đi cùng. Sau đó thấy việc tìm củi này làm khó các bạn học, Trình Hiểu Quân đứng dậy nhẹ giọng nói.
“Để tớ đi tìm củi giúp Quân Quân.” Trình Hiểu Quân xung phong nhận gánh vác phần việc này.
Xà Âm mất hứng nhìn Hiểu Quân: “Biết là cậu muốn giúp đỡ cậu ấy, nhưng cậu vừa phải khiêng nồi vừa phải rửa rau, làm sao đi nhặt củi được?”
“ Tớ sẽ rửa rau thật nhanh rồi chạy đi tìm củi, nhặt xong rồi sẽ lập tức trở lại khiêng nồi, như vậy nhất định sẽ kịp thời gian.”
Một bạn khác cũng đi tìm củi nghe thấy có người muốn giúp mình liền nhanh chóng đồng ý: “Tớ khẳng định như vậy sẽ kịp.”
Xà Âm vừa nhìn bạn tổ viên đấy, vừa liếc về phía Quân Quân một chút, Quân Quân quay mặt đi không nói gì, xem ra cô không phản đối: “Được rồi, bất công cho Hiểu Quân quá, cậu chỉ có thể lấy một ít củi thôi, nếu không sẽ không đủ thời gian khiêng nồi đâu.”
Trình Hiểu Quân thích thú gật đầu.
“Được rồi, bây giờ chúng ta ai nấy chia nhau đi làm việc của mình, nhất định phải nhanh nhẹn không được lười biếng.” Xá Âm như một vị đại nhân nhỏ trịnh trọng tuyên bố.
Chỉ một lát sau, tám người chỉ còn lại Trần Hiểu Quân và Trình Hiểu Quân ở “ căn cứ địa”.
“À?” Trình Hiểu Quân mải rửa đồ không để ý đến Quân Quân đang trừng mắt nhìn mình, mãi sau mới kịp phản ứng: “Quân Quân, không cần cảm ơn tớ đâu, tớ có thể thoải mái giúp Quân Quân mà.”
Trần Hiểu Quân xoay người không để tên chán quỷ này nhìn thấy cô: “Cậu nghĩ tôi sẽ cảm ơn cậu chắc, kể cả thế tôi cũng sẽ không tạ ơn cậu đâu.” Ngón tay của cô Trình Hiểu Quân không nhìn thấy: chúng đang quấn chặt lấy nhau.
Trình Hiểu Quân không nói gì thêm, tiếp tục tăng tốc độ rửa thức ăn.
Rất nhanh, Trình Hiểu Quân rửa xong đồ ăn rồi mang đi cất kĩ, quay sang bảo Quân Quân: “Quân Quân, tớ đi tìm củi đây, cậu đứng ở đây trông chừng những thứ đồ này, tớ sẽ quay lại ngay.”
Trần Hiểu Quân trong chôc lát trừng mắt lườm tên chán quỷ: “Không cần cậu nói tôi cũng biết, muốn làm sao thì làm, cậu muốn đi làm cái gì tùy cậu, không cần báo cáo với tôi.” Sau đó lờ tên chán quỷ đi.
Trình Hiểu Quân biết Quân Quân đã nghe rõ câu nói của mình: “Tớ đi, cậu gặp chuyện gì hãy báo với tớ…” Gọi tớ tới hỗ trợ. Trình Hiểu Quân biết Quân Quân có việc cũng không nhờ mình nên đành bỏ ngay ý định đó.
Trải qua chừng một canh giờ cố gắng, mọi người căn bản đều đã hoàn thành xong công việc của mình rồi trở lại địa điếm tụ tập. Người cuối cùng trở lại là Trình Hiểu Quân, trong tay cậu chỉ có mấy cành củi.
“Hiểu Quân, sao cậu giờ này mới về?” Xà Âm bước đến nhận lấy mấy que củi trong tay Trình Hiểu Quân. Vô tình liếc thấy tay của cậu bị thương. “Tay của cậu bị làm sao thế?”
“ Không có gì đâu.” Trình Hiểu Quân nhanh chóng kéo tay áo xuống, không để cho Xà Âm nhìn xem vết thương thế nào. “Chẳng qua chỉ bị mấy nhánh cây quẹt vào một chút thôi.”
“Thật sự không gặp chuyện gì chứ?” Xà Âm hoài nghi tiến tới muốn xem xét cánh tay bị thương.
“Thật mà, không có chuyện gì.” Trình Hiểu Quân kiên trì không cho Xà Âm nhìn thấy, cũng không dám nhìn Quân Quân đang đứng ở phía sau, để Xà Âm không truy cứu thêm, cậu lấy những người khác làm cớ: “Mọi người đã chuẩn bị xong xuôi rồi, nếu không mau đi nấu thì chúng ta không được ăn cơm trưa đâu.”
Xà Âm nhìn thấu Hiểu Quân, nghĩ thầm có nên nghiêm trọng hoá vấn đề như thế không: “Vây cũng tốt, chúng ta đi nấu cơm thôi.”
Một tổ tám người, chính xác là bảy người bận rộn làm việc cực nhọc. Vì tốc độ bình thường Trình Hiểu Quân vốn đã chậm rồi, giờ cộng thêm bị thương nên tốc độ làm việc lại càng chậm hơn.
Ngồi một bên chịu trách nhiệm nhặt đồ, Trần Hiểu Quân nhìn cậu chậm chạp, tự nhiên bốc hoả trong lòng. Cái tên chán quỷ này trở về làm trì hoãn tốc độ hiện tại vốn đã chậm, vóc dáng càng nhỏ thì bé tốc độ càng chậm sao? Trần Hiểu Quân càng không hài lòng, hình ảnh cậu cặm cụi chậm chạp không hề vừa mắt cô, cô bỗng tàn bạo quát: “Này, chán quỷ, cái gì cũng không biết thì đừng có đứng đó cản trở người khác nữa.”
Đang dọn bàn ăn, Trình Hiểu Quân nghe được lời nói không có thiện cảm của Trần Hiểu Quân, bàn tay bất giác run run một chút nhưng rất nhanh chóng trở lại bình thường, xoay người nhìn Quân Quân chậm rãi nói: “Tớ bày biện bàn ăn xong hết rồi…” Sau đó không nhìn Quân Quân, tốc độ có phần nhanh hơn bê đồ đến bàn ăn đã dọn.
Trần Hiểu Quân thấy tên chán quỷ này làm việc chậm quá, nhưng cô chỉ có thể ngồi một chỗ, hừ, bây giờ không có thời gian giáo huấn cậu, cứ chờ coi!
Quả nhiên, không để Trình Hiểu Quân chờ lâu, Trần Hiểu Quân đã tìm thấy cơ hội.
Tám người không mắc nhiều sai phạm lắm, nửa giờ là đủ chuẩn bị xong bữa trưa, sau đó cùng nhau vây quanh bên cạnh bàn bắt đầu ăn. Thật ra, lần dã ngoại nấu cơm này không khiến họ tốn nhiều công sức lắm, người nào cũng có đem theo bánh bao rồi. Chẳng qua thầy giáo muốn học sinh biết tự làm việc nên mới mua một chút rau dưa và nguyên liệu để bọn trẻ có thể thử sức mình nấu món ăn. Mọi người nhìn thành quả lao động trước mặt rồi bắt đầu ăn bữa trưa. Ăn được một lát, có một bạn học gọi Trình Hiểu Quân, đưa rau đến trước mặt cậu, cô nói muốn cậu nếm thử thành quả của mình.
Trình Hiểu Quân nghe vậy liền nhận lấy đĩa rau từ tay cô, nhưng chưa đầy một giây sau đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Tay Trình Hiểu Quân bị thương, trên mâm cơm lại dính nước nên không cẩn thận để trơn, tay cũng bởi bị thương mà không bắt được cái mâm kịp thời. Chỉ nghe “Rầm” một tiếng, món ăn vẩy vào chân Trình Hiểu Quân, còn dính một ít trên người cậu.
Mọi người chưa kịp phản ứng đã nghe tiếng Tràn Hiểu Quân mắng lớn: “Cậu, rõ ràng dở! Một cái mâm cũng không bắt được, đần chết.”
Tiếng mắng của Trần Hiểu Quân khiến mọi người thức tỉnh.
“Quân Quân, Hiểu Quân lúc nãy không cố ý, sao cậu lại mắng cậu ấy?” Xà Âm bất bình trách cứ.
‘Trình Hiểu Quân, cậu có sao không?” Vội vàng bê cái mâm ra.
“Đồ của cậu bẩn rồi, cho cậu nè, mau lau đi.” Đưa khăn giấy cho cậu.
“Tớ có khăn tay này, tớ đưa cậu đến bên hồ rửa sạch.” Tìm một lúc mới thấy khăn tay, cô mừng rỡ nói.
….
Năm sáu người rối rít tranh nhau vì Trình Hiểu Quân, chỉ có Trần Hiểu Quân ngồi một mình bất động nhìn những thứ bạn bè đưa cho tên chán quỷ kia. Cô cũng thấy cái mâm nện vào chân tên chán quỷ, cả trên người nữa, nhưng những thứ này có thể trách cô sao, cũng tại tên chán quỷ không có bản lĩnh không làm được gì ra hồn. Hừ! Đáng đời!
Trình Hiểu Quân cúi đầu, tay đau chân cũng đau, mà lời của Quân Quân càng làm cậu đau hơn: “Quân Quân, xin lỗi nhiều lắm, tớ không cố ý đâu, sau này tớ nhất định thay đổi, cậu đừng ghét tớ nữa…”
Trần Hiểu Quân còn chưa kịp đáp lời Xà Âm đã bực bội, tức giận đứng lên: “ Quân Quân, cho Hiểu Quân một lời xin lỗi đi, tay cậu ấy khi đi nhặt củi đã bị thương còn muốn giúp đỡ mọi người làm việc, cậu bị thương thì yên vị ngồi một bên chẳng làm gì, lại còn mắng chửi người khác nữa, mau xin lỗi Hiểu Quân đi nếu không tớ mách thầy cậu mắng mỏ Hiểu Quân đấy.” Xà Âm lần này giận thật sự, Quân Quân thật quá đáng, Hiểu Quân giúp cô tìm vỏ sò, giúp cô băng bó vết thương, còn giúp cô làm việc, làm nhiều việc như vậy mà lại còn bị cô mắng, không thể để cho Quân Quân “Lấy oán báo ơn” như vậy được.
Trần Hiểu Quân nghe Xà Âm lần đầu tiên lớn giọng trách mắmg mình, sửng sốt đợi nghe rõ Xà Âm nói xong lại ngẩn người. Chán quỷ bị thương? Bị thương ở đâu, tại sao cô lại không nhìn ra cậu ta bị thương.
“Quân Quân, mau xin lỗi Hiểu Quân đi.” Xà Âm lại một lần nữa lấy danh nghĩa tổ trưởng ra lệnh.
*Vanila: Đọc chương này chả hiểu sao thấy thương thương, ai bảo chuyện này sủng, cái này ngược trá hình nha =)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT