Một đêm ở điện Thừa Ân cuối cùng lại kết thúc trong cảnh ta và Lục điện hạ hoàn toàn hòa giải.
Tối hôm đó, hắn ngủ không được lâu đã bị đánh thức bởi vì từ xa truyền đến tiếng chuông báo tang nặng nề.
Tin Lương tu nghi qua đời chính thức tuyên cáo.
Điện Thừa Ân đương nhiên lại vô cùng hỗn loạn.
Trong tiếng người lộn xộn, Lục điện hạ lại là người tỉnh táo nhất. Không khóc, càng không quần áo lộn xộn chạy ra. Có lẽ bởi vì hắn đã sớm biết điều này, cho nên tin tức này không hề mang đến cho hắn sự đả kích bất ngờ nào.
Với chuyện này, ta có hai nghi vấn.
Thứ nhất, theo như lời hắn nói, mẫu phi hắn đã chết trước khi hắn hồi cung. Trong cung nhiều người như vậy, hắn làm sao giấu diếm được người khác vài canh giờ, mãi đến hừng đông mới bị phát hiện. Có phải là hắn đưa mẫu phi đi rồi, quay ra nói với cung nữ rằng Lương tu nghi đã ngủ, không cho phép người khác vào quấy rầy?
Thứ hai, sau khi quay về tẩm điện của mình, hắn đã không ăn không ngủ mấy ngày đêm rồi lại có thể ngủ nhanh như vậy, hơn nữa ngủ rất say. Khi đó, hắn đã biết Lương tu nghi đã chết, lại còn là tự tay hắn giết chết mẫu phi của mình, dưới tình hình này mà vẫn có thể ngủ, thực sự có chút khó tin.
Có phải hay không, một chuyện kéo dài lơ lửng mãi, cuối cùng đã có kết quả thì người ta lại thấy an ổn?
Nhưng người đó là mẫu phi của hắn, mẫu phi vừa mới qua đời?
Không thể nói hắn bất hiếu nhưng ngay cả cách biểu đạt lòng hiếu thảo của hắn cũng thật khác thường, người bình thường không thể chấp nhận được.
Tính tình người này, tóm lại là thay đổi nhanh một cách quỷ dị, khó có thể nắm bắt được, trong nhận xét của ta, hắn là loại người có thể tránh thì cứ việc tránh cho xa. Bởi vì ta không biết tiếp theo hắn sẽ biến thành thế nào nữa. Hắn biểu hiện như người lương thiện ta cũng không thể quên hình tượng ác ma của hắn.
Cho nên dù hắn tốt với ta thì ta vẫn thấy rất bất an, ở cùng hắn một chỗ, tuy bề ngoài có vẻ hòa hợp nhưng vô hình trung lại khiến người ta có cảm giác như đứng đống lửa, như ngồi đống than.
Một canh giờ cuối cùng của đêm đó, ta mệt đến độ mí mắt không thể mở nổi nhưng vẫn không dám ngủ. Không như lúc ở bên Vương Hiến Chi, hắn nằm ở giường nhỏ ngay bên giường ta, chúng ta ngủ cùng phòng nhưng ta vẫn có thể bình yên chìm vào giấc mộng.
Bình tĩnh mà xem xét, Lục điện hạ đối xử với ta cũng không tệ. Trước khi hắn đi chịu tang mẫu phi còn sai người đưa một bộ đồ tới cho ta, tự an bài người và xe ngựa đưa ta ra khỏi cung. Lúc gần đi còn đặc biệt dặn dò Thái Châu, nhất định phải tự mình đưa ta về.
Lúc Thái Châu đứng trước mặt hắn nghe lệnh, đầu gục xuống, không nhìn rõ là cảm xúc gì nhưng ta có thể nhìn ra từ tư thế cứng nhắc của nàng, nàng đang ghen tỵ với ta.
Bởi vì nàng mất nhiều công sức như vậy đưa ta vào cung để mong lấy lòng Lục điện hạ, kết quả Lục điện hạ không chỉ không chạm vào ta mà còn để ta bình an đi về, lại còn đưa cho ta một chiếc lệnh bài, cũng chính là giấy thông hành trong hoàng cung. Có lệnh bài này, về sau ta có thể thoải mái đi lại trong hoàng cung.
Dẫn ta ra khỏi điện Thừa Ân, Thái Châu phụng phịu mà đi. Căn bản là mặc kệ ta nhưng thực ra ta cũng không muốn kết oán gì với vị nữ quan có chút thế lực này. Về sau chỉ sợ còn phải tiếp xúc nhiều, nếu ta muốn tham gia thi tuyển tài nữ, kết giao thêm một bằng hữu vẫn tốt hơn là tự tạo thêm một kẻ thù.
Vì thế ta cố tìm lời để nói với nàng, đợi đến khi sắc mặt nàng dần hòa hoãn lại, cũng dần chịu đáp lời ta thì ta mới mở miệng nói:
- Ta có một vấn đề vẫn muốn thỉnh giáo tỷ tỷ, không biết tỷ tỷ có chịu chỉ giáo không?
Thực ra, càng tiếp xúc với những người này, ta càng cảm thấy Lục điện hạ cũng tốt, Cửu công chúa cũng tốt thậm chí là Thái Châu cũng không phải là quá gian trá. Nhất là Cửu công chúa, tính tình thực ra rất thẳng thắn. Đương nhiên cũng rất bá đạo, luôn ỷ mạnh hiếp yếu, cũng không bận tâm đến cảm thụ của người khác. Bọn họ là người ác nhưng không phải là người gian trá, tính tình thực sự cũng không hợp để sinh tồn trong hoàng cung này.
Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến thanh danh của huynh muội bọn họ tệ hại như vậy. Người thực sự gian trá, cho dù bên trong xấu xa, thối nát nhưng bề ngoài cũng vẫn có thể tỏ vẻ tốt đẹp.
Nghe nói một vị hoàng tử khác có thể tranh ngôi Thái tử, Tam điện hạ chính là xuất hiện với hình tượng người tốt trong lòng công chúng. Nhưng hắn cũng có một nhược điểm trí mạng, chính là sức khỏe yếu. Không phải yếu bình thường mà là loại người một năm phải nằm trên giường tĩnh dưỡng đến sáu tháng. Nếu không phải sức khỏe hắn thực sự quá kém thì ngôi vị thái tử cũng chẳng đến lượt Lục điện hạ tơ tưởng.
- Chuyện gì?
Yên lặng hồi lâu, Thái Châu vẫn đáp lời ta.
- Hôm qua lúc Đới nương nương để ta đến cung của người tìm Vệ phu nhân, ta thấy tỷ tỷ ở bên nhíu mày, có thể xin tỷ tỷ cho ta biết đây là vì sao không?
- Không thể trả lời.
Ngữ khí cứng rắn, mặt cũng đáng ghét.
Được rồi, không trả lời thẳng thì ta có thể nói bóng nói gió:
- Vậy, giờ chúng ta ra khỏi cung luôn hay tới chỗ Đới nương nương tìm Vệ phu nhân?
Nàng đảo mắt, sau đó gọi một thái giám trên đường lại:
- Tiểu Mã công công, phiền ngươi dẫn vị cô nương này tới chỗ Đới nương nương, ta có việc không thể đi cùng nàng.
Sau đó quay đầu lại nói với ta:
- Ta xong việc rồi sẽ đem xe đến cửa cung đợi ngươi.
Nàng không dám vi phạm mệnh lệnh của Lục điện hạ nhưng rõ ràng cũng không muốn đến chỗ Đới quý tần. Cho nên, đi đường tìm người đưa ta đi gặp Đới quý tần, nàng thà ngồi chờ ở cửa cung.
Tiểu Mã công công khó xử nói:
- Thái Châu tỷ, thực sự xin lỗi, ta phải đi mua đồ cho chủ nhân, chủ nhân đang vội. Thái Châu tỷ tỷ nhờ ai khác đi.
- Thằng nhãi ranh này, một trăm năm không gọi ngươi, giờ nhờ ngươi làm chút việc mà ngươi cứ chối đây đẩy.
Thái Châu thấy tiểu thái giám không nể mặt nàng trước mặt người ngoài thì có chút giận dữ.
Tiểu Mã công công vội vàng nói không ít lời nịnh nọt nhưng thái độ vẫn rất kiên quyết không chịu dẫn ta đi.
Ta cũng nhìn ra chút manh mối, người trong cung này hình như đều không dám tới chỗ Đới quý tần. Thái Châu như vậy, Tiểu Mã công công cũng thế. Tiểu Mã công công này luôn miệng nói phải xuất cung mua đồ cho chủ tử gấp nhưng hắn nói chuyện với Thái Châu đến bắn nước bọt cả ngày mà có thấy hắn vội đâu.
Cuối cùng, vẫn là ta mở miệng nói:
- Thái Châu tỷ tỷ, thôi vậy, ta cũng không đi tìm Vệ phu nhân nữa. Giờ cũng không còn sớm, ta phải về trường học, phiền ngươi đưa ta ra cung đi.
Thái Châu không nói thêm gì, cũng không kiên trì đưa ta đến Tê Hà cung nữa.
Hai chúng ta lên một chiếc xe chờ sẵn, xe chạy nhanh như bay trên đường, trong xe là sự yên lặng rất xấu hổ.
Mãi đến khi ra khỏi hoàng cung, đi đến phố xá náo nhiệt, tiếng động từ bên ngoài vọng lại đủ để át tiếng người trong xe ta mới lại mở miệng hỏi:
- Có phải quan hệ giữa Đới quý tần và Hoàng hậu nương nương không tốt?
Đối thoại như vậy là phải tốc chiến tốc thắng, đợi đến khi ra đến nơi phố xá sầm uất sẽ không tiện hỏi nữa.
Cho nên dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, không vòng vo.
Thái Châu chỉ đáp lại một câu:
- Ngươi nói thử xem.
Ta cười nói:
- Ta đoán là đúng, trong hậu cung, cung phi được sủng ái nhất thường là đối thủ một mất một còn của Hoàng hậu. Bởi vì khí thế ngang trời của nàng sẽ xâm phạm đến lợi ích của Hoàng hậu, uy hiếp địa vị của nàng.
Lạm dụng tình tiết trong kịch, lạm dụng những lý do bình thường đến độ ta cũng ngại phân tích thêm.
Thải Châu lắc đầu nói:
- Cũng không đến mức uy hiếp được địa vị, địa vị của Hoàng hậu vững như Thái Sơn.
Ta nói:
- Cũng đúng, Đới quý tần ngần này tuổi rồi, sinh hoàng tử chắc cũng khó, không có hoàng tử lại được sủng ái thì rất khó để lật đổ được Hoàng hậu. À, mà Đới nương nương rốt cuộc bao nhiêu tuổi?
Biết rõ tìm hiểu điều này cũng chỉ là vô nghĩa nhưng tính ưa bát quái của nữ nhân khiến ta vẫn không tự chủ được mà hỏi.
Thái Châu không đáp, chỉ xòe bàn tay ra với ta.
Ta há hốc miệng:
- 50, không phải chứ?
Thái Châu lại duỗi ra ba ngón tay.
- 53 tuổi?
Thải Châu gật gật đầu.
Cái này, không phải ta nói linh tinh nhưng khẩu vị của Hoàng thượng cũng quá nặng rồi.
Thái Châu lại nói:
- Hoàng Hậu cũng hơn 40 tuổi, người cũng lớn tuổi hơn Hoàng thượng.
- Vậy còn Tu nghi nương nương nhà ngươi?
- 49.
Thì ra Lương tu nghi cũng đã 49 tuổi. Vậy:
- Còn Hoàng thượng thì sao?
Thái Châu lườm ta một cái:
- Ngay cả tuổi của đương kim hoàng thượng ngươi cũng không biết? Làm con dân Đại Tấn mà ngươi lại không quan tâm đến giang sơn xã tắc Đại Tấn sao?
Xem ra, nàng ta định nhân cơ hội tiến hành giáo dục chủ nghĩa yêu nước với ta. Ta phản đối:
- Quan tâm giang sơn xã tắc và quan tâm tuổi tác của Hoàng thượng không thể xếp ngang bằng được.
Nàng không nói gì, qua hồi lâu sau mới không đầu không đuôi nói:
- 39 tuổi.
Đúng rồi, hình như ta đã từng nghe nói về tuổi tác của Hoàng thượng, chỉ là ta không nhớ ngay ra được. Trong trí nhớ, Hoàng thượng không lớn tuổi, chỉ khoảng 40 tuổi mà thôi, không thể ngờ người còn chưa đến 40 tuổi.
Bản thân Hoàng thượng mới 39 tuổi mà nghe độ tuổi của các hậu phi thân yêu của người, ai nấy đều không gần năm mươi thì cũng quá năm mươi.
Ta tò mò hỏi:
- Không có cung phi nào trẻ tuổi chút sao?
- Có!
Thái Châu gật đầu:
- Nhưng bọn họ đều chỉ để làm cảnh, Hoàng thượng cũng không đến tẩm cung của các nàng. Người trong cung đều biết, phi tử được Hoàng thượng lâm hạnh đều có quy củ bất thành văn, đó chính là phải lớn hơn người ít nhất 10 tuổi.
Thế này có nghĩa là:
- Chuyện này ở ngoài cung lại không thấy ai bàn tán đến.
- Cho nên các phi tử trẻ tuổi vẫn phải tồn tại thôi.
Thái Châu nghiêm trang tổng kết lại.
Khó trách Lục điện hạ biến thái, người cha Hoàng đế của hắn so ra cũng chẳng kém hắn là bao.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT