Trong lúc Vương Hiến Chi chất vấn chủ thuê nhà Hồ nhị ca vì phòng ở đơn sơ, không thể ngờ rằng, Tố Tố vốn luôn im lặng đột nhiên lại nói:

- Phòng này quả thật cũng hơi đơn giản, không thích hợp để Đào Diệp muội muội ở. Nhà ta tuy không như trước nhưng nhà vẫn còn rộng. Hay là sau này Đào Diệp muội muội chuyển đến nhà ta ở đi.

Không chỉ ta kinh ngạc mà Hồ nhị ca cũng nhìn Tố Tố với ánh mắt khó hiểu. Cái này coi như là đang cướp khách trọ với Hồ nhị ca sao? Hơn nữa, Tố Tố nói như vậy là rõ ràng là đứng về phía Vương thất thiếu gia. Rõ ràng nàng là thủ hạ của Hồ chưởng quầy, sao lại lên tiếng ủng hộ Vương thiếu gia?

Chắc Tố Tố cũng ý thức được bản thân nói vậy khá giống “phản đồ” nên vội bổ sung:

- Không lấy tiền thuê nhà đâu. Ta chỉ muốn giúp Đào Diệp muội muội ở thoải mái hơn một chút thôi, dù sao nhà ta cũng còn phòng trống.

Ta để ý thấy nàng thay đổi cách xưng hô với ta. Lúc vừa vào cửa còn “nhị chưởng quầy” dài “nhị chưởng quầy” ngắn, giờ tự động trở thành “Đào Diệp muội muội” thân thiết.

Đột nhiên tốt với ta như vậy thực sự khiến người ta có chút kinh ngạc, cũng thấy kì quái. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, ta cũng có thể hiểu ý nàng.

Nàng vốn là nữ nhi thương gia, cũng từng có nha hoàn sai bảo. Ai ngờ có ngày phá sản, nàng từ thiên kim tiểu thư trở thành điếm tiểu nhị. Trong lòng nàng có bao tủi cực người ngoài không thể hiểu hết. Giờ khó khăn lắm mới gặp được một đại thiếu gia siêu cấp hào môn, đương nhiên nàng muốn gần gũi, lung lạc. Nếu nàng có thể lung lạc được Vương Hiến Chi, ít nhất, phụ thân nàng muốn gây dựng lại sự nghiệp sẽ không phải là việc khó.

Về phần nàng có muốn thế nào nữa thì khi khác bàn sau.

Đối với động cơ của nàng, ta không có quyền bình phẩm, nàng có sự bất đắc dĩ của mình và cả sự không cam lòng, khát khao, hi vọng, cả trách nhiệm với gia đình. Chỉ riêng tiếng “Đào Diệp muội muội” ngọt ngào kia lại khiến ta ăn không tiêu.

Hơn nữa ta đang an ổn sống ở nhà Hồ nhị ca, cùng mọi người ở chung rất thoải mái, còn được người tốt như Hồ đại nương trông nom Đào Căn giúp ta, vì sao ta phải chuyển đến một gia đình xa lạ khác?

Ta chỉ đành từ chối khéo:

- Đa tạ Tố Tố tỷ tỷ quan tâm, ta ở đây rất tốt, Đào Căn được Hồ đại nương trông coi ta cũng rất an tâm.

Ai ngờ, Tố Tố còn chưa bỏ cuộc, lại nói:

- Thì ra Đào Diệp muội muội lo lắng tiểu muội muội không có ai trông, cái này cũng dễ thôi, mẫu thân ta ở nhà cũng chẳng có việc gì, để bà trông giúp là được. Mẫu thân ta rất thích trẻ con, thấy em bé nhà hàng xóm đều chạy đến muốn chơi cùng.

Gần đây còn có kiểu không cần trả tiền, chỉ cần đến thuê phòng như nhà nàng sao, đúng là kì lạ quá. Ta có chút mất kiên nhẫn, không muốn dài dòng với nàng, dứt khoát chặn miệng nàng lại:

- Ta ở nhà Hồ đại nương quen rồi.

Thế mà ta vẫn còn định tác hợp nàng và Hồ nhị ca, cảm thấy bọn họ mở cửa hàng nhỏ như vậy rất hợp. Mà nếu Tố Tố lại là người không từ thủ đoạn chỉ vì cái lợi trước mắt thế này, ta lại cảm thấy nàng không xứng với Hồ nhị ca. Hồ nhị ca là người tốt như vậy, đáng được hưởng hạnh phúc.

Nếu việc làm ăn của Hồ nhị ca tốt hơn chút nữa thì tốt rồi, cửa hàng chỉ có 2,3 tiểu nhị của huynh ấy cũng khó trách Tố Tố thấy không thuận mắt. Lúc nhà nàng ăn nên làm ra còn mở mấy cửa hàng liền.

Nhìn Vương Hiến Chi ta đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Vì thế ta nói với Vương Hiến Chi:

- Thất thiếu gia, giờ Hồ nhị ca đang mở một cửa hàng bán văn phòng tứ bảo, tên cửa hàng là “Văn phòng ngũ bảo” đó.

Vương Hiến Chi lập tức tò mò với cái tên này:

- Văn phòng ngũ bảo, sao có thể là ngũ bảo được?

Ta kể lại sự tích cái tên này cho hắn một lượt rồi chỉ vào Tố Tố cười nói:

- Đây chính là “ngũ bảo” của cửa hàng.

Lời này của ta chính là đang khen ngợi đúng không. Nói một nữ tử là mỹ nữ, có thể xưng là nhất bảo cùng với văn phòng tứ bảo, chẳng phải là khen ngợi đó sao?

Không ngờ, Tố Tố lại đỏ bừng mặt, lắp bắp giải thích:

- Ta không phải, không phải, thiếu gia đừng tin là thật. Đào Diệp muội muội thích đùa ta thôi. Chẳng qua có mấy lần Hồ nhị ca bận rộn quá thì ta đến cửa hàng giúp thôi, bọn họ lại trêu ghẹo nói ta là cái gì mà ngũ bảo. Đúng là…

Càng nói mặt càng đỏ, gò má như hoa đào, mắt long lanh, vừa xấu hổ vừa giận dữ, thực sự rất mê hồn.

Ta và Hồ nhị ca nhìn nhau, sau đó đều im lặng.

Ta biết bản thân phạm phải một sai lầm lớn. Thời đại này, các nữ tử đều hổ thẹn khi phải xuất đầu lộ diện để mưu sinh. Trong nhà không nghèo khó đến mức không đi không được thì ai lại để nữ tử ra ngoài làm việc.

Lúc trước khi mẫu thân còn sống, dù người chỉ là một thai phụ không thể kiếm sống, chút tiền tích cóp được miệng ăn núi lở nhưng người vẫn kiên quyết giữ ta ở nhà. Đã nhiều lần ta muốn ra ngoài tìm việc làm nhưng người đều không cho. Người chỉ mong có thể sớm sinh em bé, sau đó ra ngoài làm việc, ta ở nhà trông muội muội.

Trong quan niệm của mẫu thân, nữ hài tử ra ngoài làm việc là mất danh dự, cũng mất cả người, về sau đừng hòng được gả vào nhà trong sạch.

Tố Tố ra sức biện giải như vậy chính vì ta đã phạm phải điều kiêng kị này. Một cô nương nhà lành, không chỉ đi ra ngoài làm tiểu nhị mà còn bị coi là chiêu bài hút khách, lợi dụng nhan sắc để kiếm tiền. Nói khó nghe một chút thì thậm chí chính là bán sắc. Cho nên nàng mới có thể tức giận như vậy, chỉ là không tiện nổi cáu.

Vương Hiến Chi lại không chú ý đến nàng đang nói gì, chỉ cười khen cái tên rất hay, lại nhìn ta nói:

- Cái tên này là muội đặt đúng không, bởi vì…

Hắn liếc nhìn Hồ nhị ca: “Hắn ta không giống như người có thể nghĩ ra cái tên này”.

Hồ nhị ca chưa kịp buồn vì biểu hiện của Tố Tố, nghe đến đó lại cười nói:

- Đúng thế, đúng thế, tên hay như vậy sao ta nghĩ ra được.

Vương Hiến Chi lại đột nhiên đứng lên nói:

- Vậy chúng ta đến xem “Văn phòng ngũ bảo” đi.

Đương nhiên là Hồ nhị ca cầu còn không được. Vương thiếu gia chịu đến cửa hàng của hắn, không cần mua bán gì, chỉ riêng thế thôi cũng đủ để mang đến cơ hội làm ăn cho cửa hàng. Bởi vì, cửa hàng hân hạnh được đón tiếp Vương thiếu gia chắc chắn phải có chỗ phi phàm.

Vương Hiến Chi qua đó rồi, thậm chí hắn có thể làm vài cái chiêu bài trong cửa hàng, trên đó viết “nơi Vương Hiến Chi thiếu gia từng đứng”; “nơi Vương Hiến Chi thiếu gia từng ngồi”; “nơi Vương Hiến Chi thiếu gia từng sờ”. Nếu như vậy, đám thiếu nam thiếu nữ sùng bái Vương Hiến Chi sẽ chen chúc mà đến, ngồi ngồi đứng đứng, cửa hàng làm ăn lớn rồi!

Ta lại ngồi không nhúc nhích, nghiêm cẩn nhìn Vương Hiến Chi một chút. Bởi vì tự nhiên chạy đến quán hàng nhỏ không chút liên quan gì đến hắn thế này không giống tác phong của hắn. Hắn đâu có nhàm chán như vậy, cũng không có nhiệt tình như vậy.

Thấy ta nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, hắn cười thần bí với ta, sau đó thậm chí còn khẽ nháy mắt với ta nữa.

Làm cái gì, trước mặt hai người kia, bốn mắt nhìn nhau, tán tỉnh ta trước mặt mọi người?

Vương thất thiếu gia thân mến, rất nhanh thôi ngươi sẽ hiểu được hậu quả của việc này.

Xem ta sai bảo ngươi thế nào.

Ta xoay người lấy ra một bộ văn phòng tứ bảo, cung kính đưa hai tay dâng lên trước mặt Vương Hiến Chi, cười tủm tỉm nói:

- Trước khi đến cửa hàng của Hồ nhị ca, xin thiếu gia viết mấy chữ đi.

- Viết chữ gì chứ?

Hắn không nghĩ tới ta sẽ làm như vậy, có hơi ngơ ngác.

- Văn phòng ngũ bảo.

Vương Hiến Chi còn chưa nói gì, Hồ nhị ca đã kinh ngạc nhảy dựng lên:

- A! Thật sao! Thật tốt quá! Vẫn là Đào Diệp chu đáo. Thất thiếu gia, xin thiếu gia thưởng chữ cho cửa hàng nhỏ của ta.

Vừa nói vừa vái lia lịa.

Lúc này, Tố Tố đã nhanh nhẹn lấy nước tới, bắt đầu mài mực. Ta để ý, tay nàng mài mực hơi run run. Chẳng qua chỉ là mài mực cho Vương Hiến Chi thôi mà, ngày nào trong trường ta chẳng phải làm, nàng có cần kích động thế không?

Lại nhìn Vương Hiến Chi, đại thiếu gia có vẻ không vui, ngồi im một chỗ không động đậy.

Sao thế, ngày nào ở trong trường học cũng viết rõ là lắm, hại ta dọn giấy bỏ của hắn còn không kịp, giờ bảo hắn viết chữ thì khó lắm sao?

Rốt cuộc là khó chịu cái gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play