Bắt đầu làm việc, thời gian trôi đi cũng thật nhanh. Chỉ trong chớp mắt, giờ ăn trưa đã đến mà người Tạ Huyền phái đi mời Vương Hiến Chi còn chưa quay về.
Ta bắt đầu đứng ngồi không yên. Rốt cuộc huynh ấy chưa xong việc hay là lại bị đôi huynh muội kia buộc chân?
Cúi đầu nhìn quần áo trên người mình, ta quyết định vẫn về phủ Bắc Trung Lang một lần. Bởi vì nghe khẩu khí của Tạ Huyền thì bữa trưa nay sẽ ăn ở bên ngoài. Ta ăn mặc thế này chẳng ra làm sao, trốn ở trong trướng làm việc thì còn chẳng sao nhưng vào khách điếm ăn cơm thì đúng là hơi quá rồi.
Đi cùng bốn người bọn họ, ta cũng chẳng cần phải cải nam trang. Bốn nam nhân người cao ngựa lớn lại thêm một đoàn tùy tùng, đi đến đâu cũng chẳng có ai dám trêu vào. Huống chi Tạ Huyền còn là người nổi tiếng ở đây. Vì phụ trách việc chiêu binh, lại thêm bản kiến nghị kia, cũng bởi vì hắn là đệ đệ của tướng quân Chinh Bắc nên ở đây hắn đã trở thành nhân vật nổi bật rồi. Đi cùng hắn, hệ số an toàn vẫn rất cao.
Dặn dò ba người bọn họ rồi, ta dẫn Linh Linh quay về. Linh Linh đương nhiên là vui, nàng thì chỉ sợ ta không chịu về mà thôi. Ta cũng thầm thở ra một hơi, cứ như vậy là có thể giải quyết sự phiền phức này rồi, đem cái đuôi nhỏ này về nhà.
Ở cửa phủ tướng quân Bắc Trung Lang ta hỏi vệ binh canh cửa:
- Thái tử điện hạ đã về chưa?
- Về rồi!
- Vậy công tử Vương Hiến Chi cũng quay về rồi sao?
- Xin lỗi tiểu thư, tiểu nhân không để ý lắm nhưng chắc hẳn là đã trở về rồi, người đi theo Thái tử điện hạ cũng đều về cả rồi.
- Vậy ngươi biết Vương công tử đang ở đâu không?
Vệ binh lắc đầu.
Ta buồn bực, trông cửa không phải là phụ trách việc đón khách, dẫn đường chỉ lối cho khách sao? Vương Hiến Chi đây phải là nhân sĩ vô danh, người qua đường Giáp, sao dễ dàng bị xem nhẹ như vậy được?
Ta quay đầu hỏi Linh Linh:
- Ngươi có biết không?
Linh Linh cũng lắc đầu như lắc trống bỏi, giọng nói thì còn cao hơn tiếng trống nhiều:
- Tiểu thư, em thực sự không biết!
Ngươi không biết thì chính là không biết, còn thêm chữ “thực sự” vào làm gì, vẽ rắn thêm chân như vậy khiến ta có cảm giác, rõ ràng là ngươi biết.
Được rồi, các ngươi không chịu nói, ta thay quần áo rồi tự đi tìm. Ta cũng không tin, giữa ban ngày ban mặt có thể giấu một đại nam nhân đi được.
Vào nhà rồi, tìm trong bọc ra một bộ quần áo trắng sạch sẽ. Đây vẫn là đồ ta cố ý mua trước khi đi, trông có phần như đi tập võ tuy rằng ta đến khoa chân múa tay cũng chẳng biết. Nhưng đi lại ở nơi này, chỉ có quần áo như vậy mới thích hợp. Nếu váy áo thướt tha, tô son điểm phấn, cài hoa cài lá thì người ta còn tưởng ta làm công việc đặc thù nào đó cơ.
Vươn tay cởi quần áo trên người, đang định thay trung y thì lại nhìn thấy Linh Linh vẫn còn đứng đó, mắt trợn tròn nhìn ta. Ta vội che ngực, nén giận hỏi:
- Đẹp không?
- Đẹp lắm, tiểu thư rất đẹp.
Hít sâu:
- Em định đứng đó nhìn ta sạch bách hay sao?
- Không phải, tiểu thư em..
- Đi ra ngoài!
Ta một tay ôm ngực một tay chỉ ra cửa.
- Tiểu thư, em đâu phải là nam nhân.
- Em là do nam nhân phái đến.
- Không phải.
- Em còn dám nói không phải! Tên biến thái kia có phải là muốn em xem ta thay quân áo rồi sau đó về báo lại tỉ mỉ cho hắn, miêu tả từng chi tiết một?
- Tiểu thư, oan cho điện hạ rồi, điện hạ không phải là người như thế.
Linh Linh mặt đỏ tai hồng cãi lại.
Ta lại hổn hển quát:
- Điện hạ của chúng ta? Giỏi lắm, giỏi lắm. Em quả nhiên là gian tế do hắn phải tới! Cút đi cho ta, cút ngay lập tức! Không cút cẩn thận ta đá nát cái mông em.
- Tiểu thư thật là hung dữ.
- Ngại quá, sự thật thì điện hạ nhà em lại thích ta hung dữ đấy, nếu ta đá mông em nở thành hoa tám cánh thì em đoán xem điện hạ sẽ nói gì?
- Nói gì ạ?
- Điện hạ sẽ nói: Đá giỏi lắm, sẽ tìm thêm mấy nha hoàn nữa cho nàng đá, đá từ từ, chân đeo thêm bọc móng ngựa vào mà đá để tránh chân bị đau.
- Tiểu thư lừa em!
- Không tin chúng ta có thể thử xem.
Ta thực sự giơ chân lên, Linh Linh ôm mông liên tục lùi về sau, ngay trong nháy mắt chân ta chạm đến nàng thì nàng vội tông cửa chạy ra ngoài.
- Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa….
Vừa chạy vừa kêu, trong hành lang trống trải chỉ còn lại tiếng kêu dài của nàng.
Ta đóng cửa lại, vội thay quần áo. Sau đó bước nhanh ra ngoài, xuyên qua mấy gian phòng đi tới giữa sân, đi qua hành lang.
Dựa theo quy củ đãi khác. Dãy nhà ba gian như vậy, gian thứ ba cũng chính là gian cuối cùng là để cho nữ nhân ở, nam chủ nhân thì ở gian đầu tiên hoặc thứ nhất, khách nam cũng có thể ở một trong hai gian này.
Ta tìm kiếm trên hành lang dài kia, nhìn cửa này mở cửa kia khép, phòng rất nhiều như đều khóa. Khó khăn lắm mới thấy một cánh cửa khép hờ. Nhìn vào trong thì thấy có chiếc giường to kê sát tường. Sau đó lại đẩy một phòng khác ra, vẫn là giường ghép to như vậy. Thì ra đây là nơi để cho đông người ở kiểu tập thể.
Ta không khỏi buồn bực: Nếu chuẩn bị nhiều chỗ nằm như vậy, trong phủ hẳn là phải có rất nhiều người mới đúng. Nhưng phủ tướng quân Bắc Trung Lang này ban ngày vắng vẻ, căn bản không nhìn thấy người. Buổi tối cũng rất vắng lặng.
Nhiều người như vậy, muốn ăn cơm, rửa mặt, đi ngủ, sao có thể làm trong im lặng? Cửa sổ phòng ta ở nhìn thông qua bên này, tối hôm qua ta không hề nghe được bất kì động tĩnh gì cả.
Như vậy những người này đều đi đâu rồi? Không thể nào là hạ nhân trong phủ. Nếu là hạ nhân thì ban ngày sẽ đi ra làm việc, nhân khẩu trong phủ sẽ rất nhiều. Phủ tướng quân Bắc Trung Lang cũng chẳng lớn, chỉ có một tứ hợp viện, ba gian nhà, bốn phía là tường vây quanh.
Cũng chỉ còn một cách giải thích chính là: Bọn họ là quân nhân, ban ngày ở ngoài luyện binh, tối về nghỉ ngơi.
Vấn đề là vì sao nhiều người đi về như vậy mà ta đều không hề hay biết? Buổi tối ta cũng đâu có ngủ say như chết đâu.
Ta vừa cân nhắc vừa bước đến gian phòng đầu tiên.
Mặc kệ thế nào thì cũng có thể xác định, kiểu giường ghép thế này không thể để khách ở được. Nói cách khác, Vương Hiến Chi chỉ có thể ở gian nhà đầu tiên.
Đúng lúc này, bên tai lại vang đến giọng nói “đoạt mệnh truy hồn” của Linh Linh:
- Tiểu thư, tiểu thư ở đâu rồi? Nói chuyện mà chẳng giữ lời, lại lén chạy đi.
Cũng may ta đã chạy tới hành lang của dãy nhà đầu tiên, tạm thời còn chưa lộ dấu vết.
Nhưng tiếng gọi của nàng càng ngày càng gần, ta hoảng hốt đến độ xông loạn.
Nơi này cũng giống như gian nhà thứ hai kia, phòng dày đặc, hành lang dài, cánh cửa nào cũng đóng.
Trong hành lang có đôi khi có tôi tớ đi qua, ai nấy đều rất nghiêm túc, mắt không thèm chớp như thể chẳng hề nghe thấy giọng nói của Linh Linh, cũng chẳng hề nhìn thấy ta, một đám người như rối gỗ đi ngang qua ta.
Ngay lúc sắp tuyệt vọng thì ta cũng tìm được một căn phòng cửa khép hờ ở cuối hành lang.
Ta đẩy cửa ra rồi vội lẻn vào, nhẹ nhàng đóng cửa lại, còn chốt luôn cửa lại.
Sau đó ta xoay người, người như mất sức mà dựa luôn và cửa, còn khẽ vỗ vỗ ngực để bình ổn mình. Thật đáng sợ, không thể tin được ta bị một tiểu nha đầu tinh quái mới 11 tuổi đuổi cho không còn chỗ trốn.
Nhưng mà… không ổn lắm.
Ta vội ngẩng đầu, chính xác nhìn thẳng vào một đôi mắt vui mừng đến phát điên.
Khỏi phải nói vẻ mặt của người kia. Thợ săn nhìn thấy con mồi có biểu cảm gì thì hắn chính là như vậy.
Khỏi phải hỏi tâm tình của ta lúc này. Trốn mưa trốn vào hồ nước, ra khỏi hang hổ lại vào hang sói, đây chính là tâm tình của ta.
Theo bản năng ta xoay người, tay còn chưa chạm vào cửa thì giọng nói trêu chọc của người nọ đã vang lên ở đằng sau:
- Linh Linh còn đang ở bên ngoài tìm nàng đó.
Tay ta lại rụt về, hắn cười vô cùng thoải mái, nằm dài trên ghế thái sư:
- Thật vinh hạnh quá, giữa ta và Linh Linh, nàng đã chọn ta. Linh Linh còn đáng sợ hơn ta, ta còn đáng tin cậy hơn Linh Linh có đúng không?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT