Cảm ơn trời, sáng hôm sau thức dậy, phát hiện bụng không đau mà người cũng khỏe lại rồi.

Nghĩ lại, chắc là vì lặn lội đường xa khiến cơ thể mệt mỏi, đi đường chẳng thể có trà nóng mà uống mãi được, đa số đều là dùng trà lạnh, dạ dày luôn không thoải mái, lúc ăn cơm cũng chẳng thấy ngon. Nếu buổi tối còn ngủ dã ngoại thì đến ngủ cũng không ổn được. Cho dù có tìm được nơi nghỉ trọ thì vẫn là nơi xa lạ, cũng vẫn ngủ không ngon.

Đều nói ở nhà thật tốt, ra ngoài thật khó khăn. Cho dù nhà chỉ là nhà thuê nhưng có muội muội ở bên, có mọi thứ quen thuộc của mình thì đó vẫn là nơi ấm áp nhất trên đời này.

Đi theo hạ nhân đến nhà ăn, ta vốn định cảm ơn Thái tử và công chúa rồi sau đó cùng Vương Hiến Chi ra mặt cáo từ bọn họ. Ai ngờ khi ta vào nhà ăn lại chỉ thấy một mình công chúa Tân An.

Hành lễ xong, ta cười hỏi nàng: “Sao không thấy Thái tử điện hạ và Vương Hiến Chi? Bọn họ đều đã ăn rồi?”

Tối qua Hiến Chi đã hẹn ta ăn điểm tâm rồi cùng đi mà? Sao lại chẳng thấy đâu nữa?

Công chúa Tân An chỉ lo cúi đầu ăn cháo, nửa ngày cũng chẳng nhìn đến ta. Qua hồi lâu sau mới thình lình nói: “Nghe nói ngươi và Vương Hiến Chi định qua phủ Chinh Bắc tướng quân ở?”

“Vâng, Tạ Huyền đã đồng ý thu xếp chỗ ở cho chúng thần rồi.” Câu hỏi của ta khó trả lời thế sao? Lại đi hỏi sang chuyện khác.

Nàng ngẩng phắt đầu lên nhìn ta: “Ngươi đã quên ngươi đến đây vì cái gì? Sứ mệnh của ngươi là gì?”

Ta lập tức ngây dại.

“Thứ cho ta cảnh tỉnh ngươi một câu, ngươi là phụng thánh chỉ đến! Là tùy tùng của bản công chúa, bản công chúa ở đâu thì ngươi phải ở đó!”

Ta cúi đầu, không biết nên nói gì. Đúng, đúng thế, ta phụng thánh chỉ của Hoàng thượng, làm nhân viên đi theo công chúa đến tiền tuyến, ta quả thật không có quyền tự tiện hành động.

Ta càng mềm thì thái độ của nàng càng cứng rắn, đập đũa trong tay lên bàn rồi nói: “Ta thấy ngươi vừa nhìn thấy Vương Hiến Chi thì đã bị hôn mê rồi, còn tưởng là bản thân đến để du sơn ngoạn thủy, đến đây còn muốn chuyển đến ở cùng bạn bè, mọi người chơi vui vẻ một chút? Còn nữa, ngươi cũng không ngẫm lại, phủ Chinh Bắc tướng quân đều là nam nhân. Gia quyến của Tạ Thạch không hề đi theo, hạ nhân trong phủ đều là nam nhân, nữ nhân đi qua thì cũng chỉ là quân kỹ, ngươi ở đó còn ra cái thể thống gì? Ta khuyên ngươi, nên bớt đi lại trên đường, bớt ra khỏi cửa. Cả kinh thành này là một doanh trại lớn, đại chiến sắp đến, cư dân bình thường đều đã rời đi rồi, ở lại cũng chỉ là nam nhân mà thôi. Lần trước ngươi đi đường có thấy nữ nhân nào không?”

Ta cẩn thận nghĩ lại, ngày đó ngồi xe nhìn ra ngoài đúng là chẳng thấy nữ nhân nào cả. Cư dân trong thành này, nhất là nữ quyến đều bị tình hình quân địch dọa, ào ào chạy vào trong rồi.

Công chúa Tân An còn nói: “Giờ trong thành chỉ có hai loại người, quân nhân và quân kỹ. Đến quân kỹ cũng sắp đi hết rồi vì giữ mạng còn quan trọng hơn kiếm tiền nhiều. Mạng sắp mất, kiếm tiền làm gì? Ngươi nói xem, thời điểm nay ngươi ở phủ tướng quân một mình, cũng chính là chuyển vào một hang ổ toàn nam nhân thì thích hợp sao? Tiện sao?

Ta đột nhiên hỏi nàng một câu: “Công chúa định bao giờ hồi kinh?”

Nữ nhân ở đây sắp chạy hết rồi, cái gì gọi là “chiến tranh không có phần của nữ nhi”, chẳng lẽ nàng không định quay về sao?

Nàng nhàn nhạt nói: “Chờ đánh thắng rồi ta sẽ quay về.”

“Chẳng lẽ công chúa không sợ?” Cho dù nàng tập võ từ nhỏ nhưng dù sao cũng chỉ là nữ nhân.

Nàng ưu sầu nói: “Ngươi thông minh như vậy chẳng lẽ còn không đoán được tình thế? Thời điểm này đương nhiên ta phải ở bên ca ca ta, ta chẳng đi đâu cả.”

Lòng ta rất khó chịu, suýt nữa đã chất vấn nàng. Đối đầu với kẻ địch mạnh, nàng chọn ở bên ca ca nàng ta không có ý kiến, thời khắc sinh tử không rõ thế này, ai mà chẳng muốn ở bên người thân. Nhưng đâu chỉ có nàng mới có người thân, Đào Căn của ta còn nhỏ như vậy, ta còn không thể ở bên nó mà phải ở cùng người chẳng liên quan, đi xa đến ngàn dặm để hai huynh muội nàng đoàn tụ.

Cố nén sự chua xót trong lòng, ta thử thăm dò nàng: “Nếu trận này… trận này…”, nếu trận này chúng ta thua thì sao? Vậy công chúa và Thái tử rất có thể sẽ rơi vào tay kẻ địch, tựa như công chúa Thanh Hà – Mộ Dung Nguyên và Trung Sơn vương – Mộ Dung Trùng, đều trở thành sủng vật của Phù Kiên.

Lúc này nàng hiểu ý của ta, “Nếu trận này chúng ta thua, trăm vạn đại quân của nước Tần nhất định sẽ thừa thế đánh vào kinh đô. Quân chủ lực của nước ta đều ở đây, ngươi nghĩ chúng ta có thể chuyển bại thành thắng sao? Đến khi đó sẽ chẳng còn một cái rãnh trời nào như Trường Giang để phụ hoàng tị nạn nữa, chẳng còn thành Thạch Đầu nào để lập kinh đô mới. Một khi nước mất nhà tan thì ở đâu mà chẳng vậy, không bằng cứ ở bên ca ca.”

Khó được nàng nói không kiêng kị, chịu nói thẳng ra. Quả thật, nếu lần này chiến bại, nước Tấn khó lòng giữ nổi, quá nửa sẽ giống như các quốc gia đã biến mất, nhập vào bản đồ của Tần.

Kinh thành và cung điện của công chúa Tân An thực ra cũng chẳng có gì khác nhau.

Nghĩ đến đâu, sự bất mãn với công chúa đột nhiên biến mất. Trong lúc này, mọi ân oán cá nhân đã chẳng còn quan trọng nữa.

Ta cười an ủi nàng: “Công chúa đừng bi quan như vậy, lần này chúng ta sẽ chiến thắng thôi.”

Ta không khuyên còn tốt, vừa nghe những lời này của ta nàng như phát điên, la hét: “Thắng thế nào? Lấy cái gì mà thắng? Tất cả nhân mã của chúng ta cộng lại còn chưa bằng được nửa quân địch!”

Ta vội nói: “Bọn Tạ Huyền đang chiêu mộ tân binh, giờ chỗ báo danh rất đông. Ngày đó lúc đến chẳng phải công chúa cũng thấy rồi đó sao?”

Nàng khinh thường nói: “Đám dân chạy nạn này thì có thể làm được gì.”

“Đừng xem thường bọn họ. Chính vì chỉ có hai bàn tay trắng cho nên chẳng có gì mà mất, lúc đánh giặc mới là người dũng cảm nhất. Bọn họ chịu ở lại chính là vì chiến loạn, khát vọng lớn nhất của bọn họ chính là tiêu diệt quân địch để chào đón những ngày tháng hòa bình khác.”

Nhìn bộ dạng công chúa Tân An càng lúc càng uể oải, ta khó hiểu nghĩ: Lúc ở kinh thành chẳng phải nàng lúc nào cũng sang sảng, trứ danh thượng vọ são? Khi đó nàng động một tí lại đem vũ lực ra để giải quyết vấn đề. Sao thực sự lên chiến trường rồi, còn chưa khai chiến thì đã uể oải, bi quan như vậy.

Ta thử thuyết phục nàng: “Nếu công chúa quyết tâm ở đây cùng Thái tử thì hạ quan nhất định cũng sẽ ở lại cùng. Nhưng nếu chúng ta đã đến đây, ngày nào cũng chỉ ngồi đây vui chơi thì không thể nào nói nổi, cũng quá nhàm chán rồi. Không bằng chúng ta đi giúp Tạ Huyền chiêu binh đi. Chỗ khác tập võ tập trận chúng ta không xen vào được nhưng chỗ Tạ Huyền chúng ta có thể giúp được. Hơn nữa nghe Hiến Chi nói, nơi đó đang cần người giúp.”

“Ngươi không đi?” Nàng lại đột ngột hỏi một câu không liên quan.

Ta thoáng sửng sốt, vị công chúa này, sao nói chuyện luôn lạc đề như vậy, rõ ràng chúng ta vừa mới nói chuyện khác mà.

Nhưng công chúa đã hỏi thì ta cũng chỉ đành đáp lại: “Không đi, công chúa nói đúng, đến phủ tướng quân quả thực không thích hợp.”

Ta không đi, Vương Hiến Chi chắc chắn cũng sẽ không đi. Giờ công chúa nên vui rồi chứ, nàng nói năng sắc bén, thần sắc nghiêm nghị như vậy chẳng qua là không muốn để Vương Hiến Chi đi mà thôi.

Ta nhìn quanh, dè dặt hỏi: “Sao không thấy Hiến Chi đâu?”

Lúc này, cuối cùng nàng cũng chịu trả lời ta: “Theo ca ca ta đến phủ tướng quân họp rồi.”

“Ý công chúa là Vương Hiến Chi theo Thái tử đi họp?”

Điều này sao có thể? Hôm qua huynh ấy mới đến đây, cơ bản là còn chưa có chức vị gì chính thức. Làm tham quân cho Hoàn Tuyển cũng mới chỉ là suy nghĩ của huynh ấy nhưng đường hành quân gấp, mọi người chỉ lo đi, không cần huynh ấy làm gì nên cũng không thể nào nhận chức vị gì được.

- Đúng thế, ngươi rất ngạc nhiên sao?

- Vâng, cuộc họp quân sự quy cách như vậy, Vương Hiến Chi sao có thể tham dự? – Ta thừa nhận.

Công chúa đắc ý công bố đáp án:

- Sáng nay ca ca ta đã cho hắn làm ký thất (tương đương với thư ký) rồi. Nếu đã là ký thất thì đương nhiên phải tham gia hội nghị, ghi chép lại nội dung, quay về sửa sang lại để Thái tử dùng.

Sáng sớm đã nhận chức, như vậy chắc chắn là hai huynh muội này đã bàn bạc từ tối qua. Ta còn đang thấy lạ đây. Rõ ràng bọn họ không muốn hai chúng ta ở bên nhau, vì sao hôm qua còn chịu rời đi, thì ra là vì muốn vội đi thương lượng kế sách khẩn cấp.

Thấy ta không nói gì, công chúa lại có chút tự hào nói cho ta biết: “Là ta đề cử đó, chức vụ này thích hợp với hắn nhất. Ca ca ta vừa nghe cũng đồng ý ngay. Ngươi nghĩ mà xem, chữ của Vương Hiến Chi đẹp như vậy, để hắn ghi chép lại rồi cầm đọc chính là sự hưởng thụ. Hơn nữa…” Nàng khiêu khích nhìn ta, không chút che giấu: “Như vậy càng có thể giám thị các ngươi, miễn cho các ngươi nhân lúc chúng ta không chú ý mà giở trò quỷ. Giờ Vương Hiến Chi thành thuộc hạ của ca ca ta rồi, đương nhiên phải ở lại phủ Bắc trung lang tướng quân. Nếu ngươi muốn qua phủ Chinh Bắc tướng quân ta cũng chẳng cản ngươi. Ngươi tự suy nghĩ đi.”

Ta khẽ cười nói: “Vừa rồi hạ quan đã tỏ rõ lập trường rồi, nếu hạ quan phụng ý chỉ của Hoàng thượng, đi theo công chúa đến đây thì đương nhiên phải ở cùng công chúa.” Nàng càng khiêu khích thì ta càng kiên định ở bên Vương Hiến Chi. Nghĩ cách trói chúng ta ở đây để giám thị? Chúng ta chơi cùng là được rồi, chúng ta sẽ càng thân mật, ngươi thích xem thì cứ xem đi.

Nói sao nhỉ, đôi huynh muội này cũng thật nhanh tay nhanh chân, đúng là khó lòng phòng bị. Vương Hiến Chi giờ chẳng biết uất ức cỡ nào, thình lình bị Thái tử bắt làm ký thất cái gì gì đó. Lại không thể từ chối, đành đi theo Thái tử. Ai dà, đợi huynh ấy về phải an ủi mới được.

Thực ra ta cũng bị “khẩu dụ” của Hoàng thượng giam cầm, chỉ có thể đi theo công chúa đấy thôi.

Ta đột nhiên có cảm giác, hai chúng ta như bị những người này giăng bẫy khắp trời. Lúc nào mới có thể phá tan cạm bẫy, tự do tự tại ở bên nhau?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play