Chờ đến lúc tan tầm, bọn người Hầu thượng nghi đều về nhà, ta bất an đi đến Phượng Nghi cung.
Thái giám trực trước cửa cung Phượng Nghi còn không nhìn lệnh bài ở thắt lưng của ta. Đây chứng tỏ cái gì? Chứng tỏ ta mới đến một ngày nhưng đã lăn lộn, quen mặt khắp trong điện Hàm Chương này rồi? Bọn họ không thể nào cho người lạ mặt vào như vậy được.
Nhưng lúc ta đi ra thì xung quanh mờ mịt, không biết phải đi tìm ai, cũng không biết phải đi đâu. Lại không dám đi loạn, đến đi đi lại lại trong hành lang còn sợ có người đến tra hỏi. Bởi vì đồ ta mặc không phải là trang phục cung nữ mà cũng chẳng phải trang phục của nữ quan, mà nhìn ta thì cũng không phải là dạng chủ nhân gì cả.
Hơn nữa cả ngày, chẳng ai đuổi ta cũng chẳng ai quản ta.
Nơi này là nơi hoàn toàn xa lạ, cũng là nơi thần bí, xa hoa nhất toàn Đại Tấn này, ai cũng muốn tìm hiểu nhưng thực sự vào rồi thì mới phát hiện, nơi này yên lặng như một cánh đồng hoang vu.
Không phải không có ai, hoàn toàn ngược lại, nơi này có rất nhiều người. Hai bên hành lang, cách vài bước lại có một cung nữ áo xanh đứng đó nhưng những người tuyệt đối không hỏi han gì đến ta. Chức trách của các nàng không phải là hỏi mà là đứng đó làm cảnh.
Tư thế và vẻ mặt của các nàng giống hệt Tĩnh Phạm kia, thẳng tắp như thân cây mà cũng im lặng như thân cây.
Ở giữa hai cung nữ lại có một chậu hoa hoặc một thứ đồ cổ nào đó, các nàng khiến ta cảm thấy các nàng cũng giống như những đồ vật này, chẳng có tư tưởng, không có ý thức gì cả. Hoặc nói cách khác, các nàng và những thứ đồ này đã hòa hợp thành một thể, cùng nhau cấu thành thứ chúng ta gọi là “Phô trương”.
Đúng vậy, tác dụng của các nàng chính là dùng để khoe khoang độ xa xỉ trong tẩm cung của Hoàng hậu.
Nếu các nàng đã nhìn không chớp mắt, coi như không thấy ta thì ta cũng không dám mạo muội đi qua hỏi thăm gì cả.
Ai dà, khắp nơi đều là người nhưng lại chẳng tìm được ai có thể hỏi chuyện cả.
Điện Hàm Chương này, nghe nói những người hầu hạ phục dịch tính ra hơn 200 người, mà chủ nhân thì chỉ có một người, đương nhiên chính là Hoàng hậu nương nương cao quý.
Mà đây vẫn còn là kết quả của “cùng toàn dân chia sẻ hoạn nạn”, “cắt giảm người thừa” rồi đó. Ta rất muốn biết, chưa cắt giảm thì sẽ là bao nhiêu? Theo số lượng cắt giảm nữ quan của “Tứ tư” thì dường như giảm đi 2/3 rồi, nói cách khác, nếu theo lệ thường thì chỉ riêng đã có hơn 600 người hầu hạ rồi.
Chủ điện của điện Hàm Chương chính là cung Phượng Nghi, chỉ riêng phục dịch ở đây chắc cũng phải hơn một trăm người mất.
Lại đi đi lại lại thêm một lát, đi qua một khúc rẽ, cuối cùng mới gặp được một tiểu cung nữ áo xanh đang đi ngược lại, ta như bắt được vàng, vội xông lên hỏi: “Này…”
Hỏi cái gì? Xin hỏi đêm nay ta ngủ đâu? Ngươi có biết đêm nay ta ngủ đâu không? Hay là tiểu muội muội, ngươi có biết Hoàng hậu nương nương an bài cho hai đồng sử mới đến ở đâu không?
Cũng không ổn, nàng chỉ là tiểu cung nữ cấp thấp nhất, sao biết được chuyện đó.
“À, ta muốn hỏi thăm muội muội về một người.” Ta cười nói.
“Người nào?”
“Đồng sử mới đến. Chính là người đứng đầu trong cuộc thi tuyển chọn tài nữ, nàng là họ hàng của Hoàng hậu nương nương.” Ta cố gắng giới thiệu thân phận của Dữu Sướng, như vậy nàng đã biết là ai rồi chứ.
Tiểu cung nữ còn đang chớp mắt chưa trả lời thì một cung nữ mặt áo màu hồng nhạt đi qua, dừng lại nói: “Ngươi hỏi đồng sử sao? Đồng sử đang nói chuyện bên Hoàng hậu nương nương đó.”
Thật vất vả mới tìm được một người nhiệt tình như vậy, không như các cung nữ khác, mặt như đầu gỗ giống hệt Tĩnh Phạm. Đương nhiên ta phải nắm bắt vội: “Là thế này, tỷ tỷ à. Tôi là Gia Cát đồng sử mới đến, sáng nay Hoàng hậu nương nương khai ân đặc biệt cho ta và Dữu đồng sử cùng ở lại trong cung Phượng Nghi này. Nhưng giờ ta không biết rốt cuộc là an bài ở đâu. Muốn tìm người hiểu biết xin chỉ dẫn một chút.”
Cung nữ áo hồng cười nói: “Chuyện này hỏi ta là đúng rồi, căn phòng đó là ta thu dọn cho người đó. Ta nhìn thấy ngươi trang điểm ăn mặc không giống người trong cung chúng ta nên đoán chắc là người đã đến, quả nhiên là đúng. Bên trên đã dặn dò, nếu ngươi đã đến thì dẫn ngươi qua đó trước.”
“Vậy phiền tỷ tỷ rồi.”
“Không phiền, đi qua bên kia là được.” Nàng vươn tay chỉ, “Tính từ đây, đi đến cái cửa thứ sáu là đúng.”
Lúc nói chuyện nàng đã dẫn ta đi đến trước cửa phòng, lấy chìa khóa mở cửa rồi làm động tác mời. Ta cứ cảm ơn nàng mãi, nàng đưa chìa khóa cho ta nói: “Tự ngươi đi vào nghỉ ngơi đi, ta còn có chút việc, không đi theo được.”
“Đa tạ tỷ tỷ chỉ bảo, tỷ tỷ mau đi đi.” Ta luôn miệng cảm tạ, cũng may mà gặp được nàng.
Vừa ra đến trước cửa, nàng lại dặn một câu: “Dữu đồng sử ở phòng trong, ngươi ở bên ngoài này.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Nàng đi rồi, ta quay vào đánh giá lại gian phòng của mình. Tất cả mọi thứ đều đã đầy đủ, giường cũng đã trả sẵn rồi.
Lại đi vào bên trong, phát hiện phòng trong có chiếc giường lớn, phòng ngoài chỉ là giường nhỏ. Nghĩ đến Dữu Sướng ở trên điện cố gắng nói không có ý để ta làm nha hoàn nhưng cách xếp chỗ ngủ thế này rõ ràng chính là theo tiểu thư và nha hoàn.
Thôi đi, có chỗ ngủ là tốt rồi. Lại nhìn cách trang trí phòng ngủ, trường cột trạm trổ cẩm tú hoa lệ. Chăn màn cũng vô cùng tinh xảo, cho dù ta ở gian ngoài của “nha hoàn” cũng được dùng chăn màn cực phẩm rồi. Nghĩ lại, trong tẩm cung của Hoàng hậu làm gì có thứ phẩm, cho nên các nàng cũng không thể tìm được thứ gì kém hơn cho ta dùng.
Đi vào phòng, bên trong còn có cả thư phòng, có bàn gỗ lê khắc hoa hồng, bàn học cổ kính, trên bàn còn có mấy thứ đồ cổ bằng ngọc mà ta không biết tên, văn phòng tứ bảo rất đầy đủ. Có hai giá sách dựa vào tường, bên trên chất đầy sách.
Đúng là nơi ở tốt. Nghỉ ngơi ở đây, có thể đọc sách, luyện chữ, cho dù bị coi là “nha hoàn” thì cũng là nha hoàn có phúc.
Ta rút một quyển sách ra đọc.
Qua một lúc lâu thì Dữu Sướng mới về.
Nàng vừa thấy ta thì đã chào hỏi: “Gia Cát tỷ tỷ còn chưa nghỉ ngơi sao?”
Ta nói: “Muội muội còn chưa đến sao ta có thể ngủ trước được.”
Nàng cười nói: “Không sao đâu, tỷ mệt mỏi, về cứ ngủ trước đi, sau này chắc tối nào muội cũng sẽ về muộn đó.”
Ta buồn bực: “Sao có thể như thế, chẳng lẽ bên muội nhiều việc, ban ngày làm không hết, tối còn phải tăng ca?”
“Thực ra Mộ Dung thượng nghi chẳng giao việc gì cho muội cả, muội về đây từ lâu nhưng chỉ ngồi một lúc đã qua ngồi cùng di mẫu nương nương.”
Ta có chút tò mò, Dữu Sướng mới 14 tuổi, Hoàng hậu nương nương cũng đã quá 50 rồi, có thể cùng một tiểu nha đầu nói chuyện gì chứ? Ta không nhịn được hỏi: “Hoàng hậu nương nương muốn muội cùng bà làm gì?”
“Đọc kinh, chép kinh, ai dà, chép cả đêm, mệt muốn chết.”
Lại là chép kinh Phật, ta nghĩ đến chuyện chép kinh Phật cho Cửu công chúa, bởi vì mẫu phi nàng qua đời nên chuyện này vẫn gác lại, không biết là vì nàng đã quên hay là căn bản không cần nữa, tóm lại là vẫn không hề phái người đến tìm ta đòi kinh. Cho nên lần này ta tiến cung đã mang theo, chuẩn bị đưa cho nàng. Lấy nhuận bút của người ta, bất luận thế nào cũng phải chép kinh Phật cho người ta mới được.
Thấy Dữu Sướng mệt mỏi nằm trên giường than thở, ta đi qua hỏi: “Hoàng hậu nương nương nhất định đòi muội ở trong phòng bà chép kinh Phật sao?” Nếu có thể cầm về thì ta có thể giúp nàng.
“Đúng vậy, bà rất thích có nhiều người cùng nhau chép kinh, niệm kinh, nói như vậy mới có không khí, có thể cảm động Bồ Tát hạ phàm.”
Ta không còn gì để nói, Hoàng hậu nương nương lại mê tín như vậy. Mong Bồ Tát hạ phàm làm gì? Giúp Đại Tấn lấy lại đất đã mất? Hay là giúp Hoàng hậu thu phục Hoàng thượng?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT