Đoan Trạch bị sặc nước, ho khan nửa ngày không thở nổi, gương mặt hắn trở nên đỏ ửng, trong phút chốc ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn Yến Thù Thanh, "Cậu biết mình đang nói cái gì không!"
Hắn gầm nhẹ một tiếng, trong thanh âm không có cách nào che giấu được tức giận.
Khoé miệng Yến Thù Thanh không khống chế được co rúm hai lần, mơ hồ giống như là muốn bật cười, thế nhưng trên mặt vẫn cứ mang thần sắc thản nhiên, khoát tay một cái nói, "Anh đừng sốt sắng, tôi không phải cố ý hù dọa anh, chỉ là không khống chế được tình cảm của mình, nếu như tôi còn có biện pháp khác, cũng sẽ không có chuyện hơn nửa đêm tới tìm anh."
"Tôi biết nhất thời anh rất khó tiếp thu, tôi cũng không hi vọng anh đáp lại tôi, thế nhưng tôi không có cách nào quên được anh đã làm cho tôi những gì, nói thật... Tôi cùng tên kia tình cảm vẫn luôn không quá tốt, nếu như tôi có thể sớm một chút gặp gỡ anh thì tốt rồi."
"Cậu... với người kia tình cảm không tốt."
Đoan Trạch nín nửa ngày mới nghẹn ra một câu như vậy, gương mặt trở nên tái nhợt, mặc dù cách hơn nửa phòng bệnh, Yến Thù Thanh cũng có thể nghe được âm thanh của hắn nghiến răng nghiến lợi, "Tình cảm không tốt cậu chạy đến chiến đội Liệp Ưng làm gì! Tình cảm không tốt buổi tối ngày hôm ấy cậu ở trong sơn động nói với tôi những câu kia làm gì! Lúc này mới mấy ngày a, cậu liền thay lòng đổi dạ, cậu có xứng đáng với hắn không, cậu nói ra lời này có cảm thấy ngượng không?!"
"Há, anh cũng biết tình cảm của tôi và anh ta rất tốt, vậy anh còn đối với tôi tốt như vậy làm gì?"
"Tôi..." Đoan Trạch á khẩu không trả lời được, tức giận đến đầu cũng đau.
"Anh biết tình cảm giữa chúng tôi rất tốt, còn muốn ngụy trang ra một thân phận mới xuất hiện ở trước mặt em là có ý gì, anh là không tín nhiệm em, hay là đối với bản thân không có lòng tin?"
Nụ cười trên khóe miệng Yến Thù Thanh lại sâu mấy phần, một đôi mắt nhìn chăm chú mỗi một biểu tình nhỏ bé trên mặt Đoan Trạch, đồng tử thâm thuý như hai con dao sắc bén trực tiếp đâm vào trái tim hắn.
Thân thể Đoan Trạch cứng đờ, sắc mặt trong nháy mắt thay đổi, ngực kịch liệt chập trùng mấy lần, xì cười một tiếng, "Cậu bị làm sao thế? Hơn nửa đêm chạy đến phòng tôi ăn nói linh tinh, tôi căn bản nghe không hiểu cậu đang nói cái gì, cũng không có tâm tư nghe tiếp, cậu nhanh đi ra ngoài, đừng chậm trễ giấc ngủ của tôi."
Nói xong lời này, hắn trực tiếp nằm xuống nhắm mặt, hoàn toàn từ chối nói chuyện cùng Yến Thù Thanh, một đôi lỗ tai đỏ đến hù người.
Yến Thù Thanh đã sớm ngờ tới hắn sẽ có phản ứng này, đi từ từ đến bên giường, nhấc chân đâm đầu gối hắn một chút, "Này anh đừng tiếp tục giả bộ."
Ngón chân man mát dịu nhẹ chạm vào khiến đầu gối của hắn nóng lên, hô hấp của Đoan Trạch cũng thay đổi nhịp điệu, đột nhiên dịch chân qua một bên, mạnh miệng nói, "Cậu đến cùng muốn nói cái gì, hơn nửa đêm cậu không cảm thấy tẻ nhạt à?"
Theo dõi gò má đỏ lên của hắn dưới bóng đêm cũng không thể che giấu, lông mày Yến Thù Thanh nhíu lại, ngón chân đẩy ra chăn, thuận theo cổ chân Đoan Trạch nhẹ nhàng vuốt ve mấy lần, sau đó dọc theo bắp chân của hắn trượt lên trên, ngón chân linh hoạt vén lên ống quần rộng rãi, một chút xíu chui vào bên trong quần của hắn, dọc theo đầu gối của hắn không nhẹ không nặng vẽ ra vòng.
"Anh chê em tẻ nhạt, có thể từ chối em a, bây giờ anh có thể trực tiếp đẩy em ra ngoài, sau đó tàn nhẫn mà đóng cửa lại, để em một người có mưu đồ với anh, cách xa anh ra một chút."
Nói đến hai chữ cuối cùng, anh đột nhiên cúi người xuống, dán vào bên tai Đoan Trạch nhẹ nhàng nói, "Anh bỏ được không?"
Hô hấp của Đoan Trạch rối loạn, lỗ tai đỏ ửng giống như là muốn chảy máu, thân thể căng thẳng, chặt chẽ siết nắm đấm, quay đầu qua một bên căn bản không nói chuyện với Yến Thù Thanh, thế nhưng cũng không từ chối Yến Thù Thanh khiêu khích lộ liễu như thế.
Yến Thù Thanh xì một tiếng nhẹ nhàng nở nụ cười, "Cận Hằng, đừng giả bộ nữa được không?
"Cận Hằng" hai chữ này lại như một loại ma chú nào đó, khiến cơ thể Đoan Trạch hơi chấn động, trong miệng thầm mắng vài câu, giơ tay một cái nắm lấy cổ chân gầy nhỏ của Yến Thù Thanh, đột nhiên hơi dùng sức, đem đối phương trực tiếp túm ngã ở trên giường.
Yến Thù Thanh "Ai u" một tiếng, làm bộ uỷ khuất, một thân ảnh cường tráng đè lên người anh, trực tiếp ngăn chặn đôi môi của anh.
Tiếng kêu rên từ giữa hai đôi môi tràn ra, đầu lưỡi mềm mại va vào nhau, Yến Thù Thanh trầm thấp nở nụ cười.
Tiếng cười kích thích Cận Hằng, hắn nặng nề cắn đối phương một cái, thừa dịp Yến Thù Thanh bị đau, chiếm lấy đầu lưỡi đối phương tàn nhẫn mà liếm láp, Yến Thù Thanh kêu lên hai tiếng "A a", thân thể tàn nhẫn mà run lên một cái.
Nở nụ cười quay đầu sang một bên, "Đừng... chỗ ấy, quá lâu không hôn, em thở không được..."
"Ai nói quá lâu không hôn."
"Cái...cái gì?"
"Im lặng, đừng nói chuyện." Cận Hằng siết lại thân thể của Yến Thù Thanh, không để cho đối phương lộn xộn, giống như động vật to lớn đang vờn con mồi, hung ác cắn xé tới, ở trong miệng của đối phương điên cuồng công thành đoạt đất.
Trong lòng ám chỉ trở nên vô cùng huyền diệu, rõ ràng hai người mang hai gương mặt hoàn toàn xa lạ, thế nhưng xúc cảm quen thuộc trong nháy mắt khiến thân thể hai người dấy lên lửa lớn, trái tim giống như hoà quyện vào nhau, nhịp điệu trở nên hỗn loạn, khiến hai người quá lâu không ôm nhau, thân thể không khống chế được khẽ run.
Nước bọt thấm ướt tràn ra, nụ hôn vừa qua đi, Yến Thù Thanh giơ tay muốn lau vệt nước trên môi, lại bị Cận Hằng đè lại cánh tay, một cái tay vén lên mái tóc màu nâu trên trán anh, hai đôi đồng tử đụng vào nhau, cổ họng Cận Hằng khàn khàn thấp giọng mở miệng, "Em vừa nãy là cố ý."
Yến Thù Thanh ngước đầu nhìn hắn, cười như không cười thoáng nhướn mi, "Đúng thì thế nào?"
Cận Hằng trầm mặc một chút, sau đó phi thường bình tĩnh mà nghiêm túc nói, "Em không thể yêu thích Đoan Trạch."
Lời này khiến Yến Thù Thanh sững sờ, sau đó không khống chế được bật cười, "Đoan Trạch không phải là anh sao, làm gì, anh còn tự ăn dấm chua của mình a? Nói thật a, em cảm thấy Đoan Trạch so với anh đáng yêu hơn nhiều."
Lời này vừa nói, Cận Hằng ở trên eo Yến Thù Thanh nhéo một cái, thấp giọng quát lớn, "Em còn dám nhắc đến!"
Bộ dạng phẫn nộ này của hắn, khiến Yến Thù Thanh cười không ngừng, cái tên này rốt cuộc cấu tạo mạch não gì, ăn dấm chua mà cũng hăng hái như thế.
"Em nhắc đến hắn, em nói hắn tốt không phải là đang khen anh sao, em khen anh còn không được a?"
"Đương nhiên không được."
Cận Hằng tức giận hừ hừ hai tiếng, bĩu môi, chua chát nói, "Em bây giờ biết đến hắn là anh, lúc trước cũng không xem chúng ta là một người, cả ngày em cùng hắn đầu mày cuối mắt, vốn là không có ý tốt, vừa nãy em còn dám nói yêu thích hắn, còn nói chúng ta tình cảm không tốt, hắn đến cùng tốt hơn anh chỗ nào?"
Nói xong lời này, còn không đợi Yến Thù Thanh mở miệng, hắn liền tức giận nói tiếp, "Hắn dù có tốt đến mấy, cũng không tốt bằng anh, có nghe thấy không!"
Yến Thù Thanh bị lô-gich thần kinh của hắn đánh bại, lần thứ nhất nhìn thấy có người ăn dấm chua của chính mình lại ăn chân thực như thế, dở khóc dở cười nhấc tay đầu hàng, "Được được được, anh tốt nhất, Cận thượng tá anh hài lòng chưa?"
Cận Hằng khóe miệng rốt cục câu lên một chút, trong mắt lộ ra "Này còn tạm được", lúc này Yến Thù Thanh nghiêng người, đem hắn đè ở phía dưới, ở trên cao nhìn xuống theo dõi hắn nói, "Anh hỏi xong, có phải đến phiên em rồi không?"
Anh nói xong đôi mắt híp lại, bộc lộ xảy ra thần sắc nguy hiểm, "Nói, ngày hôm nay nếu em không chọc thủng anh, anh còn dự định giấu em bao lâu?"
"Anh còn ghét bỏ em cố ý dùng Đoan Trạch kích thích anh, em xem anh diễn rất hăng hái, căn bản không muốn nói thật với em đúng không?"
Lời này, Cận Hằng không được tự nhiên di chuyển tầm mắt, giơ tay ôm vào trên lưng của Yến Thù Thanh, muốn hôn môi đối phương, tựa hồ không nghĩ trả lời vấn đề.
Yến Thù Thanh một gạt tay hắn xuống, hai cái tay chống ở hai bên đầu của hắn, "Đừng quên anh bây giờ còn đang mang gương mặt Đoan Trạch đấy, đừng động tay động chân với em, nhanh chóng thành thật khai báo."
Cận Hằng nhíu lại lông mày, bàn tay lưu luyến không rời tại eo của Yến Thù Thanh xoa lấy lần, đến cuối cùng không tiếp tục được nữa, bĩu môi phi thường không cao hứng thu tay về, "Rốt cuộc em làm sao phát hiện được, anh cho là... Anh giấu rất kỹ."
Vừa nghe lời này, Yến Thù Thanh lúc này hừ hừ hai tiếng, giơ tay nhéo đầu ngực Cận Hằng hai lần, trong tiếng hắn bị đau, nói rằng, "Đúng a, anh giấu cực kỳ tốt, ngay cả nốt ruồi sau tai cũng biến mất, lúc trước em không chỉ một lần hoài nghi anh, kết quả vẫn là bị anh lừa gạt."
"May mà em tỉnh lại không mất trí nhớ, nhớ tới anh ở trong sơn động gọi ra tên thật của em, bằng không em thực sự là bị anh lừa gạt thảm, anh thành thật khai báo lỗ tai nốt ruồi đen phía sau tai của anh đâu?"
Nghe xong lời này, Cận Hằng sững sờ ngẩn ra, ngay cả chính hắn đều không có ý thức được trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, dĩ nhiên sẽ gọi ra tên Yến Thù Thanh, không được tự nhiên nâng tay sờ sờ mũi, thần sắc hắn phập phù nói, "Lúc đó tình huống gấp như vậy, tay đánh lén lại ở gần đó, anh không có cách nào nói thật với em, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ngụy trang."
Lời này rõ ràng cho thấy thuận miệng bịa chuyện, Yến Thù Thanh đương nhiên sẽ không tin tưởng, chăm chú nhìn đôi mắt của hắn, ở trên cao nhìn xuống hỏi, "Tình huống gấp như vậy anh còn nhớ che khuất nốt ruồi phía sau lỗ tai, anh không muốn nói thật cho em sao?"
"Anh xem em như kẻ ngốc đúng không, ôm mong đợi nghĩ anh đến gần, kết quả lại là dã tràng xe cát, trong lòng rất vui vẻ sao? Rõ ràng anh ở trước mặt em, lại làm bộ thành một người khác, lúc đó ở trong sơn động anh nghe đến em nói nhiều như vậy, nghe đến em nói quan tâm anh, tâm lý rất thỏa mãn đúng hay không?"
Nhắc tới đêm hôm ấy trong sơn động, Yến Thù Thanh trên mặt lúc đỏ lúc trắng, tâm lý vừa xấu hổ vừa tức giận, xấu hổ chính là nói ra ý nghĩ giấu kín cho Cận Hằng biết, tức giận chính là cái tên này rõ ràng nghe được lời anh nói, cuối cùng dĩ nhiên còn từ chối thẳng thắn thân phận.
"Không phải! Anh xưa nay chưa từng như vậy!"
Cận Hằng trầm giọng mở miệng, trong lòng cảm xúc dày vò nhiều lần, hắn không phải là người lộ tâm tình ra ngoài, hắn cũng không phải là người quen nói lời ngon tiếng ngọt, hắn chỉ biết là đối với người mình thích chỉ cần đối phương vui vẻ là được rồi, cho nên cũng không giải thích, mà vào giờ phút này thật sự nói ra ý nghĩ trong lòng cho Yến Thù Thanh nghe, hắn chỉ cảm thấy xấu hổ dị thường.
Trầm mặc hồi lâu, hắn chặt chẽ siết lấy nắm đấm, nửa ngày mới khàn nhẹ nói, "... Anh chỉ là tức giận em cứ như vậy không nói một tiếng liền đi mất, anh không biết nguyên nhân, càng không biết có phải là bởi vì anh hay không, nếu như là như vậy anh mặt dày xuất hiện ở bên cạnh em, em có thể đánh đuổi anh đi không!"
Hết chương 52-phần 2.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT