Sáng sớm ngày thứ hai, tất cả truyền thông báo chí đều thi nhau giật tít cùng một nội dung.

"Chuyện động trời! Thân phận thật của thiếu tá quân bộ, nghi ngờ Yến Thù Thanh chính là phục tục giả đã che giấu nhiều năm.

"Quan hệ của Cận Hằng và Yến Thù Thanh xác thực là quan hệ tình nhân, sau lưng có thể tồn tại giao dịch lợi ích không chính đáng."

"Tấm màn đen của quân bộ lần đầu tiên được đưa ra ánh sáng, phục tùng giả đảm nhiệm chức vị quan trọng tiền tuyến, cơ chế tuyển chọn chỉ là thùng rỗng kêu to, là quân bộ ngầm đồng ý, hay là quy tắc ngầm?"

...

Vô số tiêu đề doạ người đập vào trong mắt, nội dung của nó tương đối kinh khủng, vừa liếc mắt nhìn liền cảm thấy đau mắt, tin tức thi nhu kéo đến tựa hồ sơ với video mấy ngày trước còn muốn mãnh liệt hơn, trên mạng, truyền thông, báo chí trắng trợn tuyên truyền, vốn chỉ là một scandal bát quái, lại khiến cho thân phận phục tùng giả của Yến Thù Thanh bị đưa ra ánh sáng, trở thành tin tức khiến toàn bộ xã hội chú ý.

Mặc dù có cầm kiếm giả thật sự coi trời bằng vung, tuyên bố tình yêu, thế nhưng cũng chỉ là một đề tài câu chuyện trà dư tửu hậu của mấy người rảnh rỗi không có chuyện làm, vài ngày nữa lại quên mất, nhưng bây giờ Cận Hằng và Yến Thù Thanh hai người trong cuộc không chỉ là sĩ quan đế quốc, một người trong đó còn liên quan đến việc che giấu thân phận nghiêm trọng, tính chất của hai chuyện này triệt để không giống nhau.

"Chuyện này có phải là hiểu lầm hay không, Yến thiếu tá đi lính nhiều năm như vậy, nếu như quả thực là phục tùng giả làm sao có khả năng vẫn luôn che giấu thân phận đến bây giờ?"

"Sự thực đã bày ra trước mặt còn muốn bao biện cái gì, ai vẫn nghĩ Yến Thù Thanh trong sạch tôi muốn cười vào mặt người đó, chính vương thượng tướng chính mồm thừa nhận, còn có thể là giả sao? Theo ý của lầu trên phải chăng Vương thượng tướng có thể vô văn vô cứ vu oan cho Yến Thù Thanh hay sao?"

"Thế nhưng cơ chế tuyển chọn của quân bộ cũng không phải trang trí, nếu như Yến Thù Thanh là phục tùng giả trong lúc tuyển chọn quân nhập ngũ đã sớm tra ra được, làm sao có khả năng để cho cậu ta đi tiền tuyến, người của quân bộ cũng không phải người mù, người không có thực lực và thành tích không thể lên làm thiếu tá."

"Lầu trên nói như vậy cũng không đúng, một phục tùng giả làm thế nào giấu diếm toàn bộ quân đội, một đường leo lên vị trí thiếu tá, haha, đừng quên đối tượng của cậu ta là ai, bối cảnh của Cận Hằng không phải ai cũng đắc tội được, đừng ở đây phát biểu vô tri."

"Lầu ba quả thực phát biểu làm cho người ta cười chết người, dĩ nhiên không biết bối cảnh thực lực của Cận Hằng, ngu như vậy mà cũng đi dạo diễn đàn, Cận gia thế đại tòng quân, lúc trước Thương Kiếm mới vừa di chuyển vào mẫu tinh, một nửa thiên hạ dựa vào nhà bọn họ giành lấy, chính là trước mặt Hoàng Đế cũng phải thân thiết gọi một tiếng cữu cữu, quả thực chỉ dưới một người mà trên vạn người, gia thế của Cận gia phô trương như vậy, có chuyện gì mà không thể làm."

"Một người mới là học sinh tốt nghiệp trường quân đội, hai năm liền ngồi vào vị trí thiếu tá, còn một lần có thể cùng Cận Hằng đứng ngang hàng, lúc trước còn cảm thấy cậu ta có chút bản lĩnh, hiện tại vừa nghĩ một phục tùng giả làm gì có năng lực đánh trận, lại còn leo lên vị trí thiếu tá, ôm được đùi lớn chính là tốt như vậy, muốn tiến vào quân bộ thì được vào quân bộ, muốn thăng quan phát tài thì được thăng quan phát tài, ngày hôm nay nếu không phải Vương thượng không cẩn thận nói ra chuyện này, ai biết chúng ta còn bị che giấu bao lâu."

"Mấy người cũng quá khích rồi, trước đây Yến Thù Thanh ở trường quân đội cũng rất ưu tú, hơn nữa có nhiều thành tích như vậy, cũng không phải chỉ dựa vào Cận Hằng hỗ trợ, nếu như lúc trước có thể vào bộ hậu cần quân bộ cũng là chuyện tốt vô cùng, hà tất phải tìm đường chết đi đến cục diện này."

"Cận Hằng có giúp Yến Thù Thanh hay không làm sao mấy người biết, chẳng lẽ mở thiên nhãn? Lại nói thành tích cũng có thể dùng tiền mua được, mấy người làm sao biết cái nào là thật cái nào là giả, cậu ta không tiến vào bộ hậu cần chẳng qua là nhìn không vừa mắt nơi đó không có tiền đồ không thể thăng chức, cho nên mới nghĩ trăm phương ngàn kế ôm đùi lớn Cận gia, ngẫm lại chỉ cảm thấy buồn nôn muốn ói."



Vô số bình luận công kích giống như dòng nước lũ vọt tới, tất cả mọi người đều dùng ác ý suy đoán mối quan hệ của hai người, thế nhưng thân phận thực sự của Yến Thù Thanh mới là đề tài khiến mọi người hiếu kỳ nhất, cho nên tin tức giằng có hơn một ngày cũng không có dấu hiệu lắng xuống.

Mà Yến Thù Thanh ở vào trung tâm gió bão không có vì vậy mà chịu quá nhiều ảnh hưởng, anh đã sớm đóng thiết bị truyền tin, cắt đứt tất cả liên hệ với bên ngoài, mắt không thấy tâm không phiền, vốn là anh không quan tâm đánh giá của người ngoài đối với mình, huống chi người ở trên mạng nói cái gì, anh không cần nghĩ cũng đoán ra được, cùng với để cho chuyện giả dối không có thật dằn vặt bản thân, còn không bằng thẳng thắn vứt qua một bên, đỡ phải chán ghét bản thân để người khác chiếm tiện nghi.

Bởi vì rất sớm làm thủ tục xuất viện, cho nên rất nhanh anh sẽ rời khỏi bệnh viện, mà quân bộ bên kia tạm thời vẫn không có bởi vì trận "Mưa to gió lớn" đối với anh truyền đạt bất kỳ thông báo cùng ý kiến xử lý nào, anh lại không thể giống như quỷ nhát gan trốn ở trong phòng này cả đời không ra khỏi cửa, cho nên sáng sớm ngày thứ hai anh quang minh chính đại đi đến quân bộ.

Có lẽ là đi quá sớm, có lẽ hết thảy phóng viên cũng không nghĩ tới anh làm nhân vật chính đang phải hứng chịu chỉ trích của dư luận lại còn dám tới quân bộ đi làm, cho nên dưới lầu quân bộ, binh lính cũng không hề xuất hiện chặn đường đuổi đánh anh, anh rất thuận lợi tiến vào cửa lớn bộ hậu cần, mà lúc này trong phòng trống rỗng không có bất kỳ ai.

Mấy ngày không có tới, khoa bảo trì cơ giáp vẫn là như cũ, Yến Thù Thanh sửa lại một chút danh sách công tác, phát hiện kho lại có thêm một nhóm cơ giáp cần duy trì, bây giờ thời gian còn sớm, anh trực tiếp đi đến kho, không nghĩ tới liếc mắt liền thấy được "Linh Cưu" của anh.

"Linh Cưu" bạn cũ lâu năm của anh, từ khi lần trước sau khi chấp hành nhiệm vụ bị thương, anh rốt cuộc chưa từng gặp nó, bây giờ nó bị thả ở một góc không hề bắt mắt chút nào, trên người tích một tầng bụi mỏng, mà anh vẫn là ở bên trong nhiều cơ giáp như vậy liếc mắt liền thấy được nó.

Cao hứng chạy tới, vỗ vỗ bạn cũ của anh, vỏ ngoài màu trắng bạc phát ra thanh âm quen thuộc, anh dùng tay lau áo mồ hôi trên mặt, không nghĩ tới sau khi lưu lạc tới bộ hậu cần đời này còn có thể nhìn thấy Linh cưu, trong lúc nhất thời khó chịu không vui mấy ngày nay đều biến mất sạch sành sanh, không kịp chờ đợi lấy ra công cụ chuẩn bị tự tay chữa trị cho nó.

Mà ngay tại lúc này, ngoài kho truyền đến tiếng bước chân, hai, ba người vừa nói chuyện một bên manh theo túi công cụ đi vào, nghe thấy tiếng chuyện của bọn họ, Yến Thù Thanh rất sáng suốt trốn về phía sau lưng Linh Cưu.

"Anh có xem video kia không?"

"Video nào?"

"Còn có thể là cái nào, là video của Vương thượng nói về chuyện của Cận Hằng và Yến Thù Thanh đấy, thật không nghĩ tới hai người bọn họ dĩ nhiên là loại quan hệ này, uổng công tôi vẫn cảm thấy Yến Thù Thanh tuổi nhỏ tài cao, là thiên tài đánh trận, kết quả lại là tiểu bạch kiểm đi ôm đùi người khác."

"Không phải nói Yến Thù Thanh là phục tùng giả sao, phục tùng giả có thể chạy đến tiền tuyến thậm chí ngồi lên vị trí thiếu tá, vậy mấy người chúng ta làm việc ở bộ hậu cần này chẳng có ý nghĩa gì sao!"

"Đúng vậy, lúc trước đến trường quân đội ai cũng ôm mục đích được ra tiền tuyến chiến đấu, kết quả một khi phát dục biến thành phục tùng giả, giấc mơ cũng tan vỡ, tôi cũng là nhận mệnh ở lại nơi chim không thèm ị này, nhưng rõ ràng cậu ta cũng giống chúng ta, những năm này không chỉ chiếm được hào quang, cuối cùng còn leo lên cây cao Cận gia, dựa vào cái gì chứ!"

Nói đến mấy chữ cuối cùng, cả khuôn mặt người kia tức điên, bên cạnh truyền đến âm thanh châm biếm, "Anh biết không, lúc thường trong ấn tượng của tôi cảm thấy Yến Thù Thanh là người rất nghiêm túc, kết quả hai ngày nay xem như là mở rộng tầm mắt, ở bề ngoài chính nhân quân tử, ai biết sau lưng là loại người bỉ ổi gì, không chừng là kỹ thuật trên giường tốt, khiến Cận thượng tá người ta mê hoặc, về khoản này chúng ta không thể bằng cậu ta được."

Nghe xong lời này, những người khác đều cười theo, "Nói đúng lắm, bằng không Cận thượng tá làm sao lại giống như bị chuốc thuốc mê, tự ý điều động vũ trang đội đi cứu cậu ta, anh xem bộ dạng yếu đuối mong manh của cậu ta trong video, chúng ta sao có thể mặt dày như vậy được."

"Nếu tôi nói Cận Hằng cũng chỉ là cùng cậu ta vui đùa một chút, gia thế của Cận gia làm sao có khả năng để ý đến loại người này, có rất nhiều phục tùng giả tha thiết mong chờ Cận thượng tá, làm sao có khả năng ngài ấy chỉ thích một mình Yến Thù Thanh."

Tiếng nói vừa dứt, mấy người cười đến lợi hại hơn, thật giống như chỉ có cách bàn tán như vậy mới có thể giải tỏa được đố kỵ cùng ước ao trong lòng, thế nhưng lời còn chưa nói xong, trước mắt mấy người liền xuất hiện một bóng người, ngẩng đầu nhìn lên liền thấy Yến Thù Thanh bắt chéo tay thản nhiên đứng nhìn bọn họ.

Mấy người nhất thời im bặt không tiếp tục nói thêm gì nữa, lập tức sắc mặt cũng thay đổi.

Yến Thù Thanh dựa vào cơ giáp, cười như không cười nhìn bọn họ, "Mấy anh em nói tiếp a, không phải mới vừa nói rất vui vẻ sao."

Trước đây sau khi anh đến bộ hậu cần làm việc, cơ hồ rất ít khi xuất hiện trước mặt người khác, hơn nữa bộ hậu cần cùng bộ đội tiền tuyến không có chuyện gì cần phải gặp gỡ thường xuyên, cho nên rất nhiều người tự nhiên không quen biết anh, nhưng hôm nay tin tức liên quan tới anh làm xôn xao dư luận, vì thế mọi người ở quân bộ không thể không biết đến anh.

"Cậu... Cậu tại sao lại ở chỗ này?"

"Tôi không ở nơi này làm sao nghe được các vị nói nhiều lời "tâm huyết" như vậy, đừng dừng a, mau nói tiếp đi."

Nụ cười trên mặt Yến Thù Thanh càng sâu hơn mấy phần, mới nhìn tựa hồ rất là vui vẻ, thế nhưng một đôi mắt thâm thuý nhìn chằm chằm bọn họ tựa hồ không có nửa phần nhiệt độ.

Dù sao cũng là nói xấu sau lưng người khác, không phải là chuyện tốt đẹp gì, bị ánh mắt như thế nhìn chằm chằm, trong nháy mắt mấy người có chút co rúm.

Yến Thù Thanh nhìn thấy bọn họ mấy người vốn là đồng nghiệp của anh, thế nhưng có thể dùng ngôn ngữ ác độc như vậy công kích anh, đôi mắt anh trầm xuống mấy phần, từng bước từng bước đi tới trước mặt mấy người kia, một cái tay chống ở trên ván cửa, vô hình đem tất cả bọn họ khoá lại ở trong phạm vi công kích của anh, anh hạ thấp giọng nhẹ giọng nói, "Nói xấu sau lưng người khác có vẻ rất vui vẻ nhỉ, hiện tại làm sao đều câm, nói a!"

Hai chữ cuối cùng anh đột nhiên hét to, khí tràng băng lãnh doạ người trong nháy mắt chèn ép mấy người ở đây, khiến sắc mặt của bọn họ càng trở nên tái nhợt, thậm chí có hai người hai chân như nhũn ra, không tự chủ lùi lại mấy bước.

Dù sao Yến Thù Thanh vẫn còn uy lực của thiếu tá, so với mấy phục tùng giả chưa từng lên chiến trường ở đây căn bản không thể so sánh, có lẽ ánh mắt của anh quá sắc bén, thế nhưng một người trong đó có vẻ không sợ dĩ nhiên mạnh miệng nói.

"Có cái gì đặc biệt đâu! Chính cậu làm chuyện bỉ ổi như thế, cũng đừng sợ người khác nói! Đừng giả bộ thanh cao, nói cho cùng không bò lên trên giường Cận Hằng cậu cũng không có được ngày hôm nay, cậu ỷ vào Cận gia phách lối được mấy ngày nữa, chờ hình phạt của quân bộ đưa ra, cậu khẳng định chịu không nổi, cậu khiến Cận gia gặp phải phiền toái lớn như vậy, Cận Hằng còn để ý đến cậu mới là chuyện lạ."

Nụ cười trên mặt Yến Thù Thanh sâu hơn một tầng, liếc mắt nhìn thẻ công tác trước ngực người kia, mấy người bên cạnh không nhịn được lén lút kéo người kia mấy lần, "... Anh bớt tranh cãi một tí, đừng chọc giận đến cậu ta."

Người kia không để ý hất tay mấy người bọn họ ra, nhìn Yến Thù Thanh trước sau vẫn đứng tại chỗ, nghĩ rằng dù thế nào Yến Thù Thanh cũng không thể làm gì được gã, nhất thời gã cũng có chút tự tin, nói cho cùng mọi người đều là phục tùng giả, hiện tại Yến Thù Thanh chỉ là một người sắp chết giãy dụa, đến cuối cùng vẫn bị đuổi ra khỏi quân bộ, gã cần gì phải sợ!

Nghĩ tới đây, gã lại tiến lên hai bước, liếc về Linh Cưu bên cạnh Yến Thù Thanh, đột nhiên đầu xoay một cái cười lạnh nói, "Cậu bây giờ còn có công phu sửa chữa cơ giáp hỏng à, còn không bằng nhanh chóng suy nghĩ cho quân bộ một câu trả lời, cậu vẫn nghĩ bản thân vẫn còn là thượng tá có thể điều khiển cơ giáp hay sao, chờ cậu cút khỏi quân bộ, đời này đừng hòng tiếp xúc với cơ giáp, đừng ở chỗ này giả mù sa mưa lưu luyến không rời, quả thực cười chết rồi!"

Nói xong lời này, gã đột nhiên nhấc chân vừa muốn đem Linh Cưu đạp qua một bên, nhưng chân gã còn chưa kịp giơ lên, một cái tay liền nắm lấy cổ chân của gã.

"A!" Âm thanh kêu gào sắc bén đột nhiên kéo tới, chân của gã bị xoay ngược lại thành một độ cong quỷ dị, lúc này Yến Thù Thanh khẽ cười một tiếng, "Hiện tại tôi chỉ cần dùng một ít sức lực cái chân này của anh sẽ bị bẻ gẫy."

"Con mẹ nó mày ——!"

Người kia thống khổ nghiêng người, vung ra nắm đấm muốn đấm vào mặt Yến Thù Thanh, thế nhưng một giây sau cánh tay của gã trực tiếp bị bẻ ngược lại chín mươi độ phát ra âm thanh xương gẫy răng rắc, triệt để gẫy rời, sau đó ngực bị trúng một cước, bay thẳng đi ra ngoài, nặng nề nện xuống đất.

Động tác của Yến Thù Thanh quá nhanh, mấy người bên cạnh thậm chí căn bản không kịp phản ứng, Yến Thù Thanh đã một cước tàn nhẫn mà đạp ở trên lưng gã đàn ông kia, ở trên cao nhìn xuống nói, "Vừa nãy các người không phải thật tò mò một phục tùng giả như tôi, dựa vào cái gì ngồi vào vị trí thiếu tá, lại dựa vào cái gì cùng Cận Hằng ở chung một chỗ sao, vậy tôi hiện tại nói cho các người, tôi có sức mạnh có năng lực để đạt được những thứ tôi muốn, các người có không?"

"Yến Thù Thanh mày ——!"

Người xung quanh trợn mắt ngoác mồm, sững sờ ngẩn ra muốn xông tới, nhưng lúc này Yến Thù Thanh ngẩng đầu lên dùng đôi mắt âm lệ nhìn bọn họ, mấy người kia sợ đến mức trong nháy mắt cứng đơ tại chỗ, mồ hôi lạnh đều xông ra, không nghi ngờ chút nào nếu như lúc này tiến lên nữa một bước, vào lúc này người bị vặn gãy cánh tay đạp ở dưới chân nhất định sẽ biến thành bọn họ!

Hết chương 39- phần 1.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play