Tề Hạ Dương nhận được một cái mail nặc danh.

Trên mail chỉ có bốn chữ: cẩn thận Tề Minh.

Xuống chút nữa là vài tệp đính kèm, từ chứng cứ thuỷ quân, đến ghi âm ở văn phòng, cái gì cần có đều có —— dựa vào mấy thứ này, có thể làm rất nhiều chuyện, thậm chí cô ta có thể không cần tốn nhiều sức, đã nắm lấy mạng của Tề Minh và Dương Vũ ở trong tay.

“… Cư dân mạng đều rất ngốc, nghe gió chính là mưa, chúng ta chỉ cần mời vài thuỷ quân phản hắc lại… Thiệu Tư là cái thá gì? Chỉ cần chúng ta không thừa nhận, hắn có thể làm gì chúng ta.”

Giọng Tề Minh yếu xuống, giọng Dương Vũ lại vang lên: “Đúng là lý lẽ này, dù thật sự là đạo văn, tôi dựa vào cái gì không thể diễn, việc nó đạo văn có cọng lông quan hệ nào với tôi?… Tôi nhìn Thiệu Tư khó chịu đã lâu rồi, giải Kim Long lần trước, ảnh đế dựa vào cái gì cho hắn ta…”

“Gặp may mắn thôi, ” Tề Minh nịnh hót cười cười, “Muốn tôi nói, lấy thực lực của ngài, tư lịch của ngài trong giới giải trí, giải thưởng này sao cũng không tới phiên hắn.”

Cú vỗ mông ngựa này rất chuẩn, Dương Vũ chính là muốn nghe lời như thế, vì thế cũng cười rộ lên theo.

Đoạn ghi âm này, Tề Hạ Dương càng nghe càng cảm thấy nguy hiểm.

Cô ta không ngốc, vào lúc như thế này, ai sẽ cho cô ta thứ này? Lúc cô ta sắp chết đói, ai sẽ đưa cho cô ta miếng ‘bánh ngọt’ này?



Càng quan trọng hơn là, miếng ‘bánh ngọt’ này có độc hay không?

Tề Hạ Dương nghe nghe liền bắt đầu thất thần, ánh sáng trong phòng cũng không tốt, có chút âm u. Không đón được ánh nắng, phương nam không khí ẩm ướt, mấy ngày nay lại đổ vài trận mưa, trong phòng còn có mùi mốc.

Cô ta do dự, không biết nên làm gì với cái mail này.

Đưa anh họ? Để anh họ giải quyết à? Cô và anh họ, dù sao cũng là người một nhà…

Cho dù mới vừa rồi còn ở trong điện thoại cãi nhau một trận, nhưng mà xem ở việc trước kia Tề Minh giúp cô bán bản quyền, Tề Hạ Dương có một tích tắc buông lỏng.

Nhưng mà bản ghi âm đã tải xuống vẫn còn tiếp tục phát.

Giọng điệu Tề Minh thoải mái nói giỡn với Dương Vũ: “Dù tình huống quá mức ác liệt, hai chúng ta không có biện pháp khống chế… Nhưng cái này lại có liên quan gì với chúng ta đâu? Quyển tiểu thuyết này lại không phải chúng ta sao chép, tìm chúng ta chịu trách nhiệm hả? Chúng ta chịu trách nhiệm gì?”

Những lời này “oanh” một phát, hệt như quả bom nổ tung trong đầu Tề Hạ Dương.

Cả người cô phát run, vô thức cấu ngón tay. Bởi vì dùng sức quá mạnh, móng tay thật dài không cẩn thận đâm vào da thịt, một trận đau đớn tới tận tim.

Cẩn thận Tề Minh.

… Cẩn thận Tề Minh.

Bốn chữ ít ỏi trên mail, rõ ràng chiếu vào đáy mắt Tề Hạ Dương.

Qua mấy phút đồng hồ cô mới trấn định lại, lưu kỹ vài đoạn ghi âm đó, sau đó làm ra một quyết định lớn mật.

Tề Hạ Dương gắt gao nắm USB, đáy mắt toát ra vài phần tàn nhẫn, thì thào lẩm bẩm: “Nếu chuyện này nhất định phải hy sinh ai đó mới có thể chấm dứt… nhất định không thể là mình, nhất định không thể là mình.”

Buổi chiều ba giờ, sóng này vừa lặng sóng kia lại dâng lên.

Chuyện Thiệu Tư hủy hợp đồng lên men đến hiện tại, quá nhiều người đứng ra, cũng xuất hiện rất nhiều phiên bản. Mọi người xem đến khó bề phân biệt.

Ngắm nhìn giải trí V: nghịch chuyển động trời! Chứng cứ vô cùng xác thực! Tác giả Một đời một kiếp một đôi người lên tiếng!

Tuần san giải trí mới V: vài người liên danh tuyên bố thư luật sư trong sự kiện Thiệu Tư hủy hợp đồng hiện tại lại lời nói không đồng nhất, tình hình cụ thể và tỉ mỉ xin chọt vào địa chỉ phía dưới.

Weibo Tề Hạ Dương đăng chưa được bao lâu, Dương Vũ liền hệt như nổ tung nhảy dựng lên. Trong lúc nhất thời hắn không khống chế được tâm tình của mình, mắng chữ thô tục trong bình luận, sau đó lại tức khắc xóa bỏ, nhưng mà hai chữ ‘kỹ nữ’ kia vẫn bị cư dân mạng chụp màn hình lại làm chứng cứ.

Rất nhanh, Tề Minh ở nước ngoài cũng nhận được tin tức.

Nếu tình thế như vậy, đã không có biện pháp vãn hồi, hai người Dương Vũ và Tề Minh cũng không thể để Tề Hạ Dương an toàn thoát thân, bới móc chuyện cô ta đạo văn ra nói, trong lúc nhất thời ba người rơi vào cuộc chiến nước bọt kịch liệt.

Chó cắn chó, miệng đầy lông.

Lúc này, Thiệu Tư ngủ trưa còn chưa dậy.

Gần đây hắn tìm được một chỗ tốt, trong vườn hoa sau nhà Cố Duyên Chu có một cái xích đu lớn, giữa trưa ở trên đó phơi nắng ngủ còn thoải mái hơn cả giường. Có đôi khi mấy con mèo hoang sẽ từ ngoài tường trèo cây vào, kêu meo meo một trận, ngồi xổm bên chân Thiệu Tư gãi ngứa.

Cố Duyên Chu ở trong thư phòng làm xong công việc mà Cố Phong gửi tới, sau đó một tay cầm ly nước, một tay kia túm lấy cái chăn lông, đi ra ngoài nhìn hắn.

Người Thiệu Tư cao, nằm ngang trên xích đu cũng không chứa được cả người. Lúc này hắn đang cuộn tròn, bởi vì tư thế ngủ, cổ áo lông lệch sang bên cạnh vài phần —— cũng may mắn bình thường hắn chạy khắp nơi, ngủ ở ghế sau xe đã ngủ ra một loại kỹ năng đặc biệt, nằm như vậy cũng không có vẻ lao lực.

Không biết là mặt trời quá chói mắt, hay là để phòng ngừa phơi nắng đen mặt, Thiệu Tư lấy mũ che mặt lại. Cho nên từ góc độ của Cố Duyên Chu nhìn qua chỉ có thể nhìn thấy mấy cọng tóc vểnh lên trên đỉnh đầu, xuống chút nữa chính là cổ và xương quai xanh.

Mặt trời sắp xuống núi, nhiệt độ không khí cũng từ từ hạ xuống.

Cố Duyên Chu tiện tay đặt ly nước trên cửa sổ, đi qua giúp hắn đắp chăn. Anh vừa tới gần, con mèo nhà ngồi xổm dưới xích đu lập tức “meo” một tiếng, sau đó bật người cắp đuôi lẻn đến bên cạnh.

Cố Duyên Chu vốn chỉ định đắp chăn cho hắn xong liền đi, để tổ tông này ngủ thêm một hồi.

Kết quả vừa tới gần, liền không muốn đi nữa.

Thiệu Tư vốn đang ngủ đến ngon lành, lại luôn cảm thấy có ai đó đang phá hắn, không quá bình tĩnh mở mắt ra, kết quả lọt vào trong tầm mắt chính là bản mặt “không có gì nổi bật” của Cố Duyên Chu: “… Anh muốn làm gì?”

Một bàn tay Cố Duyên Chu chống bên tai Thiệu Tư, một tay khác nhấc mũ trên mặt hắn lên: “Muốn làm em.”

Thiệu Tư xoa xoa huyệt thái dương, nói: “A, vậy anh cứ nghĩ đi.”

Cố Duyên Chu vươn tay khẽ nhéo nhéo mũi hắn, sau đó đứng dậy nói: “Dậy rồi thì về phòng, bên ngoài lạnh, em còn mặc ít như vậy.”

Thiệu Tư chống tay, ngồi dậy, chưa hoàn hồn lại, còn có chút mơ hồ, thuận miệng đáp lời.

Hắn không mang di động ở trên người, tiện tay ném trên sofa. Chờ hắn và Cố Duyên Chu hai người một trước một sau trở lại phòng khách, xa xa chợt nghe thấy chuông điện thoại đang vang. Chờ bọn họ đi vào, tiếng chuông vừa lúc ngừng lại.

Lý Quang Tông, 3 cuộc gọi nhỡ.

Thiệu Tư gọi lại, nắm nắm tóc ngồi mọp xuống sofa.

Cố Duyên Chu gấp chăn lông lại xong, thuận miệng hỏi: “Ai đó?”

Thiệu Tư bĩu môi: “Con trai anh mới nhận gần đây.”

Lý Quang Tông gọi điện thoại không ai nhận, đang soạn tin nhắn, bảo Thiệu Tư nhìn thấy thì gọi lại cho hắn, kết quả tin nhắn mới vừa soạn đến một nửa, điện thoại đã tới. Lý Quang Tông lập tức nghe, tiếng hô rõ to: “Ba! Ba chúng ta lật bàn rồi!”

“Ồn ào cái gì, kích động vậy.”

Thiệu Tư ngồi không quá thoải mái, mới vừa rồi còn chưa ngủ đủ, vì thế chốc thì dựa vào gối ôm, chốc thì lại gấp chân đổi tư thế.

Ban đầu Cố Duyên Chu cúi đầu bấm điện thoại, trò chuyện với Trần Dương về bộ phim tiếp theo, phân tâm chú ý tới Thiệu Tư đã đổi vài tư thế, không hề phân trần vớt hắn sang ấn lên chân mình: “Nằm yên, đừng lộn xộn.”

Thiệu Tư cũng rất tự giác, tìm vị trí thoải mái, xem chân Cố Duyên Chu như đệm lót. Chờ Cố Duyên Chu nhắn tin xong, bỏ di động sang một bên, chút có chút không xoa tóc người này.

Thính giác Lý Quang Tông cực kỳ sắc bén —— nhất là đối với giọng nam thần của mình, hai lỗ tai hệt như rađa: “A, ba Cố của tôi cũng ở bên cạnh cậu hả?”

Thiệu Tư không muốn để ý tới cái đồ sói mắt trắng này cho lắm: “Cậu muốn chào hỏi hắn không?”

Lý Quang Tông liên tục từ chối: “Không không không không tôi chỉ thuận miệng nói thôi, tôi không chịu nổi, Cố ảnh đế kêu tôi là con trai tôi cũng muốn ngất rồi… Không đúng, lạc đề rồi, cậu xem weibo chưa? Một chữ cũng không khác dự đoán của cậu! Cô ta đem mấy phần ghi âm đó—— trừ cái đoạn Tề Minh nói cô ta đạo văn, còn cái khác đều đăng lên rồi.”

Chuyện này hoàn toàn trong dự kiến của Thiệu Tư, chỉ là hắn không hề nghĩ rằng sẽ nhanh như vậy: “Cô ta không thể chờ đợi được muốn đạp Tề Minh và Dương Vũ một cước, tự mình lên bờ đây mà.”

Lý Quang Tông: “Đúng vậy, nói rất tàn độc  —— nói hai người bọn họ tâm thần mất trí. Cô ta còn lật ra một đống bí mật năm xưa của Tề Minh, nói là hắn vẫn luôn ép bức nghệ nhân dưới tay tiến hành quy tắc ngầm gì đó, nói hết mấy chuyện xấu xa đó ra. Còn nói trước đây mình bị bọn họ uy hiếp bức bách, nhưng bây giờ vẫn quyết định dũng cảm đứng ra… sắc mặt kia, chậc chậc, muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội. Tôi vẫn luôn muốn biết, những người này sao trở mặt còn lẹ hơn lật sách nữa nhỉ?”

Thiệu Tư cười lạnh một tiếng: “Ít tâng bốc bọn họ đi, bọn họ nào có mặt?”

Tay Cố Duyên Chu vẫn luôn an an phận phận đặt trên đầu Thiệu Tư, không được mấy phút đồng hồ liền bắt đầu trượt xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua hầu kết hắn, cuối cùng khoát lên trên cổ, ngón tay chậm rãi vuốt ve bên gáy hắn.

Thiệu Tư ngửa đầu liếc anh một cái, Cố Duyên Chu thuận thế cúi đầu hôn vầng trán trơn bóng của hắn.

“…”

Lý Quang Tông vốn đang đặc biệt lo lắng lần này sẽ thất bại, càng không muốn thấy Thiệu Tư bị người ta hiểu lầm. Hắn ta kinh sợ lướt weibo vài tiếng, chính là muốn thấy được động thái của truyền thông ngay từ đầu. Cuối cùng trong tích tắc nhìn thấy bài viết, tảng đá lớn trong lòng hắn rốt cuộc mới rớt xuống.

“Hiện tại chân tướng chuyện này đã rõ ràng, người sáng suốt đều nhìn ra được. Đã có mấy công ty tới tìm tôi, hỏi tôi về tình huống của cậu, muốn ký với cậu. Điều kiện cho ra rất tốt, phương diện nhận phim cũng không có hạn chế gì. Hơn nữa có một công ty, còn bằng lòng trả lại tiền vi phạm hợp đồng lúc cậu rời khỏi Hoa Nghiệp Entertainment nữa.”

Hai trăm năm mươi triệu, không phải con số nhỏ.

Thiệu Tư không có phản ứng quá lớn: “Cậu cảm thấy sao?”

Lý Quang Tông: “Tôi? Tôi cảm thấy rất tốt mà.”

“Được rồi, không thèm nghe cậu nói nữa, ” Thiệu Tư từ chối cho ý kiến, nói rằng, “Tôi gọi điện thoại cho An Ân.”

Lúc này An Ân đang ở nhà, Vương Bình cũng ở đó.

Trước đó cô đăng weibo, Vương Bình cũng không mắng cô, chỉ đem lợi và hại bày hết ra, giảng cho An Ân nghe: “Em tự mình suy xét cho rõ ràng, em cố ý muốn như thế, chị cũng không có biện pháp can thiệp em cái gì.”

Lúc ấy An Ân nói: “Em đều nghĩ rồi, mặc kệ là hậu quả gì, mình em tự gánh vác.”

Hiện tại kết cục đã có, Vương Bình thở phào một hơi —— cũng nhờ trước đó An Ân chủ động đứng ra, cơ bản bọn họ không có bất cứ tổn thất gì.

Vương Bình để điện thoại di động xuống, lại không có sự thoải mái như trong tưởng tượng, chị muốn nói lại thôi: “… Chuyện này, chị hẳn nên xin lỗi em.”

“Em làm đúng. Thân là nghệ nhân, không chỉ là lấy tiền quay phim, còn phải chịu trách nhiệm đối với chính mình và khán giả.” Vương Bình tiếp tục nói, “Nói đến cũng hổ thẹn, chị sống nhiều năm như vậy, sóng to gió lớn gì chưa từng thấy qua, còn không có được dũng khí như mấy người trẻ tuổi bọn em.”

Trận phong ba này vừa qua, đoàn phim «Một đời một kiếp một đôi người» ngừng quay, bên đầu tư sôi nổi rút đầu tư, cuối cùng triệt để giải tán. Hợp đồng với các diễn viên tự nhiên cũng liền biến thành hợp đồng không có hiệu lực.

Tề Minh trốn xa ở nước ngoài, Dương Vũ bị công ty phong sát đóng băng vĩnh viễn.

Tề Hạ Dương xóa bỏ bút danh và tác phẩm của cô ở trang văn học, không còn xuất hiện trong phạm vi tầm mắt mọi người nữa.

Mà «Ra ngoài cửa đông» của Cảo Y nhất thời thanh danh truyền xa, một công ty nổi tiếng tuyên bố, đã mua bản quyền quay thành phim, dự tính đầu năm sau khởi động máy, diễn viên chính còn chưa xác định.

Đến đây, một loạt sự kiện do Thiệu Tư hủy hợp đồng gây ra đã từ từ bình ổn.

Nhưng giáo huấn mà sự kiện này để lại, khắc dấu vết thật sâu trong lòng mỗi người.

Âu đạo đăng weibo nói: cám ơn mọi người lúc trước đã từng đứng ra lên tiếng, bởi vì có mọi người, loại chuyện này sẽ vĩnh viễn không còn phát sinh nữa.

Ngày kế, trời trong xanh.

Phương Tịnh kéo cửa phòng ra đang muốn đi lấy nước, liền đối diện một người phụ nữ đeo kính râm đi tới.

An Ân đưa tay tháo kính râm xuống, trong tay ôm bó hoa quá lớn, che hơn phân nửa khuôn mặt cô, cô cố lấy dũng khí nói: “Tôi… tôi có thể vào thăm cô ấy không?”

Thiệu Tư tới muộn hơn chút, hắn không rời giường nổi, Cố Duyên Chu cũng không nỡ đánh thức hắn.

Kết quả chờ hai người mua chút đồ chạy tới bệnh viện Nhân Dân thì đã gần giữa trưa, Thiệu Tư vốn đang chuẩn bị trực tiếp gõ cửa đi vào, Cố Duyên Chu nhẹ nhàng giữ chặt hắn: “Suỵt.”

Thiệu Tư dừng bước: “Làm sao vậy?”

Cửa khép hờ, Cố Duyên Chu thật cẩn thận đẩy cửa ra một cái khe nhỏ, Thiệu Tư tinh tường xuyên thấu qua khe cửa, nhìn thấy An Ân ngồi ở trên ghế, nói chuyện với Đới Vi.

Không biết hai người nói đến cái gì, cùng nhau nở nụ cười.

“Lát nữa lại tới đi, ” Cố Duyên Chu giúp Thiệu Tư đeo khẩu trang lên, thuận tay nhéo lỗ tai hắn một chút, nói, “Chúng ta đi ăn cơm trước.”

Thiệu Tư ngẫm nghĩ thấy cũng đúng: “Ăn cái gì, món cay Tứ Xuyên? Trước đây hình như tôi với con trai từng ăn ở gần đây một lần, có một tiệm cũng không tệ lắm.”

Cố Duyên Chu liếc hắn một cái: “Lấy cái dạ dày của em, còn món cay Tứ Xuyên, con trai anh bình thường có phải rất dung túng em không hả.”

Thiệu Tư thiếu chút nữa nhảy dựng lên siết cổ anh: “Con trai anh hồi nào hả, không lớn không nhỏ.”

Hết chương 89

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play