Ngày 23 tháng 12, buổi sáng tám giờ.

«Một đời một kiếp một đôi người» cử hành nghi thức khởi động máy ở thành điện ảnh.

Thiệu Tư đặt đồng hồ báo thức, muốn đúng giờ dậy xem trực tiếp —— cơ mà thực hiển nhiên, hắn đánh giá cao chính mình.

Chờ hắn tỉnh ngủ, đã là giữa trưa, nhiệt độ không khí lên cao, ánh nắng từ khe cửa sổ lưu loát chiếu vào, khiến căn phòng sáng sủa hơn vài phần.

Một bàn tay Thiệu Tư đặt trên chăn, một tay khác nắm tóc, mắt buồn ngủ mông lung tự hỏi một trận. Qua chốc lát mới nhớ tới tối hôm qua sau khi hắn tắm xong, vẫn luôn lo lắng chuyện lạ giường ngủ không được.

Nhưng mà kết quả ngoài dự đoán, hắn gần như là vừa dính gối liền ngủ mất.

… Ngạc nhiên.

Chẳng lẽ là ly sữa trước khi ngủ tối hôm qua phát huy công hiệu?

Hay là bởi vì hắn uống sữa xong sau đó lướt weibo của “blogger miêu nô – Cố Duyên Chu”?

Thiệu Tư càng thiên về cái trước.

Theo số lần weibo Cố Duyên Chu nhắc tới cái con ‘tiểu tổ tông’ trong nhà càng ngày càng nhiều, không quá vài ngày đã bắt đầu có fan nhiệt tình căn cứ nội dung weibo, giúp bọn họ vẽ một vài tranh minh họa moe moe.

Lúc mới đầu coi như ổn, một người một mèo, đi theo con đường ấm áp. Mèo nằm trong ngực chủ nhân ngủ, hoặc là nằm trên thảm trải sàn lộ cái bụng không ngừng vặn vẹo.

Cách một đoạn, mèo dưới ngòi bút nhóm họa sĩ không còn là cái con động vật tròn vo bốn chân hệ đáng yêu kia nữa, trong một đêm, không hẹn nhau, đều biến thành đủ loại kiểu dáng thiếu niên thanh tú mang theo tai mèo đuôi mèo.



Điều này cũng còn miễn cưỡng có thể tiếp nhận.

Vấn đề là, mấy cái tranh vẽ 18+ cứ được đăng trong phần bình luận là từ nơi nào nhảy ra?



Thiệu Tư ở trên giường lề mề một hồi lâu mới xuống giường, rửa mặt xong sau đó tới phòng bếp tìm đồ ăn.

Đồ ăn trong tủ lạnh cái gì cần có đều có, Thiệu Tư xoay người, xách ra một bịch bánh mì sanwich, lại tiện tay gỡ tờ giấy dán trên tủ lạnh ra, trên đó chỉ có ít ỏi vài chữ: “Hôm nay phải đi tham gia lễ trao giải, đại khái là chạng vạng sẽ về, dậy gọi điện thoại cho tôi. Nhớ ăn cơm.”

Tối hôm qua lúc ăn cơm Cố Duyên Chu liền nói ngày hôm sau anh có công việc, chỉ là lúc ấy không có kỹ càng tỉ mỉ nói muốn đi đâu làm gì.

Thiệu Tư ăn bánh mì xong, lại rót cho mình ly sữa, ngồi ở trên sofa ôm uống, nghĩ nghĩ, vẫn gửi cho anh cái wechat —— dù sao thì anh đang làm việc, nghe điện thoại khẳng định không tiện lắm.

[Ba Thiệu của mi]: chào buổi sáng.

[Cố Duyên Chu]: mấy giờ còn sáng, không phải kêu em gọi điện thoại sao?

Cố Duyên Chu trả lời rất nhanh.

[Ba Thiệu của mi]: anh có tiện nghe à?

[Cố Duyên Chu]: chỉ có muốn nghe hay không, không có tiện hay không.

[Cố Duyên Chu]: muốn nghe em nói chuyện.

Thiệu Tư cảm thấy đại khái là mình trúng tà, chờ hắn kịp phản ứng, điện thoại đã gọi ra, còn được nhận rất nhanh. Hắn nuốt ngụm sữa trong miệng xuống, nói: “… A lô.”

Cố Duyên Chu ra dấu với Trần Dương một chút, từ cửa hông đi ra ngoài, tìm một chỗ không người hít thở không khí: “Đang ăn cơm à?”

Thiệu Tư cúi người thả ly thủy tinh lại trên bàn trà: “Không, uống sữa.”

Hai người trò chuyện một đống vặt vãnh, Cố Duyên Chu dặn dò hắn bảo hắn tự làm chút đồ ăn trong tủ lạnh, Thiệu Tư thuận miệng đáp hai tiếng, thế mà không có một chút không kiên nhẫn nào —— bình thường hắn không thích nói chuyện điện thoại với người ta, nếu thật sự có chuyện, cơ bản khống chế trong ba đến năm câu.

Đối với việc này Lý Quang Tông vẫn luôn tỏ vẻ không thể hiểu nổi, còn ráng đè nén lửa giận ý đồ giảng đạo lý với hắn: “Ba à mỗi lần ba đều vội vã cúp điện thoại làm gì hả?”

Mỗi lần Thiệu Tư đều chỉ có một câu trả lời: “Phòng phóng xạ.”

Lý Quang Tông càng giận run cả người: “Bình thường lúc cậu chơi game, cũng chưa từng thấy cậu lo lắng tới phóng xạ.”

Thiệu Tư: “Vậy cậu có từng nghe qua một câu, là vấn đề cụ thể phân tích cụ thể chưa.”

Đơn giản ăn cơm xong, lúc này Thiệu Tư mới mở bản phát lại nghi thức khởi động máy của bộ phim nào đó.

Phim trường giăng đèn kết hoa, náo nhiệt cực kỳ, bên chế tác liều mạng tuyên truyền khắp nơi. Tề Hạ Dương làm nguyên tác giả, cũng ở hiện trường nghi thức, còn được mời tiến hành diễn thuyết dài đến mười mấy phút đồng hồ.

“Hôm nay tôi thật sự là cực kỳ vui vẻ, ” Tề Hạ Dương đứng ở trên sân khấu, hôm nay cô mặc một thân váy đỏ vui mừng, nói, “Tôi nghĩ, bất luận một tác giả nào, nhìn thấy câu chuyện của mình có thể từ trên giấy nhảy lên trên TV, đi vào trong tầm mắt nhân dân toàn quốc, biến thành lập thể, loại vui sướng này đều không thể diễn tả bằng lời…”

Có diễn viên nổi tiếng nhất, có nguyên tác tiểu thuyết đủ độ tranh luận nhất, lại thêm tự mình lăng xê, lần khởi động máy này gây ra hưởng ứng vô cùng kịch liệt trên internet.

Nhưng mà, lúc các truyền thông lớn đăng tin, cũng không quên tăng thêm một nhân tố mấu chốt: An Ân thân là nữ chính, lại vắng nghi thức khởi động máy lần này, theo tin nhận được, gần đây thân thể cô khó chịu cho nên không cách nào đến hiện trường, việc bấm máy đã cận kề, hy vọng cô khỏe lại sớm một chút.

An Ân vắng mặt.

Thiệu Tư mơ hồ cảm thấy, chuyện này hẳn là không đơn giản như vậy.

Thân thể khó chịu đến độ ngay cả nghi thức khởi động máy cũng không tham gia, không những không lộ diện, cũng không gửi tới một đoạn video chúc mừng tại phòng bệnh. Cái “bị bệnh” này càng giống như là ai tìm cớ cho cô.

Thiệu Tư lật lật lên trước, phát hiện có người chụp màn hình, trên hình là một bài viết ban đầu của “báo Bác Văn”: An Ân vô cớ vắng mặt.

Tác giả bài viết kia là… Lý Duyên.

Nhưng mà bài viết nhanh chóng bị người ta xóa bỏ, mười phút sau, một cái weibo mới, nội dung hệt như những truyền thông khác, như là thống nhất khẩu cung, đem “vô cớ vắng mặt” đổi thành “vì bệnh vắng mặt”. Tên tác giả cũng sửa lại, hai chữ Lý Duyên đã không có bóng dáng.

Cái tên Lý Duyên này rất đặc biệt, Thiệu Tư không nhớ rõ mặt của cô cho lắm, nhưng mà dựa vào cái tên này, mơ hồ có thể nhớ ra người: là phóng viên gặp được lúc từ công ty đi ra vào hôm hủy hợp đồng.

Thiệu Tư theo cái tên Lý Duyên, tìm được weibo cá nhân của cô, phần giới thiệu vắn tắt của weibo vốn dĩ nên treo năm chữ “phóng viên báo Bác Văn”, hiện tại lại biến thành trống rỗng.

Ước chừng ba giờ trước, cô đăng một cái weibo, viết rằng: có thể là tôi thật sự không thích hợp với nghề này.

Vô cớ vắng mặt.

Thiệu Tư khoanh chân ngồi ở trên sofa, cân nhắc tìm được phương thức liên lạc của An Ân, châm chước gửi qua một câu: nghe nói cô bị bệnh, không sao chứ, chú ý thân thể.

“Reng reng”, tiếng thông báo tin nhắn.

An Ân: tôi không sao, chỉ là có hơi phát sốt, cám ơn quan tâm.

Xem ra, cô không muốn nói thêm.

Thiệu Tư cũng không tiếp tục hỏi, chỉ nói: được, vậy cô nghỉ ngơi cho tốt, có việc có thể tới tìm tôi.

Lúc này An Ân đang một mình một người ngồi ở trong căn phòng tối tăm, rèm kéo chặt. Cô tóc dài rối tung, trên mặt không trét phấn trang điểm, vành đen mắt rất nặng, nhìn cực tiều tụy, áo ngủ trên người cũng chưa thay.

Cô nhìn chằm chằm màn hình, nửa ngày, ngón tay nhấn trên màn hình hai cái, đánh ra một hàng chữ, sau đó… cô lại lần lượt xóa sạch hết.

Cửa bị người ta đẩy ra, người đến là người đại diện của An Ân, nhìn thấy dáng vẻ cô thế này, không khỏi nhăn mày nói: “Chuyện lớn bao nhiêu, em lại thành như vậy… ngày mai vào đoàn phim, em nhanh chóng điều chỉnh trạng thái cho tốt đi.”

Người đại diện là một người phụ nữ chưa đến bốn mươi tuổi, thoạt nhìn tương đối trưởng thành, vào nghề đã có mười mấy năm.

Chị lại đi qua, ngồi xổm xuống khuyên nhủ cô: “Những chuyện khác quản nó làm gì, em cũng chỉ là một diễn viên, lấy tiền quay phim thôi… lòng đồng tình tràn lan đó em vẫn nên thu hồi đi, đồng tình người khác, nhưng nếu em từ trên trời rơi xuống, sẽ không có ai đau lòng vì em đâu.”

An Ân gật gật đầu, từ chối cho ý kiến, cũng không biết có nghe lọt được không.

Người đại diện giúp cô xốc chăn lên, vỗ vỗ giường nói: “Em ngủ một giấc đi, cái gì cũng đừng nghĩ.”

An Ân đứng lên, thuận theo nằm vào, hai tay cô đặt ở trước ngực, kéo chăn, lúc người đại diện đang chuẩn bị ra cửa lại hỏi: “Chị Bình, có phải chị biết không? Lúc ấy chị cho em xem kịch bản… chị cũng biết đi?”

Tay chị Bình nắm cửa, không nói gì.

Nửa ngày, chị đẩy cửa đi ra ngoài.

——

Bên kia.

Thiệu Tư còn chưa tìm được bệnh viện Đới Vi điều trị, điều tra ghi chép nằm viện của bệnh viện cũng không đơn giản. Hơn nữa thành phố Hoài Bắc mà Đới Vi ở cách nơi này rất xa, hắn cũng không có biện pháp lái xe qua chạy từng cái từng cái bệnh viện.

Hắn thử gửi inbox cho Cảo Y trên weibo, nhưng mà một ngày trôi qua, inbox vẫn chưa đọc.

Lúc Cố Duyên Chu trở về, Thiệu Tư đang làm ổ trên sofa nằm ngủ, TV mở, remote đại khái là từ trên tay hắn trượt xuống, vừa lúc rơi trên thảm trải sàn.

Chân tay anh khẽ khàng đóng cửa lại, đi qua, xoay người nhặt remote lên, sau đó thuận thế dùng tay vén vén tóc mái trên trán Thiệu Tư, cúi người hôn một cái trên trán hắn.

Ban ngày thời gian ngủ của Thiệu Tư rất nhiều, hiện tại chỉ là trạng thái lim dim, muốn mở mắt ra lại lười mở, liền dứt khoát tiếp tục nhắm.

Lúc Cố Duyên Chu tới gần hắn cũng đã phát hiện, mở mắt ra —— quả nhiên, gương mặt người đàn ông đó phóng đại xuất hiện trước mặt hắn, hai người bốn mắt giao nhau một giây, Thiệu Tư phản xạ có điều kiện trực tiếp xách gối đập qua.

Cố Duyên Chu một tay tiếp được, ném gối sang một bên, cau mày nói: “Làm gì đó.”

Thiệu Tư chống tay, ngồi dậy: “Lời này hẳn là tôi hỏi anh… vừa về đến liền đùa giỡn lưu manh.”

“Nếu tôi thật sự lưu manh, hiện tại hẳn là em không có biện pháp ngồi ở chỗ này nói chuyện với tôi đâu.” Cố Duyên Chu uyển chuyển nói xong, lại chỉa chỉa áo hắn, “Lệch.”

Thiệu Tư cúi đầu nhìn, đại khái là vừa rồi nằm ngủ xoay người đè qua, áo lệch qua một bên bả vai. Hắn mặt không đổi sắc đưa tay chỉnh lại, sau đó hỏi ra một vấn đề đã tính toán thật lâu trong lòng: “Buổi tối ăn cái gì?”

Giữa trưa hắn tùy tiện tìm chút đồ ăn trong tủ lạnh, căn bản không no.

“Ăn bít tết không.” Bình thường Cố Duyên Chu không thường nấu cơm, bít tết đại khái là một trong vài món duy nhất tương đối có thể lấy ra được.

Thiệu Tư gật gật đầu, sau đó nhắc nhở anh: “Ăn, nhưng trong tủ lạnh không có thịt bò.”

“…”

Đồ trong tủ lạnh không phải Cố Duyên Chu tự mình mua sắm, bởi vì nguyên nhân công việc, anh thường xuyên bay khắp nơi, Cố Phong lo mỗi lần anh về nhà, đều phải đối mặt với một tủ đồ quá hạn trong tủ lạnh, cho nên bảo trợ lý định kỳ lại đây đổi mới cho anh.

Nửa giờ sau, Thiệu Tư mang khẩu trang, cầm tay đẩy xe mua sắm đi theo sau Cố Duyên Chu, cảm thấy hai người bọn họ hôm nay đại khái là điên rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play