Thiệu Tư không biết mình làm thế nào trở lại khách sạn, hắn ở ‘Sống trong cơn say’ vài tiếng, thật đúng là sống trong cơn say.
Cho dù đang ngủ cũng có thể cảm giác được tác dụng chậm của cồn bốc lên trên, đầu trướng trướng, vẫn luôn ngủ không quá yên ổn.
Sáng sớm ngày hôm sau Lý Quang Tông lại đây gõ cửa.
Lý Quang Tông: “Ba, mở cửa! Rời giường!… Không thì con trực tiếp vào đó.”
Thiệu Tư ở trong chăn xoay người, che lỗ tai không lên tiếng.
Lý Quang Tông dùng chìa khóa dự phòng vặn cửa phòng ra, chân tay khẽ khàng đi vào, đặt hộp giữ nhiệt ở chỗ huyền quan.
“Sáng hôm nay là cậu độc diễn, lời thoại đã thuộc lòng chưa? Thừa dịp bây giờ còn hơn nửa tiếng, tôi với cậu tập luyện?” Sau khi Lý Quang Tông gọi người dậy, bắt đầu lo lắng chuyện công việc. Bởi vì hắn đã xem qua kịch bản hôm nay, nội dung có chút… hừm… hửm?…
“Cảnh đó, tôi với cậu tập cái rắm, ” Thiệu Tư nửa nằm, híp mắt nắm nắm tóc, nửa ngày mới bước chân phù phiếm xuống giường, quẹo vào phòng tắm, vừa đi vừa cởi áo, “Tôi tắm rửa một cái, cậu chờ lát.”
Lý Quang Tông giống như thường ngày, ghét bỏ cái bệnh ở sạch không biết ai nuông chiều ra của hắn một phen.
Thiệu Tư không để ý đến hắn ta, trực tiếp đóng cửa lại.
Không bao lâu, phòng tắm truyền đến một trận tiếng nước.
Lúc này ý cười trên mặt Lý Quang Tông mới từ từ rút đi.
Hắn hồi tưởng lại trước kia, Thiệu Tư vung tay đánh nhau với Tề Minh, thiếu chút nữa bị công ty đóng băng. Lúc ấy bọn họ bôn ba ở hạng 3, nơi nơi diễn nhân vật nhỏ…
Còn nhớ rõ có lần Thiệu Tư diễn xong một cảnh nổ, trên mặt phủ một lớp bụi, ngồi xếp bằng dưới đất ăn cơm hộp, lựa lựa bỏ bỏ, cơ bản không động tới mấy miếng. Nhưng chính là Thiệu Tư như vậy, lại an ủi hắn ta: “Rất tốt, đi từng bước một vậy.”
Từng bước một ấy, liền đi tới hiện tại.
Thiệu Tư tắm quả thật rất nhanh, ước chừng mười phút, tiếng nước liền ngừng.
“Nói có khả năng cậu không tin, ngày hôm qua tôi và Cố Duyên Chu đi ra ngoài kéo tài trợ, ” Thiệu Tư tìm một lý do thật thật giả giả, miễn cho trái tim Lý Quang Tông không chịu nổi đả kích, hắn nói xong lại chuyển sang chuyện khác, “… Buổi sáng ăn cái gì?”
Lý Quang Tông mở hộp giữ nhiệt ra: “Sandwich.”
Trên cổ Thiệu Tư treo cái khăn mặt, giọt nước chậm rãi theo hai má nhỏ xuống, hắn ngồi xuống, mắt nhìn thời gian, không nói thêm nữa, vừa ăn vừa ôn tập kịch bản.
Cảnh hôm nay có chút mất mặt, hắn phải nấp trong phòng thay đồ ỏ hậu trường gánh hát… thẩm du.
Về tình tiết này, lúc ấy Lý Quang Tông lật xem kịch bản xong, là người đầu tiên đứng ra đưa ý kiến: “Cái này chỉ sợ có chút không tốt lắm, có thể sửa thuần khiết một chút hay không? Chúng ta cho khán giả một hình tượng chính diện, tích cực, hơn nữa ngài xem hắn như vậy, cái bộ dạng thoạt nhìn liền biết không có sinh hoạt tình dục này, bảo hắn thẩm du, nghĩ thế nào cũng…”
Thiệu Tư đá đá hắn ta: “Nói chuyện kiểu gì đó? Ai không có sinh hoạt tình dục?”
Lý Quang Tông thẳng thắn: “…Cậu.”
Âu đạo nghe nghe, vỗ bàn đứng lên: “Tiểu Tông, cậu biết cái gì! Dục, từ tâm mà sinh, cảnh thẩm du này tuyệt đối không thể sửa, không thể sửa —— nó làm cho cả nhân vật và bối cảnh thời đại trở nên càng có sức giãn, thể hiện ra đầy đủ xã hội áp lực ấy, không chỗ phát tiết… cậu hiểu không, là dục hỏa!”
… Hắn không hiểu lắm.
Tám giờ sáng.
Buổi sáng Cố Duyên Chu và Trần Dương không có chuyện gì, tới hơi muộn. Đến trễ ước chừng hơn nửa tiếng, bọn họ vừa đi vào, từ xa xa liền nhìn thấy một nửa đoàn phim đều chắn ở cửa phòng trang điểm, lại thường thường bay tới một đoạn đối thoại như sau:
“Rất tốt, tay nhét vào trong đũng quần.”
“Tuốt, ba cái đầu tuốt chậm một chút.”
“Sau khi cứng lên thì tay tăng tốc, khống chế tốt biểu tình trên mặt.”
“Kêu hai tiếng nghe một chút, cái loại vô cùng áp lực đó, từ từ, thợ chỉnh sáng nè đèn của cậu kiểu gì vậy, sáng quá!”
Trần Dương: “…”
Hắn chưa từng thấy trận thế như vậy, kịch bản ‘Mặt nạ’ hắn cũng chưa xem hết, ngoại trừ phần của Cố Duyên Chu hắn từng lật xem không sót một chữ, cảnh của những người khác cũng không biết được rõ ràng.
“Làm gì vậy nhỉ, những lời này nghe vào sao thấy kỳ quái vậy…”
Quả thật rất kỳ quái.
Thiệu Tư chưa có lần nào tuốt ống mà bị một đám người vây xem, thợ chỉnh đèn, camera, tổ đạo diễn, biên kịch, thợ trang điểm… nhiều vô số cộng lại cũng có mười mấy người.
Âu đạo ở phía trước chỉ huy nửa ngày, cuối cùng ông nhìn đồng hồ, ý bảo vài nhân viên bên cạnh trước hết dừng lại, nghi ngờ: “Thiệu Tư, có phải cậu không cứng được không vậy?”
Lý Quang Tông hợp thời xen mồm nói: “Âu đạo, ngài xem nếu không thì như vầy đi, chúng ta sửa lại, hoặc là lấy cảnh… uyển chuyển một ít, chẳng hạn như chỉ quay phần mặt… sau đó bóng đèn có thể tối một chút… nét đẹp mông lung, thế nào…”
“Không ra làm sao, ” Âu đạo nhìn cũng không nhìn đã từ chối, sau đó tiếp tục hỏi, “Tiểu Tư, không cần thẹn thùng, có phải cậu không cứng được không.”
“Công năng tính dục của cháu hoàn toàn không có vấn đề, ” Thiệu Tư mặt không đổi sắc nhìn anh nhân viên gần như muốn đem máy quay dán lên đũng quần hắn, nói, “Nếu mấy vị đồng chí này có thể đừng dán vào cháu gần như vậy.”
…
Sau khi nhân viên điều chỉnh, người đánh clapper board tại trường quay hô lớn: “Cảnh thứ 13, lần hai!”
Âu đạo: “Đèn vào chỗ, camera khống chế chính mình một chút, cách hắn xa xíu.”
Thiệu Tư hít sâu một hơi, đang muốn nhắm mắt, khóe mắt thoáng nhìn thấy Cố Duyên Chu đứng ở ngoài cùng đám người.
Sau đó Âu đạo giống như phát hiện đại lục mới, vui không kiềm được la lên: “Cứng rồi! Rất tốt! Rất tốt! Giữ vững!”
Thiệu Tư ngẩng đầu lên, mắt đã hoàn toàn nhắm lại, bóng dáng Cố Duyên Chu chỉ là chợt lóe trong mắt hắn. Nhưng mà trong bóng đêm trước mắt, một Cố Duyên Chu khác lại càng ngày càng rõ ràng hiện lên trước mắt hắn.
—— Đó là chuyện xảy ra sau khi hắn uống say ngày hôm qua.
Hắn ôm lấy cổ Cố Duyên Chu hôn đại khái cũng một phút đồng hồ… trong khoảnh khắc dán lên trở thành tiêu điểm của đám người, nhưng sau khi ánh đèn dời đi, Cố Duyên Chu rất nhanh đảo khách thành chủ.
So kỹ thuật hôn với Cố Duyên Chu, Thiệu Tư còn kém rất xa.
Nụ hôn của Cố Duyên Chu, không quá tương tự với bề ngoài của anh, có chút thô bạo. Giống như dã thú dịu dàng cúi đầu liếm liếm, thuận tiện đùa bỡn mà cắn hai cái.
Môi dưới Thiệu Tư rất nhanh bị anh cắn đến hơi hơi đau đớn nhè nhẹ, hắn ‘hưm’ một tiếng, mơ hồ cảm thấy nguy hiểm, đang muốn nhích ra, Cố Duyên Chu lại mảy may không cho mà đè ót hắn.
Vì thế hắn không chỗ ẩn nấp, chỉ có thể hãm sâu vũng bùn, dần dần trầm luân trong cảnh hôn vượt qua mong muốn đó.
“Vương Sơn đến, ngay ở cửa, chúng ta đi ra ngoài, đi qua từ bên cạnh gã, ” không biết bao lâu sau, Cố Duyên Chu dừng lại, dán bên môi hắn, mờ ám mà nhỏ giọng nói chuyện, “Còn đi được không?”
Thiệu Tư híp mắt nhìn anh, môi có chút sưng đỏ, cố chết chống đỡ nói: “Chút trình độ ấy, tôi còn…”
…
Không được, chân hắn có chút nhũn ra rồi.
Cố Duyên Chu đem chút tâm tư nhỏ của hắn xem ở trong mắt, cũng không nói quá nhiều, trực tiếp phủ áo khoác trên người hắn, nâng hắn lên đi ra ngoài: “Chân, ôm lấy tôi.”
…
“Tốt, cắt!” Âu đạo vỗ vỗ tay, “Cảnh này, qua, cậu đi nghỉ ngơi trước một chút đi.”
Thiệu Tư bắn tinh xong, ngồi sụp ở trong góc, chân dài gấp lại, bộ trang phục diễn suy suy sụp sụp treo trên người, trang điểm trên mặt hắn chỉ vẽ một nửa, đường kẻ mi nhếch lên trên một chút, thêm vài phần khói lửa.
Lý Quang Tông xoay người đưa qua một hộp khăn giấy: “Cậu… lau lau đi?”
Thiệu Tư lạnh mặt rút hai tờ lau tay.
Âu đạo quay được cảnh vừa lòng, vội vàng gọi người xung quanh tới xem phát lại —— ông đã liên tiếp hai buổi tối ngủ không được ngon giấc, nhưng mỗi ngày trạng thái tinh thần lúc làm việc đều vô cùng tốt, tốt đến độ làm người ta lo lắng, giống như ông đang tiêu hao chính mình quá độ, để quên đi đau xót.
“Duyên Chu, cậu tới đây, tôi cảm thấy cảnh này quay tương đối tốt.” Âu đạo tiện tay kéo Cố Duyên Chu qua, nói nói, ông lại sờ cằm trầm tư, “Có điều ánh đèn này, vị trí chiếu xuống có phải hơi trật hay không?”
Cố Duyên Chu nói: “Âu đạo, ngài vẫn nên bớt thời giờ nghỉ ngơi nhiều một chút, ngài như bây giờ, mọi người đều rất lo lắng.”
Âu đạo cười cười: “Không có việc gì, tôi không yếu ớt như các cậu nghĩ đâu, cho dù là quả bong bóng đã bị đâm thủng, tôi may may vá vá lại, cũng còn có thể bay lên một lát. Già rồi, càng già càng dẻo dai, nhiều năm như vậy tôi đều chống đỡ nổi, chút ấy tính là cái gì.”
Cố Duyên Chu không nói gì.
“Tôi hiện tại, chỉ muốn giúp tiểu Thanh báo thù, ” ánh mắt Âu đạo xa xăm nhìn chân trời màu xanh khói xa xa trong chốc lát, lại nói, “Với lại tôi rất hối hận, lúc ấy không nói cho hắn biết, tôi rất thương hắn.”
Âu đạo nói xong, chuyển hướng Cố Duyên Chu, theo ánh mắt của anh, nhìn tới người nào đó trong góc phòng trang điểm mới vừa bị mọi người vây xem bắn. Bé đáng thương ấy đang thay quần áo đi ra ngoài, vì thế ông vỗ vỗ vai Cố Duyên Chu: “Đừng nhìn nữa, người cũng đi xa rồi… Thích người ta, thì nói cho hắn biết, đừng để đến lúc đó lại giống như tôi.”
“Không dám theo đuổi.” Cố Duyên Chu im lặng nửa ngày, thế mà lại nhận thua nói ra bốn chữ kia.
“Nhịn đã lâu rồi, chịu đựng không đi trêu chọc hắn, nhưng lại phát hiện quá khó.”
Khóe mắt Âu đạo nhảy dựng: “Cái này cũng không giống cậu rồi.”
Ông quen biết Cố Duyên Chu đã nhiều năm, lại nói Cố Duyên Chu bước vào giới diễn nghệ, còn có chút quan hệ với ông. Lúc ấy Cố Duyên Chu đại khái mười sáu mười bảy tuổi, phản nghịch vô cùng, bướng bỉnh với ba mình, buổi tối nửa đêm trèo tường trở về, mặt mày đều là hung dữ, trên người còn mang theo vài vết dao không biết từ đâu ra.
Lúc ấy Âu đạo vừa vặn bàn chuyện hùn vốn một bộ phim với ba Cố Duyên Chu, thình lình cửa ‘rầm’ một tiếng bị đá văng, Cố Duyên Chu đã cao hơn bạn cùng lứa một cái đầu mặt mày âm hàn từ bên ngoài đi tới, câu đầu tiên liền nói: “Dù ông thật sự làm cho tôi chết ở bên ngoài, tôi con mẹ nó cũng vẫn thích đàn ông, nếu không thì ông dứt khoát một đao giết tôi đi.”
Cố Duyên Chu năm đó khuôn mặt còn hơi có vẻ non nớt cười lạnh, kéo áo khoác ra, lộ ra vài vết dao bên trong: “Ông cũng đừng tìm người dọa tôi sợ, chỉ vài đường như vầy, rạch chơi hả?”
Chẳng sợ sau này, lại qua mười mấy năm, Cố Duyên Chu giấu diếm góc cạnh đến độ ai cũng nhìn không thấu, bên ngoài đều đồn đãi là anh ôn nhuận hữu lễ, thì Âu đạo vẫn rất rõ ràng, người này là một tên nhóc thối, muốn làm gì là làm đó, rất đáng ghét.
Yêu đương cũng vậy, chưa bao giờ dài dòng dây dưa. Thậm chí, anh có chút cường thế quá mức, tuy rằng nói cho cùng đều là chuyện hai bên tình nguyện, nhưng mà mỗi đoạn tình cảm, mặc kệ là ở bên nhau hay là cuối cùng chia tay, đều là Cố Duyên Chu chiếm địa vị chủ đạo, nói trắng ra là… người này rất vô tình.
Nhưng Cố Duyên Chu như vậy, lại bắt đầu suy xét tới người khác ư…?
Quả nhiên, Âu đạo đoán không sai, Cố Duyên Chu chủ động thẳng thắn: “Cháu có rất nhiều băn khoăn.”
Thiệu Tư không phải gay, anh rất rõ ràng. Hai người lại là thân phận như vậy, nói chuyện làm việc bị vô số ánh mắt nhìn chằm chằm, vô số cái miệng xoi mói bọn họ. Anh không thể vì tư dục bản thân, mà dắt hắn lệch khỏi quỹ đạo vốn có, cũng không nỡ để hắn bởi vì chuyện đó, mà bị người khác chỉ trỏ.
Lúc này, anh nghĩ anh thật sự xong rồi.
Cố Duyên Chu tự giễu cười cười.
Rõ ràng trong lòng đầy ắp không chịu được, không có lúc nào là không chịu đựng động vật nhỏ nào đó không ngừng quào cắn ngứa ngáy, lại vẫn tình nguyện lựa chọn ấm ức chính mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT