“Ha… Muốn nghe tiếng khóc của nó một chút không? Nhóc kia thật đáng yêu, mắt to, tóc ngang vai, da cũng nộn.”
Người này không ngừng gửi tin nhắn cho anh.
Làm cho Cố Duyên Chu dọc theo đường đi vượt vài cái đèn đỏ.
Vương đội có chút lo lắng, vội nói: “Cậu đừng vội, an toàn quan trọng.”
Thiệu Tư lại ở một bên nói: “Không có gì, anh Chu à em giúp anh nhìn hết rồi, tình hình giao thông đoạn này hiện giờ rất thích hợp vượt đèn đỏ, không cần có gánh nặng tâm lý, lớn mật vượt đi.”
Vương đội nghe thấy câu nói biếng nhác này, nhịn không được nghiêng đầu liếc hắn một cái, vừa định nói “cậu làm cái gì, nói bậy gì vậy”, xoay đầu qua lại nhìn thấy trên mặt Thiệu Tư treo biểu tình hoàn toàn khác với lời nói vừa rồi, rất nghiêm túc, tuyệt đối không giống như là đang nói giỡn.
Vương đội lập tức hiểu ra là hắn đang giảm áp lực cho Cố Duyên Chu.
Có đôi khi bọn họ nói cái gì mà ‘không cần gấp’, đều là lời vô nghĩa không có tác dụng, loại chiêu số không theo kịch bản như Thiệu Tư lại dễ dàng có hiệu quả.
Quả nhiên, xe Cố Duyên Chu dùng tốc độ mắt thường có thể thấy mà giảm xuống.
Ngay sau đó, bọn họ rõ ràng nghe được từ trong máy liên lạc mini truyền ra giọng Cố Duyên Chu: “Em đừng quậy.”
Thiệu Tư lại nói: “Ai quậy. Anh có còn vượt không vậy, bỏ qua cái đèn đỏ này em cũng không dám cam đoan cái kế tiếp đâu.”
Cố Duyên Chu đạp phanh lại, thành thành thật thật chờ đèn đỏ đi qua, suy nghĩ rõ ràng trước nay chưa từng có: “Rồi, anh biết. Vừa rồi là anh quá xúc động.”
Lúc này Thiệu Tư mới thu lại trêu chọc, nói: “Ừm, thời gian đủ dùng, anh đừng hoảng hốt.”
Cho dù Vương đội một lòng vướng bận vụ án, trong não căn bản không nhét nổi thứ khác, cũng bị tương tác cực kỳ ăn ý của hai người này dọa.
Đúng vậy, là ăn ý.
Thiệu Tư có thể dễ dàng điều chỉnh cảm xúc của Cố Duyên Chu, nói hai ba câu, liền khiến tin nhắn rác rưởi hung thủ gửi tới mất hiệu quả.
“Anh quá kiêu ngạo, lúc đi nói cái câu tuyên ngôn kia, chính là giọng điệu chắc thắng á, ” Thiệu Tư nói, “Đừng để đến lúc đó bị vả mặt.”
Cố Duyên Chu: “Vả mặt ai cũng sẽ không vả mặt anh.”
“Đúng rồi.”
An tĩnh một đoạn thời gian, Cố Duyên Chu đột nhiên mở miệng, “Em còn nhớ quyển sách em xem lúc thử vai hồi trước không?”
Thiệu Tư chần chờ nói: “Tâm lý học biến thái?”
Hắn vừa định nói hắn thuộc, có gì cần hỏi trực tiếp hỏi, không cần quá cảm kích cũng không cần quá bội phục hắn, hắn chính là lợi hại như vậy đấy.
Nhưng mà nửa câu sau của Cố Duyên Chu lại là: “Đúng —— chính là cái quyển sách nát không có chút tác dụng nào đó.”
“…”
Thiệu Tư: không phải, sao lại không có tác dụng.
Cố Duyên Chu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không biết khi nào ngoài cửa sổ đã đổ cơn mưa rào tí tách, cần gạt nước thong thả cọ qua cửa sổ xe, từng chút, từng chút một.
Có vài giây, cửa sổ xe bị cọ đến sáng trong, lộ ra cảnh đêm đèn đuốc rực rỡ ngoài cửa sổ, sau đó lại mơ hồ nhìn không rõ trong làn nước, thành thị bày ra ảnh ngược loang lổ trên mặt nước bẩn.
Cố Duyên Chu nói: “Vừa rồi anh xem kịch bản, góc độ tự hỏi không giống em lắm, em định nghĩa gã thành một người bệnh tâm thần.”
Thiệu Tư muốn diễn một kẻ thần kinh tâm thần mất trí, một người bệnh tâm thần không hợp với lẽ thường, không hề có lý trí và đạo đức gì đáng nói….
Thiệu Tư nói: “Phải. Thường thì những người giống thế, họ đánh vỡ quy tắc thế tục, rơi vào một loại trạng thái thế giới của họ do họ làm chủ, lại càng không cần đạo đức không cần lý trí…”
Cố Duyên Chu: “Nói không sai, nhưng em có từng nghĩ tới, là cái gì biến họ thành như vậy hay không?”
“…”
Thiệu Tư im lặng.
Góc độ đó trước đây hắn hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ tới.
“Ngay từ đầu em đã đóng đinh gã ở vị trí bệnh thần kinh, muốn nghiền ngẫm sự điên cuồng không rõ thần trí của gã.” Cố Duyên Chu nói, “Nhưng mà, là cái gì khiến gã biến thành như vậy, quy tắc vốn có của gã bị cái gì đánh vỡ? Người là động vật quần cư, nơi có nhiều người liền có quy tắc, có rất ít người sẽ vô duyên vô cớ đi đánh vỡ quy tắc vốn có, bởi vì một khi đánh vỡ liền có nghĩa phải trả cái giá thật lớn —— gã lại là vì sao? Kẻ điên nổi điên lên đều có nguyên nhân.”
[Tôi phắc, thật sự là một lời đánh thức người trong mộng, khó trách người ta lấy giải thành tựu cả đời, mà cậu chỉ là một ảnh đế bình thường nho nhỏ.] hệ thống cảm thán nói, [trâu bò thật.]
Phân tích con người rất thấu triệt, hơn nữa còn là toàn phương vị không góc chết.
Thiệu Tư: [chú ý cách dùng từ của mày một chút, ảnh đế bình thường nho nhỏ?]
Hệ thống: […]
Trong thoáng chốc Thiệu Tư không khỏi nhớ tới, Cố Duyên Chu từng nói với hắn rằng: “Âu đạo luôn nói anh có thiên phú, nhân vật có phức tạp hơn nữa cũng chỉ một chút liền thông. Trên đời này nhiều người thế, anh thấy nhiều lắm rồi, cho nên anh yêu em như vậy.”
Thứ mà anh yêu không phải bề ngoài ngăn nắp xinh đẹp của em.
1:45 phút, Cố Duyên Chu nhìn thấy cột mốc đường Hương Sơn xiêu xiêu vẹo vẹo bên vệ đường.
Anh dẫm phanh, thả chậm tốc độ xe, vừa lái vừa tìm số 170 là chỗ nào.
Đường Hương Sơn cũng không dài, chạy đến cuối mới nhìn thấy số 170.
Là một cửa tiệm cũ kĩ, tên là Tiệm cắt tóc A Quân, giờ này đã sớm đóng cửa, trên cửa sắt có khóa phòng trộm, cánh cửa bị người ta dùng sơn phun không nhìn ra bộ dạng ban đầu, đốm đỏ đốm xanh, không biết vẽ cái quỷ gì, ở trên cùng phun lên một hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo: quán bar Vamps đi cửa sau, cuối cùng còn có một cái mũi tên bự chỉ đường.
Trong đó, mấy chữ quán bar Vamps đã bị những đường sơn khác phun mờ, thoạt nhìn đã có tuổi tác nhất định.
Trên đường chỉ một mình anh, Cố Duyên Chu nhìn quanh bốn phía, đưa tay gửi tin nhắn cho người nọ: tao đến rồi, mày đừng động đến nó. Kế tiếp làm thế nào?
Rất nhanh nhận được hồi âm.
—— Vào từ cửa sau.
Cái gọi là cửa sau chính là từ trong hẻm nhỏ quẹo vào, phía sau Tiệm cắt tóc A Quân có cánh cửa sắt nhỏ, đẩy cửa sắt ra, đứng ở cửa nhìn xuống, là cầu thang quanh co, không biết đi thông chỗ nào.
“Quả thật là một quán bar ngầm vứt đi đã lâu.” Một cảnh sát trẻ tuổi từ trước màn hình máy tính ngẩng đầu, đọc ra từng hàng tư liệu vừa rồi kiểm tra được, “Quán bar lâu năm, mở đã mười mấy năm, nhưng vài năm trước đột nhiên đóng cửa, ông chủ họ Hoàng tên Trung Vĩ, đã dời quốc tịch ra nước ngoài, không còn ai biết tin tức về ông ta.”
Vương đội trầm tư hồi lâu.
Cố Duyên Chu theo cầu thang đi xuống, cuối cầu thang còn có một cái cửa sắt, trải qua năm tháng tẩy rửa, nước sơn ở chỗ tay nắm cửa cũng đã bắt đầu tróc ra, lúc đẩy cửa phát ra một tiếng “kẹt”.
Anh cảnh giác bật đèn pin lên, sau đó sờ soạng trên tường một trận, đụng đến chốt mở đèn điện, “cạch” một tiếng ấn bật, không có bất cứ phản ứng gì.
“…”
Bốn phía tối đen, nơi đèn pin chiếu đến cũng có hạn, sau khi chiếu sáng quầy bar lại di chuyển về phía khác, quầy bar lại tiếp tục ẩn trong bóng tối. Trên quầy bar bày mấy hàng chế phẩm rượu đủ mọi màu sắc, có mạng nhện, có rất nhiều vật phẩm thủy tinh, cũng có ghế ngồi phủ kín một lớp bụi.
Cố Duyên Chu đi về phía trước hai bước, cửa sắt đột nhiên đóng lại ở phía sau, phát ra tiếng vang quỷ dị.
Anh xem xét mọi nơi, cũng không phát hiện được gì.
Vùng rìa ánh đèn pin lại quét đến trên quầy bar, có một quyển sổ ố vàng.
Mỗi một bước đi Cố Duyên Chu đều thật cẩn thận, xác nhận xung quanh đều không có người, lúc này mới nhích qua. Anh tựa lưng lên tường, tiện tay mở quyển sổ kia ra: sổ ghi chép nhân viên.
Cố Duyên Chu lật hai ba trang, trong lúc đó liên tiếp ngẩng đầu dùng đèn pin soi phía trước, xác định không có gì, lúc này mới tiếp tục lật xem: “Bartender, nhóm nhạc…”
Phía trên còn viết rất nhiều lời vui đùa, chẳng hạn như “tay trống thiệt bảnh”, “muốn hẹn hò với vocal”. Nhìn chữ viết rất xinh đẹp, hẳn là cô gái phục vụ trong quán bar, vui đùa viết lên.
Thiệu Tư không biết bên phía Cố Duyên Chu là tình huống gì, trước khi Cố Duyên Chu chưa nói ra ám hiệu gì thì bọn họ cũng không thể hành động thiếu suy nghĩ, bao gồm cả cảnh sát mai phục bên ngoài quán bar. Hắn muốn nói chút gì đó, lại sợ quấy rầy anh.
Vương đội cũng mang tâm tư như vậy, hắn vỗ vỗ vai Thiệu Tư, làm một thủ thế chớ có lên tiếng: “Suỵt.”
Cố Duyên Chu lật tới tận trang cuối quyển ghi chép nhân viên này, lại thả về trên quầy bar, sau đó anh tiện tay rọi đèn, lại phát hiện không biết khi nào, trước mặt đã xuất hiện một bóng đen!
Cố Duyên Chu ngừng hô hấp.
Gã cứ như vậy lẳng lặng đứng trước mặt Cố Duyên Chu, yên tĩnh đến mức có chút quỷ dị.
Cái bóng kia như là hòa hợp một thể với đêm tối, chỉ hiện ra hình người, Cố Duyên Chu không chút hoang mang, nâng tay lên, rọi vào mặt người nọ.
—–
Vương đội: “Liên lạc không được ư?”
“Liên lạc không được, loại K517 này là kiểu mới ra, micro mini rất ít khi trục trặc, ” nhân viên cảnh sát nói, “Để tôi thử lại, kết nối lại lần nữa xem.”
Đã là rạng sáng ba giờ.
Cách lúc Cố Duyên Chu mất liên lạc, đã qua tròn bốn mươi sáu phút.
Thiệu Tư thoạt nhìn dáng vẻ lười nhác, thực tế là căn bản không ngồi yên nổi: “Còn chưa được hả?”
“…”
Vương đội cũng hết đường xoay sở. Cục diện hiện tại rất nan giải, không biết tình huống bên trong, hắn không cách nào cân nhắc lợi hại, tùy tiện kêu đội ẩn núp bên ngoài vọt vào, thì lại có thể xảy ra chuyện xấu.
Chờ hắn hoàn hồn, Thiệu Tư đã cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Vương đội vội hỏi: “Cậu làm gì đó —— ”
Thiệu Tư ăn mặc mỏng manh, đẩy cửa ra, đội gió lạnh bước đi: “Không đợi nữa, đi tìm hắn. Yên tâm, tôi không ngốc, tôi không đi vào, tôi chỉ muốn cách hắn gần một chút. Dù sao thì không thể cứ ở trong này mải, còn ở nữa có lẽ tôi phải tìm người đánh một trận đó.”
Tính tình hắn vốn dĩ đã không tính là tốt, chỉ là bình thường lười phát tác thôi.
Bây giờ là thật sự nhịn không nổi.
Chờ Thiệu Tư chạy xe đến gần đường Hương Sơn, đã là rạng sáng ba giờ rưỡi.
Hắn ngồi ở trong xe đốt một điếu thuốc, từ vị trí của hắn xa xa nhìn qua, có thể nhìn ra ngoài hai con phố, còn có thể nhìn thấy bảng hiệu ‘Tiệm cắt tóc A Quân’. Hắn cũng không kéo cửa sổ xuống, hút ngay trong không gian nhỏ hẹp không khí không lưu thông này.
Thiệu Tư không thường hút thuốc, hắn biết Cố Duyên Chu nghiện thuốc lá, có điều sau khi ở bên hắn, nghiện thuốc bớt đi rất nhiều.
Có lần tán gẫu, Cố Duyên Chu ôm hắn thuận miệng nói: “Cai thuốc, chung quy vẫn dễ hơn cai em. Em không thích anh liền không hút, không phải chuyện lớn gì, không cần phải quá cảm động. Nhiều nhất là nếu anh lên cơn nghiện thuốc lá, thì em cho anh hôn hai cái là được.”
Thiệu Tư hoàn hồn, nhéo nhéo mũi, không thể phủ nhận hiện tại mình cực lo lắng, lo lắng muốn chết.
Nhưng lại tin tưởng anh.
Cố Duyên Chu nói chắc thắng, thì chính là chắc thắng.
—— Tận đến khi từ hướng tiệm cắt tóc, bốc lên một luồng khói đặc.
Khói ấy còn đen hơn cả bóng đêm, dốc sức tràn lên trên.
Thuốc trong tay Thiệu Tư run run: “Phắc.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT