Thiệu Tư lập tức ngồi thẳng, hắn không biết Vương đội cho hắn xem mấy cái này là có ý gì.

Thiệu Tư giải thích: “Đây là kịch bản kia, do đạo diễn Phương Vân Phi đảm nhiệm chế tác. Nguyên tác là của “Tiểu Sửu tiên sinh”, đã từng nhận được giải thưởng tiểu thuyết trinh thám hay nhất. Diễn viên chính còn đang chiêu mộ, mấy ngày hôm trước tôi đi thử vai nhưng không đậu —— trừ cái này ra, còn có gì muốn hỏi không?”

Vương đội khoát tay: “Cậu không cần khẩn trương, tôi không có hoài nghi cậu.”

Nói xong, Vương đội mở trang thứ nhất ra, bởi vì hàng năm cầm súng, dẫn đến lòng bàn tay hắn kết một lớp chai thật dày, hắn chỉ vào ba câu đầu ở trang thứ nhất nói: “Ta giống như một con quỷ chậm rãi bò lên từ địa ngục… Từ câu này, đến chấm dứt, chỗ ‘Ta không phải là người’.”

Thiệu Tư: “Hửm?”

Vương đội giương mắt nhìn hắn: “Đây là nguyên tác giả viết, hay là biên kịch tăng thêm lúc sau?”

“Nguyên tác giả. Ba câu này vào lúc nguyên tác xuất bản, liền in ở trên trang lót, cũng coi như là lời thoại kinh điển và trung tâm của «Nhà giam dục vọng».”

Lúc trước hắn tính toán thử nhân vật kia, nên liền đi đọc bù nguyên tác, thậm chí còn follow weibo Tiểu Sửu tiên sinh.

Nhưng mà Tiểu Sửu tiên sinh này cổ cổ quái quái, cả ngày đăng mấy cái stt quỷ dị trên weibo, cũng may mà bình thường hắn không thường lên weibo nếu không thì chắc sẽ bỏ follow trong vòng ba giây mất.

Nghe thấy câu trả lời, Vương đội im lặng hai giây sau đó mới nói: “Nói thật cho cậu biết vậy, chúng tôi tìm theo manh mối của ba vụ án trước, đào được một cái blog riêng tư mã hóa. Trên trang chủ của blogger, treo ba câu này, một chữ cũng không khác, mà thời gian đăng là tháng 11 năm 07.”

Thiệu Tư nói: “Nhưng Tiểu Sửu tiên sinh viết Nhà giam, là vào năm 11.”

Có thể là bị nhiệm vụ trước làm nhiễu, phản ứng đầu tiên của Thiệu Tư lại là:… đạo văn hả?

Nhưng mà Vương đội dùng một câu kéo hắn lại: “Cho nên Tiểu Sửu tiên sinh này vô cùng khả nghi, chúng tôi hoài nghi hắn có liên hệ gì đó với vụ án này.”

“Mấy năm trước hắn đã xuất ngoại, định vị weibo đều là ở Los Angeles.” Thiệu Tư nói, “Các anh muốn tìm hắn, phỏng chừng phải xuất cảnh đó.”

Mười phút sau.

Thiệu Tư từ trong cục cảnh sát đi ra.

Nghênh diện chính là một đám phóng viên truyền thông không đầu không đuôi, như lang như hổ nhào lên: “Vì sao ở đây nhiều người như vậy, chỉ có một mình anh bị gọi quay lại cục cảnh sát thẩm vấn lần thứ hai? Có phải anh có liên quan gì tới vụ án này không? Anh có thể trả lời một chút không?”

Một cánh tay khác duỗi dài từ bên ngoài chen vào, đem lời nói tàn khốc nhất treo ở bên miệng: “Có phải tiểu Hoàng Oanh cũng bị xâm hại tình dục hay không? Tựa như mấy vụ án trước đó vậy. Chúng tôi xem ảnh chụp hiện trường, trong phòng WC hỗn loạn, nếu trên người cô bé không có vết thương khác, vậy vết máu là từ đâu tới…”

Đám phóng viên giới giải trí này, căn bản không xem loại tin tức mang tính xã hội này là gì, vừa quay đầu liền đem cảnh ngộ của người bị hại lấy ra làm “điểm hút tiền”.

Bởi vì tiểu Hoàng Oanh không phải một cô bé bình thường, bé là một ngôi sao nhí thanh danh truyền xa, “người tham dự” ở hiện trường trung tâm sân vận động lại là nhiều minh tinh nổi tiếng như vậy, giống như Thiệu Tư, Từ Hoàn Dương, lượng đề tài sau lưng rất cao.

Thiệu Tư nhíu mày, câu thô tục trong miệng không nén nổi, thiếu chút nữa mắng ra.

Nhưng mà một bàn tay từ phía sau Thiệu Tư vươn ra, chậm rãi cọ qua bên mặt hắn, che khuất màn ảnh camera cách mặt hắn càng ngày càng gần, sau đó trực tiếp đẩy ra.

Cố Duyên Chu nhẹ nhàng ôm Thiệu Tư vào trong ngực, mặt mày tối sầm: “Mời mấy người làm rõ ràng giới hạn của tin tức giải trí.”

“Nếu muốn có tư liệu trà dư tửu hậu, muốn hút tiền kiếm lưu lượng, cũng nên có chút điểm mấu chốt cơ bản nhất. Thành lập trên cơ sở người bị hại còn nằm ở trong bệnh viện sống chết chưa biết, lại muốn lấy danh dự người ta ra kiếm chác.” Cố Duyên Chu rất ít khi phát hỏa, đám truyền thông này cũng giao tiếp với anh nhiều năm, thường thấy nhiều nhất vẫn là dáng vẻ trên mặt Cố Duyên Chu treo vài phần ý cười.

Cố Duyên Chu lúc này, trên mặt một chút biểu tình cũng không có.

Nửa đêm hơn một giờ, sắc trời mờ mịt. Anh đứng ở cửa cục cảnh sát, ánh mắt từng chút từng chút đảo qua bọn họ, khiến những phóng viên đó vô cớ cảm thấy nhiệt độ không khí ban đêm lại giảm xuống mấy độ.

“Giải trí tiền tuyến, ” Cố Duyên Chu đột nhiên lại cười, nhẹ nhàng kéo một bên khóe miệng lên, đọc ra bảng tên trước ngực phóng viên hỏi vấn đề “xâm phạm tình dục” vừa rồi, “Tiền tuyến… đúng là rất tiền tuyến. Nếu tôi nhớ không lầm, ước chừng hơn bốn giờ trước đăng ảnh chụp trên weibo, chính là nhà mấy người.”

Cố Duyên Chu lại nói: “Nếu đó là con mấy người, là con của chính mấy người, thì mấy người có cảm giác gì?”

Nghe vậy, phóng viên kia co quắp nắm chặt bút ghi âm trong tay.

Cố Duyên Chu cũng không nói thêm nữa, theo con đường bọn họ nhường ra đi về phía trước: “Muốn biết tiến triển của vụ án, thì quan tâm quan tâm tin tức nhiều hơn đi, một đám papparazi tụ tập ở trong này moi móc cái rắm, là có thể tìm được hung thủ hay là thế nào. Tỉnh tỉnh đi, về nhà tắm rửa ngủ.”

Anh đi ở phía trước, trực tiếp nắm tay Thiệu Tư, hai người mười ngón giao nhau.

Đám phóng viên kia á khẩu không trả lời được. Canh me lâu như vậy, cũng chỉ có thể chụp được một bóng lưng hai người sóng vai mà đi.

Chờ lên xe, Thiệu Tư nhịn không được trực tiếp nhào qua nắm mặt Cố Duyên Chu, cơn buồn ngủ hoàn toàn bị lời nói vừa rồi của người đàn ông nhà mình đánh bay, mà còn hiếm thấy khen được một câu: “Hôm nay anh đặc biệt đẹp trai.”

Cố Duyên Chu liếc hắn một cái: “Đó là mắt em mù, anh hồi nào cũng đẹp trai.”

“Khen anh hai câu, ” Thiệu Tư buông tay ra, vỗ nhè nhẹ trên mặt anh, “Đừng tự mãn nha.”

Cố Duyên Chu thuận thế xách tay hắn xuống, thành thành thật thật đặt ở trong tay mình, nói: “Hôm nay xảy ra chuyện gì? Vương đội tìm em qua làm gì.”

“Cái kịch bản trước đó em thử vai…” Thiệu Tư ngẫm lại cảm thấy có chút đau đầu, “Nguyên tác giả hình như có liên quan gì đó với vụ án này, cụ thể em cũng không rõ ràng lắm, Vương đội không tiện lộ ra.”

Sau khi nói xong Thiệu Tư lại bổ sung: “Có điều thật sự là rất kỳ quái, hung thủ kia điên rồi nhỉ, lựa chọn gây án ở hiện trường quay phim. Tuy tiểu Hoàng Oanh đi WC một mình, nhưng mà không quá mấy phút đồng hồ khẳng định sẽ có người tới tìm con bé —— thời gian rất ngắn, vừa gây án, sau đó còn phải che giấu chứng cứ, thu dọn hiện trường, là một người bình thường thì đều sẽ không lựa chọn xuống tay.”

Cố Duyên Chu nghe xong, chỉ nói vài chữ: “Vậy nếu như là một kẻ tái phạm thì sao.”

—— Kẻ tái phạm.

Kỳ thật tiềm thức Thiệu Tư cảm thấy không quá có khả năng, vụ án này mặc kệ là từ thủ pháp hay là địa điểm gây án mà nói, đều có khác biệt rất lớn với ba vụ trước.

Chính Vương đội cũng nói: dựa theo ý nghĩ hiện giờ, chúng tôi có khuynh hướng vụ án này là hung thủ nhất thời nghĩ ra, là vụ án độc lập.

Vụ án độc lập.

Cố Duyên Chu nói: “Có phải án độc lập hay không, chờ kết quả điều tra cuối cùng đưa ra sẽ biết.”

Thiệu Tư lập tức hiểu thông: “Xem hắn lộ ra bao nhiêu dấu vết à?”

Thiệu Tư vừa mới dứt lời, Cố Duyên Chu nắm cằm hắn, càng tới càng gần nói: “Không nói cái này nữa, có phải hẳn nên thưởng cho anh một chút không.”

Thiệu Tư: “Anh làm gì mà em phải thưởng cho anh.”

Cố Duyên Chu: “Cái chữ đẹp trai đó hóa ra cũng chỉ là khen ngoài miệng thôi sao?”

“Khen anh đã không tồi rồi.”

Cố Duyên Chu cọ cọ chóp mũi hắn, ngoài miệng dỗ vài câu, sau đó liền ôm lấy hắn hôn lên. Thiệu Tư kéo chặt áo Cố Duyên Chu, chỉ cảm thấy không gian ghế sau vốn đã nhỏ hẹp lại trở nên càng ngày càng hẹp, cũng càng thở không ra hơi: “… Chờ một lát, mở cửa sổ trước đã.”

Cố Duyên Chu: “Không mở, không rảnh.”

Thiệu Tư thiếu nước đá qua một phát, nề hà không gian không đủ, chân dài của hắn thi triển không được.

Một tay Cố Duyên Chu đè chân hắn, một tay từ phía sau vòng qua ôm thắt lưng hắn: “Không muốn mở, như bây giờ rất tốt, đều là hương vị của em.”

Cái chân vươn ra một nửa của Thiệu Tư lại rụt trở về, đột nhiên không biết nói gì cho phải, trên mặt có hơi thiêu đốt.

Đại khái là do quá ngộp.

Không thì sao lại cảm thấy nóng dữ thần vậy.

Ngay khi Thiệu Tư khóa ngồi ở trên người Cố Duyên Chu, cúc áo cũng đã bị hắn cởi bỏ mấy cái, đang muốn tiến hành “xâm nhập giao lưu”, di động lại không hề phòng bị mà vang lên.

Hắn hơi hơi nâng đầu lên, thoáng kéo xa khoảng cách với Cố Duyên Chu, nhận nghe: “Ai vậy, có biết hiện tại mấy giờ không.”

Lời Lý Quang Tông vừa muốn nói ra khỏi miệng lại xoay một vòng, bất tri bất giác đổi đề tài khác: “Giọng cậu có chút kỳ quái, cậu bị cảm à?”

Thiệu Tư lật trắng mắt xem thường, thốt ra: “Tôi động dục.”

Lý Quang Tông không trở tay kịp: “…”

Cố Duyên Chu khẽ cười một tiếng, vốn đang muốn thừa dịp hắn nghe điện thoại mà chọc chọc hắn, nghe hắn nói vậy, trái lại đưa tay giúp hắn cài lại từng cúc áo một: “Nói chuyện đàng hoàng, đừng dọa con trai anh.”

Thiệu Tư ‘a’ một tiếng, sau đó quay đầu, giọng lại lạnh xuống: “Cậu có chuyện gì? Chọn trọng điểm nói.”

Lý Quang Tông: “…”

Tôi con mẹ nó sao tôi lại mệnh khổ như vậy, toàn đụng phải người thế nào đâu không.

“Là như vầy, lúc tôi trở về gặp được một chuyện cổ quái, tôi nghĩ không phải Vương đội tìm cậu đến cục cảnh sát sao, ” Lý Quang Tông nói, “Liền gọi tới hỏi cậu một chút, xem cậu còn ở cục cảnh sát không, giúp tôi chuyển lời hai câu.”

Thiệu Tư nghe đến đó, ngắt lời: “Có manh mối cậu không trực tiếp gọi 110 đi? Nói tôi chi?”

Lý Quang Tông cũng hiểu được mình có hơi ngốc, giải thích: “Trong lúc nhất thời, tôi rất hỗn loạn… tôi cũng không biết sao tôi lại, được rồi, có khả năng chính là đầu óc tôi có chút vấn đề.”

“Nghe một chút cười nhạo đến từ nam thần của cậu đi.”

Thiệu Tư nói xong, tiện tay đưa điện thoại di động đến trước mặt Cố Duyên Chu: “Cười lạnh một cái cho hắn nghe.”

Cố Duyên Chu phối hợp nói: “Ha hả?”

Lý Quang Tông: “Hai người đủ rồi nha! Hình tượng không thể vỡ nữa, tôi muốn thoát fan!”

“Rồi, nói chuyện.” Thiệu Tư nói, “Tôi thay cậu chuyển lời cho Vương đội.”

“Cái đó, là như vầy. Sau khi các cậu cùng đến cục cảnh sát, không phải tôi cũng đi về sao. Tôi đến garage lấy xe, tóm lại chính là đánh bậy đánh bạ, tôi nhìn thấy ca thần với người đại diện của hắn lén lút không biết đang làm gì.”

“Không phải phong tỏa rồi sao?”

“Đúng vậy, tôi nghĩ, không phải hai người kia là nhóm kiểm tra xong rời đi sớm nhất sao, tôi ở trong xe lén nhìn chăm chú bọn họ chốc lát.”

Thiệu Tư cầm di động, Cố Duyên Chu há há mồm với hắn, khẩu hình miệng rõ ràng là năm chữ ‘tên ca sĩ kia hả‘?

Thiệu Tư dùng tay che miệng anh, lòng bàn tay dán trên môi anh, nhỏ giọng nói: “Suỵt, đừng chua. Không quen lắm, chỉ yêu anh thôi, ngoan nha đừng hỏi.”

Sau khi Vương đội mang Thiệu Tư đi, Lý Quang Tông liền chuẩn bị lái xe về một mình.

Cái xe rách của hắn ta lúc khởi động có cảm giác trạng thái không ổn lắm, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, luôn cảm thấy chỗ nào đó không đúng, có thể là săm lốp xảy ra vấn đề gì, có lẽ là lủng.

Hắn tắt máy, đang muốn đẩy cửa xuống xe kiểm tra một phen, lại nghe thấy có vài tiếng bước chân cộp cộp, càng đi càng gần.

Hết chương 105

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play