*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt của tiểu cô nương rơi vào trên người hắn, có chút kinh ngạc, có chút bất đắc dĩ, nhưng cuối cùng vẫn chỉ nghiêng đầu, không đuổi hắn đi.

Nàng cũng không dám. Vị trí bị Hạ Huyền ngồi, Đỗ Lăng, Đỗ Dung cũng không để ý, bởi vì lúc còn trẻ bọn họ thường gặp Hạ Huyền, trong lòng xem  hắn như nửa người nhà, lục tục an vị vào chỗ ngồi bên cạnh hắn. Đỗ Lăng ngồi ngay bên Hạ Huyền, Đỗ Dung ở bên tay trái Đỗ Lăng, mà Đỗ Tú thì ngồi ở ngoài cùng.

Nhìn thứ tự này, Triệu Dự đưa tay khẽ vỗ trán, thật sự có chút phiền lòng.

Nhìn hắn đứng lặng bất động, Đỗ Tú hướng hắn cười nói: “Dự ca ca, Khánh Xuân lâu này có gì ăn không?”

Không có thanh âm dễ nghe như Đỗ Nhược, nhưng Đỗ Tú ngày thường rất đáng yêu, mắt to, mặt tròn, nhoẻn miệng cười như vậy, đúng là gió xuân quất vào mặt, mang theo mùi thơm của hoa tươi, sắc mặt Triệu Dự dịu đi một chút, gọi hầu bàn tới, tự mình chọn mấy món ăn mới mời mấy người bọn họ tự chọn lựa.

Đỗ Nhược ngồi ở tận cùng bên trong, thời điểm đến lượt nàng, hầu bàn đã đưa thức ăn lên. Nàng nhìn lại, có hạch đào cao, có hạt dưa, có lục đậu quyển, còn có nước mật, xếp đặt chỉnh tề, đều là những thứ nàng thích ăn lúc xem diễn, không cần nói, đích thị là Triệu Dự chọn.

Một khắc kia, hoặc nhiều hoặc ít nàng đều có chút dao động.

Nếu không phải nằm mơ, nàng hiện tại nhất định là quan hệ rất tốt với Triệu Dự, hắn ấm áp săn sóc, rất có kiên nhẫn, ở cùng hắn luôn hết sức thoải mái, nàng lại còn nhỏ, kỳ thật cũng đã từng có ý niệm mơ hồ trong đầu, gả cho Triệu Dự là một chọn lựa không tồi. Nhưng mà giấc mộng kia đúng là khác thường, quét sạch tất cả.

Muốn nàng hòa hảo với Triệu Dự, nàng tuyệt đối không làm được.

Tiếng chiêng đột nhiên vang, đoàn kịch lên đài.

Ánh mắt của mọi người đều tập trung ở trên người đào kép.

Những giọng hát y y nha nha kia, Hạ Huyền quả thật không thế nào cảm thấy hứng thú được, hắn hơi nghiêng đầu nhìn về phía Đỗ Nhược, khuỷu tay nàng chống trên án kỷ, nâng má, cũng không ăn gì, chỉ đang chuyên tâm xem diễn, khóe môi nhếch lên cười, thấy đến đoạn đặc sắc, đột nhiên ngồi thẳng người, ánh mắt mở lớn, nhìn chằm chằm sân khấu, đôi môi cũng khẽ mở ra, phát ra thanh âm nhẹ nhàng.

Cẩn thận nghe, là hát theo lời đào kép kia.

Nghe quên mình như vậy.

Hạ Huyền lắc đầu, dựa lưng vào trên ghế, nửa nheo mắt lại.

Đỗ Nhược nghe càng lâu càng đói, hết lần này tới lần khác nàng lại không ăn đồ Triệu Dự mua, nhưng hiện tại đoàn kịch đang biểu diễn, đồ ăn cũng đã chọn, bọn tiểu nhị lui qua một bên, không phải là là lúc gây ra tiếng động lớn, trong lúc đó nàng bất đắc dĩ phát hiện trên bàn bên cạnh Hạ Huyền cũng bày mấy món ăn, trong đó có lục đậu quyển.

Không nhịn được cẩn thận đánh giá hắn một cái, hắn nhắm mắt lại, như là ngủ thiếp đi, Đỗ Nhược len lén vươn tay ra, cầm khối điểm tâm lại rụt về cực nhanh. Cho rằng ai cũng không nhìn thấy, lại không biết Ngọc Trúc, Hạc Lan đều lộ ra thần sắc cổ quái.

Rõ ràng trước mặt nhiều ăn như vậy, sao cô nương nhà mình lại muốn trộm Vương gia?

Các nàng mặc dù đã nhìn ra nàng không thích Triệu Dự, nhưng thật là không ngờ tới, lại đến nước này.

Đỗ Nhược trộm được lục đậu quyển liền bắt đầu ăn, chỉ một khối quá nhỏ không lấp no bụng, nàng lại đi lấy của Hạ Huyền, kết quả mắt hắn đột nhiên mở ra.

Tay nàng duỗi ở nửa đường, tiến thoái lưỡng nan, giống như là tiểu tặc bị bắt tại trận.

May là Hạ Huyền không hỏi gì, thản nhiên nói: “Cầm lấy hết đi.”

Đỗ Nhược cũng có chút xấu hổ: “Ngươi không ăn sao?”

Hắn không đáp.

Nàng bưng cả đĩa sang.

Hắn nhìn nàng, phát hiện đồ ăn Triệu Dự mua cho nàng đều không động tới, nghĩ thầm nha đầu này muốn tuyệt tình cũng thật đúng là tuyệt tình, tựa như với hắn lúc trước, hắn cũng không biết đắc tội nàng ở đâu, nàng liền xa lánh hắn, từ đó không kêu tên hắn nữa. Hiện tại nàng lại gọi Huyền ca ca ngọt ngào... Hắn nghĩ tới đuôi lông mày giương lên, sẽ không phải là bởi vì nàng đoạn tuyệt với Triệu Dự, nàng mới nhặt tình cũ chứ?

Sắc mặt Hắn âm trầm.

Ánh mắt vẫn dừng ở trên mặt nàng, Đỗ Nhược lúc đầu còn ăn vui vẻ, về sau liền không ăn nổi, vươn tay đưa cho hắn một khối: “Ngươi có lẽ cũng đói bụng phải không?”

Hắn nói: “Ta không đói bụng.”

Không đói bụng còn nhìn nàng làm gì? Đỗ Nhược oán thầm, cũng không ăn, cầm khăn lau tay nói: “Vở diễn hay như vậy, vậy mà ngươi cũng không thích, lúc này ngủ đúng là phí của trời.”

Hạ Huyền nhắm mắt lại: “Ta vốn là không phải đến xem diễn.”

Chẳng lẽ là mệt mỏi, tìm chỗ ngủ? Đỗ Nhược thật sự khó có thể hiểu hành vi của hắn, nàng rất nhanh liền đắm chìm bên trong vở diễn, không biết Triệu Dự cách bốn chỗ ngồi, cũng đang  không yên lòng, muốn nhìn nàng lại nhìn không rõ, muốn đi qua lại cảm thấy không ổn. Ngược lại Đỗ Tú líu ra líu ríu, giống như một con chim tước, thật phiền muộn.

Đợi đến lúc vở diễn kết thúc, mọi người rối rít ném những đồng tiền lên đài, Đỗ Nhược cũng bảo Ngọc Trúc đi thưởng chút bạc, rồi mới chậm rãi đi ra Khánh Xuân lâu.

Trong lâu nhiều người đứng sắp xếp hàng phía trước, đi tới cửa cần phải mất một ít thời gian, Đỗ Nhược đi ở phía sau cùng, dư âm còn văng vẳng bên tai, không ngờ bị người đột nhiên bắt lấy cánh tay, dùng sức lôi kéo, nàng không đứng vững, suýt chút nữa ngã sấp xuống, Triệu Dự đỡ lấy nàng nói: “Còn có đường khác đi ra ngoài, ngươi đi theo ta.”

Căn bản chính là hắn kéo, Đỗ Nhược buồn bực nói: “Ngươi buông tay, ta không cần đi chỗ khác.”

Thanh âm nàng lớn như vậy rất nhanh cũng sẽ bị người khác phát hiện, nhưng Triệu Dự thật sự không cam lòng, giống như bị người chém đầu cũng phải biết tội danh a? Hai năm rồi, tâm huyết hắn đổ lên người nàng làm sao thu hồi? Tuy nói ngay từ đầu là hắn muốn đến gần Đỗ gia, mới mượn cơ hội tương giao, nhưng dần dần nhưng cũng thực sự thích nàng, bởi vì hắn không có muội muội, Đỗ Nhược xinh đẹp lại đáng yêu, hắn xem nàng giống như muội muội mà thương yêu, mà nay nàng đột nhiên vô tình, hắn đau như cắt thịt.

Sao có thể không hỏi rõ ràng?

“Ngươi rốt cuộc vì sao chán ghét ta? Đồ ta mua ngươi cũng không chạm vào, ngươi hận ta cái gì?” Hắn nói vừa vội vừa nhanh, “Nhược Nhược, ngươi phải nói lý do!”

Nhiệt độ của bàn tay ở trên cánh tay, giống như khối sắt nung, Đỗ Nhược giương mắt nhìn  hắn, thật sự không biết nói như thế nào.

Nàng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng tỏ hắn không tốt.

Nhưng nàng lại không giả bộ được, nàng không có cách nào làm như trước kia cười cười nói nói với Triệu Dự, nàng cau mày nói: “Ta không hận ngươi, chỉ là trưởng thành rồi, không nên thân cận với ngươi như vậy.”

Vậy sao lúc đó nàng còn ngồi cùng Hạ Huyền?

Đột nhiên nghĩ đến ở Phù Dung viên hôm đó, nàng cũng là cô nam quả nữ ngồi ở trong đình uống trà cùng Hạ Huyền, trong lòng Triệu Dự như bị đâm một chút, chẳng lẽ là bởi vì Hạ Huyền đã trở lại? Ánh mắt hắn trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm Đỗ Nhược, không nghĩ tới nàng thay đổi như vậy, nhưng rốt cuộc lại không khôn ngoan chút nào. Hạ Huyền chỉ là Vương gia, hắn là Đại hoàng tử, tương lai của ai cao quý hơn, chẳng lẽ nàng không biết sao?

Thật sự là mắt mù rồi!

Hắn cực kỳ căm tức, nhưng khóe miệng lại nhếch lên, mang theo nụ cười, đưa tay sờ đầu nàng: “Nhược Nhược, mặc kệ ngươi bao nhiêu tuổi, ta đối với ngươi đều là giống nhau.”

Nhu tình mật ý làm toàn thân Đỗ Nhược nổi da gà.

Đến lúc này, hắn còn không chịu buông tha sao? Đỗ Nhược thực sự có chút hoài nghi, mộng là giả, nàng nắm một cánh tay, ngẩng đầu đối diện ánh mắt của Hạ Huyền.

Không biết có phải ảo giác hay không, nàng đột nhiên cảm thấy một tia lạnh lẽo.

Trở lại phủ, nàng thật sự không vực dậy nổi tinh thần, bị ấm áp của Triệu Dự giày vò đến toàn thân mệt mỏi, nàng không biết bản thân mình làm sai ở đâu, rõ ràng thể hiện ra chán ghét hắn, hắn lại vẫn đối tốt với nàng, thật sự là kỳ quái. Nếu đổi lại là Hạ Huyền, nàng thử một chút, hắn ắt hẳn sẽ không gặp lại nàng.

Có thể thấy được Triệu Dự khó đối phó hơn cả Huyền ca ca a!

Đỗ Nhược đau đầu.

Đỗ Lăng còn tới hỏi chuyện Bát Tiên quan: “Ngươi rốt cuộc gặp được quốc sư không vậy? Hắn nói như thế nào?”

Hạ Huyền bảo nàng không nên tin Trữ Phong, nhưng Trữ Phong lại tin tưởng lời nói của nàng, Đỗ Nhược cảm thấy, giải thích về giấc mơ của hắn chính xác, đó là thiên cơ, có lẽ là không nên tiết lộ, nàng cười một cái nói: “Quốc sư nói mấy giấc mộng của ta không có gì hết, ta hiện tại cũng không tin nữa.”

Đỗ Lăng nói: “Ta sớm bảo ngươi đừng tin, thiên hạ ai không có vài mộng hoang đường đâu chứ?” Hắn bỗng nhiên dừng lại, đầu óc lại xoay chuyển, “Không đúng, nếu ngươi không tin, tại sao lại đối xử với Đại điện hạ tệ như vậy?”

“Ta làm sao? Ta chỉ là mệt mỏi không muốn xem diễn.”

“Ta thấy ngươi xem rất cao hứng nha.”

Thật là ca ca khó chơi, Đỗ Nhược dậm chân: “Dù sao ta chính là không thích hắn, như thế nào? Ngươi nếu lại muốn hỏi nữa, ta cũng không thích ngươi!”

Nói không lại liền chơi xấu, Đỗ Lăng không có cách nào với nàng.

Hai người đi tới chỗ Tạ thị thỉnh an.

Tạ thị cười nói: “Lúc trước có gã sai vặt quay về truyền lời, đúng là đi xem diễn rồi.”

“Thịnh tình Điện hạ, không đi không được.” Đỗ Lăng nói, “Hắn còn mời chúng ta ăn ở trong lâu, bây giờ không còn muốn dùng ngọ thiện nữa.”

“Đại điện hạ đối nhân xử thế thật không tệ.” Ngữ khí Tạ thị bình thản, nàng là nghĩ đến chuyện ngày đó ở Phù Dung viên, hoàng hậu Tần thị ở trước mặt nàng khen Đỗ Nhược, may mắn nữ nhi còn nhỏ, lại kém Triệu Dự sáu tuổi, nếu không thật sự sợ Tần thị muốn Đỗ Nhược làm tức phụ (con dâu). Nhắc tới Đại hoàng tử, mặc kệ nhân phẩm hay tướng mạo, đều là xuất chúng, chỉ tiếc là hoàng thất còn chưa định ra thái tử, Đỗ Nhược nếu thật gả cho Triệu Dự, tương lai Nhị hoàng tử được lập làm thái tử, vậy kết cục không cần đoán, hẳn là rất thảm.

Vô tình nhất nhà đế vương.

Nàng cũng không muốn Đỗ Nhược gả vào hoàng gia, nhưng cũng không muốn đắc tội Triệu Dự, bởi vì cũng không ai biết được, sau này Triệu Dự có phải là hoàng đế hay không.

Nếu hắn đúng là, há có thể không nhớ rõ người đối xử lãnh đạm với hắn? Sau này tìm đến tính sổ cũng chưa biết chừng.

Như lúc này không gần không xa cũng được, dù sao tuổi Đỗ Lăng còn nhỏ, không giúp được Triệu Dự cái gì, về phần Đỗ Vân Hác, hắn làm việc cực kỳ có có chừng mực, chắc là sẽ không đi sai bước nhầm.

Nàng để cho hai hài tử trở về nghỉ ngơi.

Qua một thời gian, Đỗ gia mời đến hai vị thầy dạy, nam chuyên dạy tiểu thiếu gia Đỗ gia Đỗ Tranh, nữ phu tử lại dạy bốn cô nương các nàng, Đỗ Nhược trước kia có học qua cầm kỳ thư họa, nữ phu tử kia dạy từ đầu, cũng không có gì khó khăn, chỉ là tìm được chuyện để làm, không thanh nhàn như lúc trước nữa.

Gần tới đoan ngọ, nữ phu tử hơi có chút thả lỏng, cho các nàng thời gian làm chút túi thơm tặng cho thân bằng hảo hữu, cho nên ngày hôm đó dạy các nàng một khúc nhạc, liền thả các nàng trở về.

Tiểu cô nương trên đường líu ra líu ríu, Đỗ Dung nói: “Chỗ ta có rất nhiều hạt châu, hôm qua tìm ra, mới phát hiện dùng không hết, lát nữa các ngươi tới lấy một ít, có thể dùng trên túi thơm, cũng không phải là đồ gì quý giá.”

Đỗ Nhược cười nói: “Được, đúng lúc ta đang muốn tết một cái dây trường mệnh cho ca ca, xâu một ít hạt châu bên trong nhất định là đẹp nhất.”

“Nam nhi gia còn muốn đẹp sao?” Đỗ Tú không nhịn được nói, “Đến lúc đó Đại ca nguyện ý mang ra ngoài sao? Mang trên cổ tay hạt châu kia phát sáng lấp lánh.”

Cái này ngay cả Đỗ Oanh cũng nở nụ cười, cũng không biết Đỗ Lăng thiếu nợ nàng cái gì, thể nào cũng phải mang đây.

Bốn người đang nói, đi vào nguyệt môn*, lại thấy Đỗ Vân Nham đang đi tới, cũng không biết nhìn người nào, trong nháy mắt trên mặt đầy tức giận.

Nhưng Đỗ Dung từ trước đến giờ luôn không sợ hắn, cũng không thích vị phụ thân này, thấy thế khẽ nghiêng đầu, mà Đỗ Tú là rất thích quấn quít lấy Đỗ Vân Nham, mỗi khi hắn trở về nhà, nàng luôn ngọt ngào nhào tới, ân cần thăm hỏi phụ thân, nhưng hiện tại, giống như là xảy ra chuyện gì không tốt, Đỗ Tú cũng không dám đi tới.

(*) Nguyệt môn hay cửa nguyệt môn (tiếng Trung: 月亮门; bính âm: yuèliàng mén) là một loại hình cửa đi lại đặc trưng của kiến trúc Trung Hoa và được phổ biến đến các nước xung quanh như Việt Nam, Hàn Quốc, Nhật Bản… đây là một bức tường trong khu vườn hoặc trong nhà mà có một lối đi hình tròn (giống như hình Mặt Trăng tròn) dành cho người đi bộ, phía trên bức tường này có lợp ngói, loại cửa này không có chức năng đóng mở, sử dụng chủ yếu vào mục đích trang trí.

Đây một yếu tố kiến trúc truyền thống trong khu vườn Trung Quốc. Nguyệt môn theo quan điểm của người Trung Quốc có nhiều ý nghĩa tinh thần, để nhìn ra thế giới bên ngoài và để đón các cơ hội tương lai. Cửa này kết họp với các mảnh ngói trên cổng và trên hình dạng của cửa đại diện cho hình Mặt Trăng cùng với những lá bùa (thường màu đỏ có ghi chữ tàu) dán trên cửa. Vườn cây theo kiểu Trung Quốc thường được sử dụng như khung cảnh làm nền cho cửa nguyệt môn. Mục đích của nguyệt môn là để phục vụ như một lối vào khu vườn của tầng lớp thượng lưu giàu có ở Trung Quốc nhằm tăng vẽ thưởng lãm của khu vườn cũng như nội thất trong nhà.

9377b26fcc5f3436fe3a9797e24dd431

Cũng nhận ra dị thường, Đỗ Oanh vô cùng bình tĩnh, tiến lên vấn an: “Phụ thân, hôm nay người trở về sớm vậy?”

Đỗ Vân Nham không nhìn nàng, mà là đột nhiên đem ngón tay hướng về phía Đỗ Dung: “Nghiệt chướng, ngươi đi ra cho ta, ta có lời hỏi ngươi!”

Thân mình Đỗ Dung thẳng tắp, nhíu mày nói: “Không biết phụ thân có lời gì muốn nói?”

Thấy nàng vẫn còn không nghe lời, Đỗ Vân Nham nghĩ thầm nàng ở bên ngoài làm ra chuyện như vậy, bị phụ thân bắt được bím tóc (điểm yếu) rồi, lại còn có thể như đại nghĩa lăng nhiên (chuyện đương nhiên)?

Đỗ Vân Nham bước vài bước đi qua, nắm chặt cánh tay nàng, kéo đi tàng thư lâu bên cạnh, đóng cửa lại quát: “Sao ta lại sinh ra nữ nhi như ngươi chứ, ngươi mau thành thật khai báo, rốt cuộc làm sao cấu kết với Chương Phượng Dực kia? Phụ thân hắn hôm nay nói với ta, ta với hắn là người một nhà! Đỗ gia chúng ta khi nào thành người một nhà với Chương gia?”

Sắc mặt Đỗ Dung lập tức trắng bệch.

Nhìn nàng rốt cục sợ hãi, Đỗ Vân Nham nhớ tới nàng trước kia nhiều lần chỉ trích hắn làm phụ thân không tốt, nhưng nàng làm nữ nhi lại tốt sao?

Hắn lạnh lùng nói: “Ngươi đừng hòng gả vào Chương gia.” (ghét ĐVN suốt ngày không được tích sự gì chỉ biết tìm cách lợi dụng con cái)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play