Chiếc xe đỏ dừng trước một khu biệt thự xa hoa, Diệp Tử phàm xuống xe rút một tấm thiệp mời trong túi ra đưa cho người lễ tân trước cửa. Người nọ nhận thiệp xong thì cung kính mời Diệp Tử Phàm vào trong biệt thự.

Tại đại sảnh lúc này đã khá đông người tụ tập, Diệp Tử Phàm đi vào rồi chọn một góc yên tĩnh ngồi xuống tránh xa khu vực ồn ào náo động kia. Tay nhẹ nhàng đung đưa ly rượu đỏ, Diệp Tử Phàm nhàm chán ngồi uống rượu.

Diệp Tử Phàm rất ghét đến những nơi như thế này, trên mặt ai nấy đều treo những nụ cười giả nhân giả nghĩa, những lời nói tuôn ra khỏi miệng thì chỉ toàn là dối trá. Ngày hôm nay còn thân thiện nói chuyện phiếm, ngày mai có khi đã đánh nhau đến sứt đầu mẻ trán.

Trong khi Diệp Tử Phàm đang miên man suy nghĩ thì một tiếng cười vui vẻ vang lên bên tai.

“Ô, sao Diệp Tổng tài lại ngồi ở đây?”

Người vừa mới đến mặc một bộ vest màu đen, bên trong là một cái áo sơmi màu bạc. Mặc dù mặc vest nhưng người nọ mặc rất thoải mái, cổ áo sơmi phanh rộng để lộ ra một khuôn ngực màu mật ong, một cái cravat vắt ở trên cổ, toàn thân toát ra dáng vẻ lưu manh hoàn toàn không phù hợp với không khí trang trọng của bữa tiệc.

Khi Diệp Tử Phàm nhìn thấy ai vừa đến thì chỉ khẽ lắc đầu, trên mặt mang theo vài phần bất đắc dĩ: “Mấy ngày không gặp, cứ tưởng cậu đã tiến bộ được một chút, ai ngờ…”

Người vừa đến nửa tựa vào cây cột cạnh chỗ Diệp Tử Phàm ngồi, nhướng mày hỏi: “Sao chứ? Vậy còn chưa đủ trang trọng à?” Kéo quần áo trên người ngắm nghía: “Đồ vest, áo sơmi, cravat đủ cả, có thiếu gì đâu?”

Diệp Tử Phàm chán nản liếc nhìn người kia: “Đúng thế, đúng là không thiếu, cũng mặc không giống ai!”

Người nọ chẳng buồn để ý phẩy tay: “Quần áo thôi mà, mặc lên người miễn thoải mái là được!”

Diệp Tử Phàm biết tính cách của người này vẫn luôn như thế nhưng ngày hôm nay lại khác, vì vậy nhắc nhở: “Lục Thất, hôm nay là đại thọ tám mươi của ông cụ nhà cậu, ít ra cậu cũng ý tứ một chút đi!”

Lục Thất bĩu môi nhìn phía trước: “Bên cạnh ông lúc nào cũng bu đầy cả bầy chó pug thì làm gì có thời gian để ý đến tôi!”

Diệp Tử Phàm nhìn theo ánh mắt Lục Thất thì thấy một ông cụ tóc bạc đang đứng giữa một đám người trên mặt treo đầy vẻ nịnh bợ.

Diệp Tử Phàm cười khẽ, chả trách, gia sản của Lục lão gia tử cao như núi, địa vị trong thành phố Z rất cao, người muốn dựa vào để trèo cao nhiều không đếm xuể.

Khi Diệp Tử Phàm thu ánh mắt về thì lại bị hai người một nam một nữ đứng gần chỗ để thức ăn hấp dẫn, Trên mặt người đàn ông thì đầy vẻ ân cần, đang thao thao nói gì đó trong khi người phụ nữ bên cạnh thì hơi cau mày, sắc mặt tỏ ra rất mất kiên nhẫn.

Dung mạo của người phụ nữ đó cao quý diễm lệ, y phục trên người hoa mỹ không tầm thường. Dù sao thì có thể đến tham dự bữa tiệc này hiển nhiên thân phận phải hiển hách.

Diệp Tử Phàm nhấc tay hơi gãi cằm, một kẻ như Tạ Thiên Lỗi không có khả năng đối xử ân cần với một người phụ nữ bình thường, nhưng người phụ nữ kia trông rất lạ, không biết có lai lịch như thế nào?

Diệp Tử Phàm bèn quay qua hỏi Lục Thất: “Lục Thất, người phụ nữ đứng cạnh Tạ Thiên Lỗi là ai?”

Lục Thất lười biếng nhướng mắt nhìn qua, liền mở miệng đùa cợt: “Diệp tổng tài từ khi nào lại đổi tính thích phụ nữ thế?”

Diệp Tử Phàm lườm Lục Thất, nghiêm mặt nói: “Nói chuyện đứng đắn, người phụ nữ kia là ai?”

Lục Thất cười hắc hắc: “Cô ta á? Là tổng giám đốc công ty vật liệu xây dựng Hối Hằng – Lưu Đình Đình!”

Diệp Tử Phàm suy ngẫm một chút: “Không phải người đứng đầu của công ty Hối Hằng là Lưu Chấn Quốc à?”

Lục Thất gật đầu: “Lưu Đình Đình là con gái độc nhất của Lưu Chấn Quốc!”

Diệp Tử Phàm càng khó hiểu: “Không phải Lưu Chấn Quốc không có con sao? Từ khi nào lại chạy đến một cô con gái?”

Lục Thất nhấp một ngụm rượu đáp: “Cách đây không lâu vào đại thọ năm mươi của Lưu Chấn Quốc thì ông ta đã chính thức thừa nhận thân phận của Lưu Đình Đình với bên ngoài. Lưu Đình Đình này không phải là do vợ chính thức Điền Trân Trân của Lưu Chấn Quốc sinh ra. Khi Điền Trân Trân vẫn còn sống, Lưu Chấn Quốc e ngại thế lực của Điền gia nên không dám thừa nhận cô con gái này. Sau khi Điền Trân Trân chết được ba năm thì Lưu Chấn Quốc chính thức công khai thừa nhận Lưu Đình Đình.”

Mày kiếm của Diệp Tử Phàm cau lại: “Cho dù Điền Trân Trân không còn nữa nhưng Lưu Chấn Quốc sẽ không vì một đứa con rơi mà chọc giận nhà họ Điền. Một kẻ đầy tâm cơ và dã tâm như ông ta sao lại làm ra chuyện tổn hại đến quyền lợi của mình như vậy?”

Lục Thất cười nói: “Bởi vì Lưu Chấn Quốc muốn biến cô con gái này thành món hàng để kết thông gia với Tạ Thiên Lỗi!”

Ngón tay Diệp Tử Phàm khẽ gõ lên ly rượu, đầu óc nhanh chóng hoạt động. “Họ định lũng đoạn thị trường bất động sản của thành phố Z!”

Lục Thất gật đầu: “Anh có tập đoàn Tế Hằng thực lực cực mạnh của thành phố S làm nhà cung cấp thì Tạ Thiên Lỗi có Hối Hằng chống lưng cho để đủ sức cạnh tranh với anh!

Tuy anh và con thỏ kia quan hệ không phải là ít nhưng một khi việc hôn nhân của Tạ Thiên lỗi và con gái của Lưu Chấn Quốc thành rồi thì họ sẽ là người một nhà. Không thể coi thường!”

Lục Thất nói không phải không có lý, nếu như Tạ Thiên Lỗi và Lưu Chấn Quốc liên thủ lại thì sau này muốn diệt trừ Tạ Thiên Lỗi sẽ càng thêm khó khăn.

Ánh mắt sắc bén của Diệp Tử Phàm vẫn dừng lại trên người Tạ Thiên Lỗi và Lưu Đình Đình ở đằng xa, vì khoảng cách quá xa nên không nghe thấy được Tạ Thiên Lỗi đang nói gì, chỉ thấy sắc mặt của Lưu Đình Đình rất kém gạt tay Tạ Thiên Lỗi ra rồi xoay người bỏ đi.

Tạ Thiên Lỗi xấu hổ đứng yên một lúc, chợt ánh mắt khẽ thay đổi, đuổi theo Lưu Đình Đình.

Diệp Tử Phàm thấy hai người bỏ đi thì hỏi Lục Thất: “Lưu Đình Đình kia hình như không ưa Tạ Thiên Lỗi lắm?”

Lục Thất nhún vai hỏi ngược lại: “Thế anh thấy Lưu Đình Đình có quyền quyết định trong chuyện này không? Lưu Chấn Quốc vì hôn sự kia mới chịu nhận cô ta mà!”

Diệp Tử Phàm bỗng dưng cảm thông cho cô gái cao ngạo kia, cảm thấy cô ấy chẳng khác nào chiếc lá trong gió, bị thổi đến đâu bản thân không thể khống chế được. Nhưng mà có mấy cô gái sinh ra trong gia đình danh gia vọng tộc có khả năng tự quyết định cuộc sống của mình?

Lục Thất đùa cợt Diệp Tử Phàm: “Sao thế, Diệp tổng động lòng trắc ẩn à?”

Diệp Tử Phàm liếc nhìn Lục Thất, đứng dậy đáp: “Có đôi khi làm chút việc thiện vào đúng lúc thì sẽ mang lại lợi ích không thể tưởng được!”

Lục Thất hơi nhếch môi cười xấu xa: “Diệp tổng nên chú ý đừng để vướng nợ đào hoa đấy!”

Diệp Tử Phàm chỉnh sửa lại y phục trên người, đáp trả: “Lời này tự dùng để nhắc nhở bản thân mình đi, nghe nói gần đây cậu quấn chặt lấy Long Ngũ của Đường gia phải không?”

Lục Thất chép miệng tỏ ra say mê: “Tôi cảm thấy ba mươi năm qua sống thật uổng phí, cực phẩm như thế mà đến giờ mới gặp được!”

Khóe miệng Diệp Tử Phàm run rẩy, bệnh hoa si của Lục Thất lại tái phát.

“Thôi cứ đứng đó mà mơ mộng đào hoa của cậu đi!” Diệp Tử Phàm vỗ vai Lục Thất rồi đi đến đại sảnh.

Lục Thất lấy lại tinh thần vội đuổi theo Diệp Tử Phàm: “Ê anh đi đâu vậy?”

“Đi chúc thọ ông cụ nhà cậu, sao hả? Đi cùng không?”

Lục Thất kinh hãi xua tay: “Không đi, không đi! Nếu ông có hỏi thì anh cứ bảo là không gặp tôi!” Nói rồi cắm đầu bỏ chạy.

Diệp Tử Phàm bất đắc dĩ lắc đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play