“Ba ơi, ba ơi, mau đến đây xem, là chú Diệp nè!”

Tiếng kêu đầy kích động của Mạch Bảo vang khắp nhà, Mạch Tử bỏ đám quần áo trong chậu giặt từ trong toilet đi ra.

“Bảo bối, con nói ai cơ?”

“Ba ơi, chú Diệp được lên TV kìa!”

Mạch Tử nghi hoặc đi qua, thấy trong TV đang truyền hình trực tiếp cuộc họp báo của công ty Thiên Lực. Người đàn ông trên TV một thân âu phục phẳng phiu, dưới ánh đèn chớp nháy, khí thế bức người trên người anh ta phát ra không ngừng.

Mạch Tử không tự chủ được ngồi xuống ghế, chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình TV.

Mạch Tử hoàn toàn không ngờ Diệp Tử Phàm lại vì mọi người trong khu đất cũ này mà hy sinh nhiều như vậy. Nhớ đến lúc trước mình đầy căm phẫn mà ra sức mắng anh ta là đồ thương nhân bất lương, Mạch Tử vì những lời ác ngôn, ác ngữ hôm đó mà áy náy không thôi.

Lúc này Diệp Tử Phàm dùng tay vẽ lên một khu vực trên bản đồ: “Khu vực này tôi sẽ giữ lại để kiến tạo một khu vui chơi được đặt tên là ‘Công Viên Vui Vẻ Mạch Bảo"”.

“Ba ơi, ba ơi! Chú Diệp lấy tên của Mạch Bảo đặt cho công viên trò chơi kìa!” Mạch Bảo khoa chân múa tay kinh hô.

Mạch Tử giật mình, hoàn toàn không hiểu Diệp Tử Phàm đang suy nghĩ cái gì. Trong khi Mạch Tử còn chưa hoàn hồn được vì người kia lại lấy tên con trai mình đặt cho tên của khu vui chơi thì câu nói kế tiếp của Diệp Tử Phàm lại khiến cho mặt của Mạch Tử đỏ bừng.

“Còn chỗ này, nghe nói cây ở đây đã có tuổi thọ lên đến vài chục năm, đã có từ khi nước ta được thành lập. Chính vì thế nó sẽ trở thành biểu tượng của khu đất mới này!”

Mạch Tử nhớ tới nụ hôn triền miên dưới tàng cây kia, trái tim vô thức đập lỗi nhịp.

Con trai thì vẫn còn đang hoan hô nhảy nhót bên cạnh: “Mạch Bảo có khu vui chơi, Mạch Bảo có khu vui chơi! Ba ơi, chú Diệp xây khu vui chơi cho Mạch Bảo, chúng ta mời chú ăn cơm nha!”

Mạch Tử hơi do dự, chủ động mời người nọ đến ăn cơm, anh ta có nghĩ mình là kẻ cơ hội không?

Mạch Bảo thấy ba bé không đáp lại, vội vàng chạy lại kéo tay ba: “Ba ơi, ba không phải đã bảo là phải biết báo ân ạ? Chú Diệp đối tốt với chúng ta như vậy, chúng ta mời chú ăn cơm nha ba?!”

Mạch Tử không biết phải nói sao với con mình, đành phải bất đắc dĩ đồng ý.

“Ừm… vậy cũng được…”

Mạch Bảo nhảy cẫng lên: “Ya! Để con đi gọi điện cho chú Diệp!”

Mạch Tử hơi cau mày, nghĩ thầm đứa nhỏ này từ lúc nào đã thân thiết với Diệp Tử Phàm đến thế?

“Bảo bối, chú Diệp còn đang bận lên TV, muộn muộn một chút hẵng gọi cho chú!”

Mạch Bảo ngoan ngoãn gật đầu.

Buổi họp báo của Diệp Tử Phàm được chiếu trực tiếp trên quảng trường do công ty Thiên Lực xây dựng, mà lúc này đang là cuối tuần nên có rất đông người tụ tập ở đây.

Thân ảnh tiêu sái của Diệp Tử Phàm xuất hiện ở các ngóc ngách của thành phố Z, trên quảng trường có rất đông người, lời nói trầm ấm của Diệp Tử Phàm như vọng thẳng vào trong tim khiến cho vô số người rung động.

Đồng thời, thông tin về nội dung cuộc họp báo của Diệp Tử Phàm nhanh chóng lan rộng trên internet, được cư dân mạng bình chọn là thương nhân có tấm lòng vàng. Cổ phiếu của công ty Thiên Lực tăng vùn vụt, đám cổ đông vui vẻ ra mặt, không ngớt lời ca ngợi Diệp Tử Phàm.

Khi phiên giao dịch của khu Tây mới bắt đầu, tỷ suất tranh mua tăng vọi khiến cho Tạ Thiên Lỗi đỏ mắt đến chết, nỗi oán hận Diệp Tử Phàm càng thêm sâu đậm.

Cao ốc Trung Hâm.

A Dung trừng to hai mắt không thể tin nổi mà chỉ vào màn hình máy tính: “Anh Thiên… Diệp Tử Phàm sao có thể ra chiêu này?!”

Tạ Thiên Lỗi giận dữ cười lạnh: “Diệp Tử Phàm, xem ra tao đã coi thường mày rồi!”

A Dũng suy tư một chút khó hiểu hỏi: “Anh Thiên, không phải Diệp Tử Phàm này tự mình sửa đổi phương án bồi thường sao? Sao lại có Lưu Khánh Công đồng ý ở đây nữa?”

“Đây là chỗ cao minh của Diệp Tử Phàm! Kẻ như Lưu Khánh Công tất nhiên là rất thích được ca tụng công đức của mình. Chiêu thí mã này của Diệp Tử Phàm xem như thí đúng chỗ, Lưu Khánh Công sau việc này không những sẽ không trách Diệp Tử Phàm tự ý thay đổi phương án bồi thường lẫn cải tạo khu đất cũ đó mà ngược lại càng thêm nể trọng hắn ta!”

“Anh Thiên, thằng Diệp Tử Phàm này đúng là đối thủ mạnh, không thể khinh thường được!”

Tạ Thiên Lỗi nhếch mép cười: “Lần này là Diệp Tử Phàm gặp may, nhưng không phải nữ thần may mắn lúc nào cũng sẽ ở bên cạnh hắn, một ngày nào đó nhất định anh mày sẽ giẫm nát hắn dưới chân!”

“Dạ dạ! Diệp Tử Phàm ở trước mặt anh Thiên chính là lấy trứng chọi đá, sớm muộn gì cũng có ngày sống không bằng chết!”

Tạ Thiên Lỗi cầm điếu thuốc đang cháy dở trong tay hung hăng dí lên màn hình máy tính. Điếu thuốc rơi xuống bàn, gương mặt tuấn tú của Diệp Tử Phàm trên màn hình bị một lớp tàn thuốc phủ lên, tựa như trên mặt có thêm rất nhiều vết sẹo khiến cho gương mặt tuấn dật trở nên không toàn vẹn.

Cảm nhận được cơn giận dữ tỏa ra từ khắp người Tạ Thiên Lỗi, A Dũng thấp thỏm bất an đứng một bên, không dám phát ra tiếng động nhỏ nào. Không khí trong phòng nhất thời trầm lặng, chỉ có tiếng cười âm độc của Tạ Thiên Lỗi quanh quẩn trong gian phòng kín.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play