Ngày hôm sau, công trình đấu thầu sẽ được bắt đầu trong vòng mười phút nữa, Diệp Tử Phàm nguyên bản đi công tác lại đột nhiên xuất hiện. Lúc này giá khởi điểm đã được thông báo, phiên đấu giá đầu tiên sắp sửa bắt đầu.

Lâm Ngọc Trân và trưởng phòng kinh doanh La Minh đều nghi hoặc, không rõ vì sao Diệp Tử Phàm lại đột nhiên xuất hiện ở đây. La Minh thấp giọng hỏi: “Diệp tổng, sao ngài lại đến đây?”

Diệp Tử Phàm cười nhẹ: “Không có gì, chỉ đến xem mà thôi!” Sau đó không nói thêm gì nữa mà nghiêm túc đợi kêu giá.

Giá được báo lên Thiên Lực và Trung Hâm đều đưa ra giá ngang nhau. Diệp Tử Phàm bình tĩnh ngồi ở trên ghế, gương mặt thản nhiên không lộ ra bất cứ cảm xúc nào.

Tạ Thiên Lỗi nheo mắt đánh giá Diệp Tử Phàm ngồi đối diện, thấp giọng hỏi người bên cạnh: “A Dũng, sao Diệp Tử Phàm lại đến đây?” A Dũng cũng có chút nghi hoặc: “Anh Thiên, người đó nói hôm nay Diệp Tử Phàm sẽ không xuất hiện, không hiểu tại sao hắn ta lại đến! Bất quá một công trình lớn thế này, có lẽ hắn ta sợ xảy ra sơ xuất gì nên mới tự mình đến xem!”

Tạ Thiên Lỗi cau mày: “Người đó có thể tin được không?”

“Được, đã nhận nhiều tiền của chúng ta như vậy, có thể không làm việc đàng hoàng à? Với lại vợ con của hắn còn đang nằm trong tay chúng ta, kết cục của việc không làm ăn đàng hoàng hắn cũng tự hiểu mà.”

Tạ Thiên Lỗi gật đầu: “Vậy cứ y theo kế hoạch mà làm!” A Dũng gật đầu, lại đắc ý cười: “Anh Thiên, Diệp Tử Phàm phỏng chừng có nằm mơ cũng không thể tưởng được tài tướng đắc lực của hắn đã bị chúng ta mua chuộc, bị người của mình cắn cảm giác đó chắc là rất khó chịu!”

Tạ Thiên Lỗi nhướng mày liếc nhìn Diệp Tử Phàm đang mỉm cười bình thản ở đối diện, âm trầm nở nụ cười.

Đợi báo giá lần hai đã bắt đầu, La Minh cầm lên tờ báo giá đã được niêm phong sẵn định đứng lên thì bị Diệp Tử Phàm ngăn lại. La Minh thấy Diệp Tử Phàm lấy từ trong túi ra một phong thư giống y hệt đưa cho Lâm Ngọc Trân: “Chị Lâm, đưa cái này lên!”

Lâm Ngọc Trân gật đầu nhận lấy đưa lên trên. La Minh thì cả kinh vì không hiểu sao lại sửa giá báo lại, muốn hỏi Diệp Tử Phàm nhưng môi run run vài cái rồi lại nuốt ngược những lời muốn nói xuống.

Trong lúc chờ đợi giá được xướng lên, Diệp Tử Phàm vẫn nhìn La Minh chăm chú, trên mặt treo nụ cười ôn hòa như một vị thượng cấp đầy quan tâm đến cấp dưới. La Minh thì như đứng trên đống lửa, hai bàn tay đặt trên đùi đã ướt đẫm mồ hôi.

La Minh lén lút dùng khóe mắt liếc Diệp Tử Phàm, thấy thần sắc của Diệp Tử Phàm vẫn bình thường, ý cười ở trên môi nhưng trong con ngươi lại đầy thâm trầm khiến La Minh không cách nào biết được suy nghĩ ở bên trong. Thật giống như những gợn sóng lăn tăn trên biển, chỉ trong phút chốc có thể trở thành sóng thần nhấn chìm tất cả.

La Minh không nhịn được mà run rẩy, đi theo Diệp Tử Phàm mười năm, giờ khắc này lại hoàn toàn không nhìn thấu được hắn.

Tay Diệp Tử Phàm vẫn khoát nơi tay La Minh, trong mắt người ngoài đều sẽ cho là thượng cấp đang cổ vũ cấp dưới, nhưng Tạ Thiên Lỗi lại cảm thấy không phải, trực giác nói cho hắn hành động của Diệp Tử Phàm rất khả nghi.

Ánh mắt sắc bén của Tạ Thiên Lỗi nhìn Diệp Tử Phàm chằm chằm, muốn từ đó nhìn ra được chút sơ hở. Diệp Tử Phàm hơi nhướng mày, cười khẽ nhìn lại Tạ Thiên Lỗi, trong ánh mắt có đắc ý, có miệt thị, có cười nhạo lẫn thương hại.

Cảm giác khác thường trong lòng Tạ Thiên Lỗi càng thêm cường liệt, dường như nghĩ ra cái gì đó mà đứng bật dậy khiến cho mọi người trong hội trường đều quay đầu nhìn hắn. Ý thức được sự thất thố của mình, Tạ Thiên Lỗi hậm hực ngồi xuống. A Dũng ngồi cạnh thân thiết hỏi: “Anh Thiên sao thế?”

Tạ Thiên Lỗi nhíu mày thấp giọng bảo: “Có lẽ là do tôi đa nghi!”

A Dũng thấy sắc mặt Tạ Thiên Lỗi âm trầm thì không dám nói nhiều, đành ngồi im ở một bên chờ đợi.

La Minh đi theo bên người Diệp Tử Phàm hơn mười năm, là tài tướng đắc lực của hắn. Quan hệ giữa hai người đương nhiên không tầm thường, có vài hành động thân thiết cũng là hợp tình hợp lý, xem ra là hắn suy nghĩ quá nhiều. Chỉ có điều vẻ thương hại ánh lên trong mắt Diệp Tử Phàm kia nghĩa là gì…

Trong khi Tạ Thiên Lỗi còn đang rối rắm vì nụ cười hàm ý của Diệp Tử Phàm thì giọng nói của người chủ trì chẳng khác nào sét đánh bên tai hắn khiến đầu hắn ong ong.

“Công trình cải tạo khu vực cũ bên bờ sông, thắng thầu chính là Công ty bất động sản Thiên Lực!”

Tạ Thiên Lỗi giật mình, kinh ngạc nhìn lên trên màn hình LED giữa khán đài. Công ty bất động sản Thiên Lực báo giá cao hơn công ty của hắn một chút, Tạ Thiên Lỗi tức gận rít lên: “A Dũng, cậu nói cho tôi biết thế này là thế nào?”

A Dũng dụi mắt nhìn lên màn hình, lẩm bẩm: “Không thể nào! Anh Thiên, chuyện này không thể nào xảy ra! Tại sao Diệp Tử Phàm lại đột nhiên sửa bảng báo giá lại? ”

“Đúng vậy! Sao hắn lại sửa bảng báo giá?” Tạ Thiên Lỗi âm trầm hỏi lại, gương mặt đang đen kịt bỗng dưng hiện lên một nụ cười đáng sợ.

A Dũng biết Tạ Thiên Lỗi coi trọng dự án này đến thế nào nhưng hôm nay lại sai một nước cờ, bại trong tay Diệp Tử Phàm, hắn oán giận đến thế nào dùng đầu gối nghĩ cũng biết. Nhớ đến thủ đoạn tàn khốc của Tạ Thiên Lỗi, A Dũng liền sởn gai ốc. “Anh Thiên, việc này…”

Tạ Thiên Lỗi đã đứng lên đi ra ngoài, A Dũng thấp thỏm chạy theo.

Diệp Tử Phàm phe phẩy tờ thông báo trúng thầu đắc ý cười Tạ Thiên Lỗi: “Tạ tổng, thật ngại!”

Tạ Thiên Lỗi phẫn hận trừng mắt nhìn Diệp Tử Phàm, khi hai người đi ngang qua nhau, Diệp Tử Phàm cúi đầu khẽ cười: “Tạ tổng, lần sau nhìn người nhớ cẩn thận, dùng người không tốt rất dễ hại mình đấy!”

Bước chân của Tạ Thiên Lỗi thoáng ngừng lại, Diệp Tử Phàm lúc này đã mang theo nụ cười chiến thắng cùng cấp dưới đi về, trước khi ra khỏi cửa còn quay đầu lại tặng cho Tạ Thiên Lỗi một ánh mắt thương xót.

La Minh dám bắt tay với Diệp Tử Phàm đâm mình một dao! Tạ Thiên Lỗi dùng ánh mắt oán độc gắt gao nhìn theo bóng lưng tiêu sái phía trước, hai hàm răng nghiến vào nhau ken két!

Diệp Tử Phàm, cứ chờ đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play