Vương Kiến nhìn Mạch Tử đen mặt lục đồ, hiếu kỳ hỏi: ” Mạch Tử, từ khi về cậu đã lục lọi liên tục, tìm cái gì thế?”
Trút hết đồ trong cặp ra đổ ở trên bàn, vừa tìm vừa đáp: “Phương án thiết kế lẫn tư liệu khách hàng của mình đâu mất rồi! Lúc đi ăn trưa vẫn còn mà, tại sao khi về thì không thấy nữa!”
Vương Kiến vội lại giúp đỡ: “Cậu thử ngẫm lại xem có để quên ở nhà hàng không!”
Mạch Tử ngồi xuống ghế bắt đầu hồi tưởng lại. Lúc ngồi thảo luận với San San, khi đó tập văn kiện vẫn còn. Đến khi cái kẻ đáng ghét kia xuất hiện, mình nhớ trước khi bỏ đi có cầm theo mà, tại sao giờ lại mất rồi?
Nhất định là khi dây dưa với anh ta thì đã không cẩn thận đánh rơi văn kiện. Mạch Tử không khỏi nhớ đến nụ hôn bá đạo như đang tuyên bố chủ quyền kia. Trong nháy mắt linh hồn cậu như bị thao túng mà đáp lại anh ta, suýt chút nữa thì chìm trong cái thứ tình cảm giả dối đó. May mà cậu phản ứng lại kịp cho Diệp Tử Phàm một đòn, khi đó môi anh ta nhuộm máu khiến cho cậu sợ hãi. Diệp tổng tài kiêu ngạo lại bị người khác cắn rách môi, nhất định sẽ thẹn quá thành giận, hung hăng dạy dỗ mình. Thế nhưng bão táp trong tưởng tượng lại không đến, anh ta lại còn làm cái hành động hạ lưu kia. Cơn tức giận vốn đã tạm bị áp chế nay lại xộc lên đỉnh đầu khiến cậu hung tăng tát anh ta một tát. Sau khi phản ứng lại thì vô cùng hoảng loạn, nhanh chóng bỏ chạy khỏi chốn thị phi.
Diệp tổng tài có thân phận cao quý như thế, sao chịu nổi loại khuất nhục này. Với cá tính có thù tất báo của anh ta lần này nhất định sẽ không tha cho mình. Nhưng chạy được một quãng mà không có mưa rền gió dữ ập đến như trong tưởng tượng. Mạch Tử lén lút quay đầu lại thì mới nhận ra người kia chỉ ngốc ngốc đứng tại chỗ không biết đang nghĩ cái gì. Không lẽ mình đã tát anh ta đến váng đầu rồi? Mạch Tử không dám nghĩ nhiều bèn nhanh chóng trốn về công ty.
Mạch Tử về công ty rồi nhưng vẫn còn chưa hoàn hồn, càng nghĩ đến Diệp Tử Phàm của hiện tại thật là khác so với người đàn ông trong ký ức của cậu. Dù sao thì việc cũng đã rồi, có nghĩ gì thì cũng vô dụng, Mạch Tử điều chỉnh lại tâm lý, chuẩn bị sửa chữa phương án quảng cáo. Nếu như lần này lại giao ra phương án không làm cho cấp trên hài lòng thì chẳng cần Diệp tổng tài đến trả thù, Trương Đại Đầu cũng chẳng tha cho mình đâu, thế nhưng cậu lật gần nửa ngày không tìm thấy được phương án lẫn tư liệu khách hàng.
Tại sao từ sau khi gặp thằng cha đó thì mình cứ gặp xui xẻo liên tục. May mà phương án thiết kế vẫn còn lưu trong máy, trước xử lý phần này, qua được cửa của Trương Đại Đầu đã rồi hẵng tính. Còn về phần tư liệu khách hàng thì từ từ tính tiếp. Mạch Tử hung hăng nguyền rủa Diệp Tử Phàm trong lòng xong rồi lại cắm đầu vào công việc. Đầu tiên là sửa chữa lại phương án theo đề nghị của Quan San San, sau đó bổ sung thêm những phần mới vào. Mạch Tử cẩn thận xem lại, cảm thấy không còn sai sót gì mới mang phương án qua cho Trương Đại Đầu. Đưa phương án xong, cậu thấp thỏm đứng một bên âm thầm quan sát phản ứng của Trương Đại Đầu, chuẩn bị tâm lý đón bão.
Hai con mắt ti hí của Trương Đại Đầu híp lại nhìn Mạch Tử đánh giá: “Đây là sáng kiến của cậu?”
Mạch Tử sợ sệt gật đầu.
“Nói đơn giản xem thử đi!”
Mạch Tử im lặng một chút rồi mở miệng: ” Bây giờ quảng cáo cho sản phẩm dầu gội hầu như đều là những cô gái xinh đẹp với mái tóc dài đứng quay một vòng trên TV rồi nói với mọi người là mình dùng dầu gội nào. Diễn viên thường là những ngôi sao mới có thể thu hút được người tiêu dùng quan tâm. Khách hàng lần này của chúng ta là công ty mới, nếu dùng ngôi sao lớn thì nhất định sẽ tốn cả đống chi phí khổng lồ. Tôi cảm thấy thay vì vậy thì hãy tiết kiệm chi phí đó một cách hợp lý, diễn viên có thể tìm vài học sinh quay thành một bộ phim quảng cáo sản phẩm, sau đó chia tập ra để phát sóng, mỗi một tập đều ngắt đúng những khúc hấp dẫn thì người xem sẽ hiếu kì phần tiếp theo như thế nào? Nhờ vậy mà đón xem quảng cáo càng nhiều hơn, tự nhiên cũng sẽ chú ý đến sản phẩm.”
Mạch Tử nói một hơi rồi âm thầm quan sát phản ứng của Trương Đại Đầu, thấy Trương Đại Đầu ra hiệu cho mình nói tiếp thì cậu càng thêm tự tin: “Về phần nội dung của quảng cáo sẽ dùng chủ đề là…”
Mạch Tử thao thao bất tuyệt, Trương Đại Đầu thường xen vào chút ý kiến.
Sau khi ra khỏi phòng của Trương Đại Đầu, Mạch Tử thần thái sáng láng, nét mặt tươi roi rói. Vương Kiến thấy phản ứng của cậu như vậy thì biết là nguy cơ đã được giải trừ: “Mạch Tử, qua rồi hả?”
Mạch Tử cười toe: “Ừ, qua rồi! Trương Đại Đầu bảo mình ngày mai mang phương án này cho khách hàng, nếu như họ đồng ý thì có thể bắt đầu chế tác!”
“Vậy chúc mừng cậu, mà ổng không hỏi cậu về vụ ra ngoài kéo khách hả?”
“Chưa! Tư liệu khách hàng mất rồi, ổng có kêu mình đi thì mình đào đâu ra thông tin! May mà ổng không hỏi!” Mạch Tử hiển nhiên tâm tình rất tốt, vừa thu dọn đồ đạc trên bàn vừa ngâm nga.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT