Diệp Tử Phàm hoàn toàn không cho Mạch Tử có cơ hội phản kháng, vừa đè xuống dưới người thì lập tức mãnh liệt tấn công. Mạch Tử nhắm mắt lại dần dần thả lỏng thân thể, trong lòng thì lại tràn đầy bi thương.
Ân ái triền miên, sủng nịch vô độ, chung quy cũng không thể giấu được hiện thực tàn khốc. Hạnh phúc ở ngay trong tầm tay vậy mà không cách nào chạm được. Nó chẳng khác nào cát trong lòng bàn tay, cứ vô tình mà trôi đi hết thảy.
Mạch Tử vươn hai tay ra ôm chặt lấy người đàn ông trước mắt. Dù cho không thể thiên trường địa cửu thì ít nhất giờ khắc này anh ấy chỉ thuộc về riêng mình, như vậy là đủ rồi.
Hai bờ môi chạm vào nhau, từ dịu dàng đến cuồng nhiệt, từ chậm rãi đến vội vã, kịch liệt. Tứ chi cũng theo bản năng ôm chặt lấy thân thể của Diệp Tử Phàm chẳng khác nào loài dây leo tìm được gốc đại thụ có thể nương tựa mà gắt gao quấn chặt lấy nhau.
Diệp Tử Phàm chưa từng thấy Mạch Tử nhiệt tình đến thế, động tác mãnh liệt từ trên môi cùng với thân thể nóng rực bên dưới trêu chọc Diệp Tử Phàm càng thêm nóng vội, nhanh chóng trút bỏ quần áo trên người khẩn cấp muốn giữ lấy người đàn ông dưới thân. Vươn tay mò xuống dưới giường lấy trang bị ra, bôi một lớp gel bôi trơn thật dày rồi nhanh chóng vùi vào bên trong nơi ấm áp nhất.
Tiếng rên rỉ vụn vặt của người trong lòng, giọng nói vốn thanh thúy vì nhuộm màu *** mà trở nên khàn khàn chẳng khác nào tiếng trống trận thúc giục. Không ngừng rong ruổi đoạt lấy thứ nhu tình mật ý chỉ dành cho riêng mình, hai thân thể thân mật khắng khít tương giao, hai linh hồn như hòa quyện làm một, ngọn lửa mỹ diễm được tạo ra khi da thịt tương thiếp bùng cháy lan khắp tứ chi bách hài, cho đến khi đạt tới đỉnh điểm của dục vọng.
Một trận triền miên qua đi, Mạch Tử cuộn lại trong ***g ngực cực nóng của Diệp Tử Phàm, nheo đôi mắt còn phủ một lớp sương mù, bộ dáng chẳng khác nào một con mèo nhỏ biến nhác khiến Diệp Tử Phàm nhịn không được mà cúi xuống cắn chóp mũi của Mạch Tử.
“A! Đau…” Mạch Tử bĩu môi oán giận. Dư vị *** còn chưa tan, phối hợp thêm dáng vẻ động nhân như thế khiến cho tà hỏa Diệp Tử Phàm khó khăn lắm mới bình ổn lại bùng cháy.
“Em nói xem tại sao em lại quyến rũ như thế?” Diệp Tử Phàm nhẹ vuốt ve gò má hồng hồng của Mạch Tử mà khẽ thở dài.
Mạch Tử không đáp lại Diệp Tử Phàm mà mệt mỏi nhắm mắt lại nghỉ ngơi, thân thể dán chặt vào người Diệp Tử Phàm hấp thu lấy ấm áp.
Thân thể trong lòng lạnh lẽo hơn người bình thường rất nhiều khiến cho Diệp Tử Phàm vội ôm chặt Mạch Tử vào trong lòng, hy vọng dùng thân nhiệt của mình sưởi ấm cho cơ thể gầy gò kia.
“Vừa vận động xong tại sao vẫn còn lạnh như vậy? Hay là tại làm vẫn chưa đủ? Em có muốn làm thêm một lần nữa không?”
Diệp Tử Phàm cười đến đáng khinh, bàn tay to luồn vào trong chăn, dọc theo cái lưng trơn bóng nhẵn nhụi của Mạch Tử một đường sờ xuống đến hăng say.
Mạch Tử vùi đầu vào lòng Diệp Tử Phàm không đáp, từ lúc nãy Mạch Tử đã cảm thấy buồng phổi của mình lại đau đớn, còn mang theo cảm giác ghê tởm buồn nôn.
Gần đây cổ độc phát tác càng lúc càng thường xuyên, nếu không phải nhờ có thuốc đặc trị của Tiêu Thành Vũ cùng với thuốc Trung y mỗi ngày duy trì thì chỉ e bây giờ đã sớm nằm liệt giường, làm gì còn có thể sinh long hoạt hổ cùng Diệp Tử Phàm ân ái triền miên?
Mạch Tử cố gắng nhịn xuống cảm giác cuồn cuộn trong ***g ngực, không dám mở miệng trả lời Diệp Tử Phàm bởi vì chỉ sợ mở miệng ra thì sẽ không nhịn được mà nôn ra máu.
Chắc chắn Diệp Tử Phàm sẽ nghi ngờ, nếu Diệp Tử Phàm ép hỏi thì Mạch Tử khó tránh khỏi sẽ nói ra sự thật, khi đó mọi chuyện sẽ như thế nào?
Nếu Diệp Tử Phàm biết mình là một thằng đàn ông lại giống như phụ nữ sinh con cho anh ấy, anh ấy sẽ có cảm giác như thế nào?
Vừa nghĩ đến vẻ ghê tởm, chán ghét, khinh thường hiện lên trong mắt Diệp Tử Phàm, Mạch Tử liền không rét mà run, cái loại cảm giác này chỉ sợ so với cổ độc phát tác còn thống khổ gấp trăm lần!
Diệp Tử Phàm thấy Mạch Tử trầm mặc không nói thì cho rằng Mạch Tử đang ngầm đồng ý với mình. Chung quy khi nãy sự nhiệt tình của Mạch Tử khiến cho Diệp Tử Phàm thiếu chút nữa hưng phấn đến nổ mạch máu, cảm giác tuyệt vời tiêu hồn kia, vừa nhớ lại thì phía dưới đã rục rịch.
Diệp tổng tài vừa nghĩ đến đây thì động tác trên tay càng thêm đáng khinh không thèm che giấu, Mạch Tử cau mày hơi tránh người ra, gian nan mở miệng: “Em muốn tắm một cái, phía dưới dính dính rất khó chịu!”
Diệp Tử Phàm lập tức ngừng động tác đau lòng nhìn Mạch Tử, trong giọng nói mang theo vài phần tự trách: “Tại anh không tốt, biết thân thể của em yếu ớt không thể chịu nổi mà còn không biết tiết chế như vậy. Có chỗ nào khó chịu không? Để anh giúp em tắm rửa!”
Mạch Tử cười lắc đầu: “Tự em làm là được rồi, em muốn ngâm mình một chút!”
Diệp Tử Phàm ôm lấy Mạch Tử bỏ vào trong bồn tắm, mở nước chỉnh nhiệt độ thích hợp rồi mới lưu luyến không rời đi về phòng ngủ.
Bóng Diệp Tử Phàm vừa khuất sau cánh cửa thì Mạch Tử liền nhịn không được mà bắt đầu ho, phải cố gắng lắm Mạch Tử mới khống chế được tiếng ho tránh để cho Diệp Tử Phàm phát hiện. Vội vàng xả nước mạnh để mượn tiếng nước che giấu tiếng ho khan dồn dập.
Cảm giác đau đớn trong buồng phổi càng lúc càng mạnh, Mạch Tử vô lực nằm trong bồn tắm, cảm thấy mùi máu tươi trong khoang miệng càng lúc càng nồng. Máu tươi dọc theo khóe miệng tràn ra, tạo thành từng đóa hoa đỏ rực rỡ trên mặt nước, rồi ngay lập tức bị dòng nước trút xuống pha loãng ra rồi tan đi.
Thân thể trắng như tuyết yếu ớt ghé vào rìa bồn tắm, dòng nước ấm áp từ trong vòi sen phun ra bắn lên tấm lưng trắng nõn tạo thành vô số những hạt nước rồi sau đó vỡ ra, chẳng biết qua bao lâu, thân thể mềm mại vô lực mới hơi hơi cử động, tiếng rên rỉ khe khẽ từ bên khóe môi bật ra.
Cảm giác đau đớn dần dần biến mất, Mạch Tử mới từ từ bình ổn lại hô hấp, đứng lên từ trong bồn tắm.
Sau khi tẩy sơ qua thân thể, Mạch Tử lảo đảo bước ra khỏi bồn tắm, sợ rằng nếu tắm quá lâu thì Diệp Tử Phàm sẽ nghi ngờ.
Mạch Tử quấn áo choàng tắm ra khỏi toilet thì thấy Diệp Tử Phàm không có trong phòng ngủ, hơi thở nhẹ ra, Mạch Tử đi đến chỗ ngăn kéo lấy một cái bình sứ dốc vài viên thuốc cho vào miệng rồi mới quay lại giường nằm xuống.
Có lẽ do thuốc đã phát huy, Mạch Tử lại mơ mơ màng màng thiếp đi, không bao lâu sau thì chợt mở mắt ra do ngửi thấy một mùi hương thơm lừng.
Rõ ràng mới ăn cơm xong chưa được bao lâu, tại sao ngửi thấy mùi thơm thì lại đói bụng.
Mạch Tử bất đắc dĩ ngồi dậy thì thấy Diệp Tử Phàm đã bưng một khay thức ăn đi vào.
Thấy đôi mắt đang lờ mờ của Mạch Tử vừa nhìn thấy đồ ăn thì sáng rực lên, Diệp Tử Phàm bật cười: “Biết ngay con mèo tham ăn nhà em đã đói rồi, mau ăn đi!”
Mạch Tử nhận lấy khay thức ăn, nhíu mày gắp cà rốt lẫn tiêu xanh bỏ ra.
Diệp Tử Phàm lại gắp ngược thức ăn cho vào trong chén của Mạch Tử: “Mạch Tử, chỉ có con nít mới kén ăn! Em gầy như vậy là tại dinh dưỡng không đầy đủ đấy!”
Mạch Tử nhăn nhó: “Ai, em không ăn đâu!”
“Không được, phải ăn!” Ngữ khí của Diệp Tử Phàm không cho phép từ chối.
Dưới ánh mắt áp bách không cho phép thương lượng của Diệp Tử Phàm, Mạch Tử bĩu môi gắp một miếng cà rốt lên miệng, lập tức kéo cố Diệp Tử Phàm, dán lên môi rồi đẩy miếng cà rốt qua cho Diệp Tử Phàm.
Diệp Tử Phàm dở khóc dở cười, nuốt miếng cà rốt xong liếm môi, tà mị cười nói: “So với nó thì em ăn ngon hơn!”
“Hạ lưu!” Mạch Tử đỏ mặt cúi đầu ăn cơm, Diệp Tử Phàm nửa tựa vào đầu giường nhìn Mạch Tử ăn.
Mạch Tử ăn uống no nê rồi xoa bụng nằm lên giường híp mắt thư giãn, Diệp Tử Phàm buồn cười nhìn dáng vẻ đáng yêu hiếm khi lộ ra này của Mạch Tử.
Có lẽ đầu giường dựa vào không thoải mái, Mạch Tử liền xoay người dựa vào lòng Diệp Tử Phàm, thích ý thở một hơi: “Vẫn là đệm da người dựa thoải mái hơn!”
Diệp Tử Phàm sủng nịch xoa đầu Mạch Tử, cố gắng áp chế nỗi xúc động muốn ôm Mạch Tử tiếp tục ôn tồn, dịu dàng nói: “Không còn sớm nữa, em ngủ tiếp đi!”
Ôm lấy eo lưng rắn chắc của người bên cạnh, mái tóc được ngón tay Diệp Tử Phàm vuốt ve từng chút, Mạch Tử dụi đầu vào lòng Diệp Tử Phàm tìm vị trí thoải mái nhất, gối đầu lên cánh tay Diệp Tử Phàm rồi từ từ nhắm mắt ngủ.
Cảm giác ***g ngực bị đè nặng đến đau đớn, không thể thở nổi lại ập đến. Khi Mạch Tử ôm ngực giật mình bừng tỉnh thì phát hiện ngoài trời vẫn tối đen như mực, người đàn ông bên cạnh đang nhắm nghiền hai mắt, hơi thở đều đều, dung mạo dù đang ngủ say vẫn đầy câu tâm đoạt phách.
Ánh mắt Mạch Tử tham lam lướt qua từng ly một trên gương mặt tuấn tú cảu Diệp Tử Phàm, như thế nào cũng xem không đủ.
Lồng ngực đau đớn kịch liệt, cảm giác máu tanh lại dâng lên, Mạch Tử xuống giường lục lấy bình sứ trong tủ, chưa kịp mở ra thì phía sau lưng chợt vang lên giọng nói ngái ngủ khàn khàn.
“Em sao thế? Đứng đó làm gì?”
Mạch Tử cuống quýt giấu bình thuốc vào sau màn cửa sổ, tỏ ra không có việc gì đáp: “Em ngủ không được, muốn ngắm cảnh đêm.”
Diệp Tử Phàm từ trên giường ngồi dậy chậm rãi đi đến bên cạnh Mạch Tử, đem thân thể gầy gò yếu ớt ôm vào trong lòng.
Lưng Mạch Tử dựa vào ***g ngực vững chắc của Diệp Tử Phàm, cảm giác ấm áp từ sau lưng truyền đến tựa hồ như có thể xoa dịu đi đau đớn, buồng phổi cũng không còn bị đè nặng như lúc nãy nữa.
Diệp Tử Phàm gác cằm lên hõm vai Mạch Tử mà hỏi: “Sao lại không ngủ được, có phải hồi nãy anh làm em bị đau không?”
Hai gò má tái nhợt của Mạch Tử hơi đỏ lên, thoáng xấu hổ: “Không… không có!”
Cảm giác bị đè bên hõm vai chợt bị một mảnh nóng ướt thay thế, cánh môi mềm mại mang theo hơi thở nóng rực lưu luyến lướt qua làn da trắng nõn khiến cho Mạch Tử kêu lên sợ hãi mà liên tục tránh né, nhưng ngay lập tức động tác toàn thân cứng lại khi cảm nhận được vật cứng rắn chọc vào sau đùi.
“Sao anh lại…”
“Được không em?” Thái độ cường ngạnh ngày xưa hoàn toàn biến mất, nay chỉ còn lại sự cẩn thận ẩn nhẫn.
Mạch Tử nghiêng đầu lại, sự ẩn nhẫn trong mắt Diệp Tử Phàm nháy mắt khiến cho trái tim Mạch Tử ấm áp, ôm lấy cổ của Diệp Tử Phàm dâng bờ môi lên, chủ động dây dưa mê loạn.
Mạch Tử chủ động không thể nghi ngờ chính là một loại mời gọi, Diệp Tử Phàm hấp tấp trút bỏ quần áo của Mạch Tử, để Mạch Tử bám lên tấm kính thủy tinh, giúp Mạch Tử mở rộng hai chân quỳ xuống tấm thảm bằng lông dê trải trước cửa.
Tấm thảm bằng lông dê này rất dày và mềm nên Diệp Tử Phàm không lo nó sẽ khiến cho đầu gối Mạch Tử bị đau. Những nụ hôn trút xuống như mưa rải dọc từ cổ theo cột sống một đường đi xuống, dừng lại tại vị trí xương cụt. Đầu lưỡi linh hoạt vói vào bên trong khe hở liếm láp cánh hoa non mềm.
Một luồng điện lưu đánh thẳng lên tận đỉnh đầu, thân thể của Mạch Tử không ngừng run rẩy, vị trí bí ẩn bị Diệp Tử Phàm hôn liếm, cảm giác xấu hổ hòa cùng khoái cảm truyền khắp toàn thân.
“Đừng… đừng hôn ở đó!”
Mạch Tử đỏ mặt, vừa tránh thân thể đi quay đầu nhìn lại thì lại bị nhu tình trong mắt Diệp Tử Phàm cướp sạch tâm hồn. Diệp Tử Phàm nhanh chóng nương theo nhiệt tình trong thân thể, dùng tư thế tư phía sau mà vùi dục vọng vào bên trong Mạch Tử.
Hai thân thể lại thiếp hợp chặt chẽ, phía sau không ngừng va chạm, trên lưng truyền đến nhiệt độ cực nóng của đối phương khiến cho Mạch Tử mê loạn trầm luân.
Giờ khắc này không chỉ là nhục thể tương dung, mà cả linh hồn cũng hòa làm một thể.
Biên độ va chạm càng lúc càng tăng, tần suất càng lúc càng mãnh liệt, cảm giác tê dại truyền khắp từng tế bào trong thân thể, đồng thời cảm giác đau đớn trong ***g ngực lại theo đó mà tăng lên, đau đến mức lấn át cả khoái cảm. Mạch Tử cắn môi dưới cố gắng kiềm nén cảm giác đau đớn dần dần trở nên cường liệt. Mười ngón tay gắt gao túm chặt lấy tấm thảm bên dưới nhưng không thể làm giảm bớt đi được đau đớn. Huyết khí cuồn cuộn dâng lên, cảm giác tanh ngọt từ cổ họng ùa đến, Mạch Tử cắn răng nuốt xuống, đau đớn đến không thể thở nổi, động tác va chạm mãnh liệt từ phía đằng sau khiến cho máu tươi trong miệng suýt chút thì phun ra.
Mạch Tử cúi người vùi đầu vào tấm thảm lông dê, máu tươi trong miệng không thể nhịn nổi nữa mà trào ra, chất lỏng đỏ tươi nhanh chóng bị thấm thảm lông dê hút sạch, trên lớp vải màu nâu nhung hình thành một dấu ấn sẫm màu.
Diệp Tử Phàm cảm nhận được thân thể trong lòng yếu đi, tưởng mình làm động đến vết thương trên đầu gối của Mạch Tử, đau lòng hỏi: “Bảo bối, đầu gối có đau không?”
Huyết khí trào dâng trong ***g ngực khiến Mạch Tử không dám hé răng đáp lại, chỉ hơi lắc lắc đầu tỏ ý không sao.
Diệp Tử Phàm không nghi ngờ nhưng cũng thả nhẹ động tác hơn.
Cảm giác huyết khí cuồn cuộn dần dần bình ổn xuống, Mạch Tử lén lau đi vết máu trên môi, gian nan đứng dậy.
Diệp Tử Phàm nhẹ thở dốc ghé vào bên tai Mạch Tử, thanh âm khàn khàn mang theo vài phần ẩn nhẫn: “Bảo bối, anh muốn hôn em!”
Mạch Tử hoảng hốt, vội né tránh cánh tay vươn ra của Diệp Tử Phàm: “Không…”
“Sao còn thẹn thùng nữa, chúng ta đã làm đến tận đâu rồi!” Diệp Tử Phàm ác liệt thúc tới vài cái chọc cho người dưới thân không nhịn được mà bật ra tiếng rên rỉ.
Diệp Tử Phàm lo thời gian quá dài sẽ làm cho đầu gối của Mạch Tử không chịu nổi, vì thế xoay Mạch Tử lại ôm ngồi ở trên đùi mình, hai người mặt đối mặt, phía dưới vẫn kết hợp chặt chẽ. Bị ánh mắt sáng quắc của Diệp Tử Phàm nhìn như muốn đốt cháy khiến cho Mạch Tử xấu hổ đến không biết làm sao, chỉ có thể cúi đầu giả làm đà điều vùi vào ***g ngực của Diệp Tử Phàm để trốn, nhỏ giọng kháng nghị: “Anh đừng nhìn em như thế!”
“Đã làm bao nhiêu lần mà vẫn còn thẹn thùng như vậy!”
Diệp Tử Phàm biết da mặt của Mạch Tử rất mỏng, cười đem Mạch Tử ôm vào trong lòng, phía dưới lại động mấy cái.
Mạch Tử như ngồi trên con thuyền không ngừng lắc lư, cảm giác xóc nảy liên tục chỉ có thể gắt gao ôm chặt lấy Diệp Tử Phàm.
Tiếng thở dốc cùng ngâm nga khe khẽ không ngừng vang vọng khắp gian phòng nhỏ, không khí ái muội tràn ngập khắp mọi ngóc ngách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT