Diệp Tử Phàm một tay giữ tay lái, một tay nắm lấy cổ tay của Mạch Tử dịu dàng hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Mạch Tử hơi lo lắng cau mày: “Mạch Bảo ở nhà anh có ổn không? Có gây rắc rối gì không? Đứa nhỏ này sợ người lạ, lại không biết cách lấy lòng người ta, em sợ…”

“Mấy cái lo lắng đó của em dư thừa rồi, em đừng coi thường Mạch Bảo, nó nhiều mưu ma chước quỷ lắm đấy! Em cứ yên tâm đi, cha mẹ anh đều rất thích nó. Anh muốn cho họ tiếp xúc với Mạch Bảo nhiều hơn để chuẩn bị tư tưởng cho họ. Đợi mọi việc ổn thỏa rồi chúng ta sẽ đến Đan Mạch kết hôn, anh đã lo liệu thủ tục đâu ra đấy rồi. Mà em đừng nói là không đồng ý nhé?!” DiệpTử Phàm cẩn thận đánh giá Mạch Tử, sợ Mạch Tử lập tức từ chối.

Mạch Tử gục đầu xuống, vì sao ông trời lại tàn nhẫn với bản thân mình như vậy, vào lúc mình đang hạnh phúc nhất thì lại nhẫn tâm tước đi thời gian của mình. Người đàn ông trước mắt, đứa con trai đáng yêu, đều là mối ràng buộc lớn nhất cuộc đời này của Mạch Tử, Mạch Tử rất luyến tiếc, vô cùng luyến tiếc.

“Mạch Tử… em đừng từ chối nhé?”

Giọng nói đầy hoảng loạn của người bên cạnh càng khiến cho cảm giác không cam tâm trong lòng càng thêm cường liệt, ***g ngực trướng đau, dạ dày lại cuồn cuộn như bị ai dày xéo. “Dừng xe, em khó chịu!”

Ô tô vừa dừng lại thì Mạch Tử che miệng vọt tới bên đường không ngừng nôn khan. Nôn hết một buổi cũng chỉ nôn ra một chút dịch vị, Diệp Tử Phàm thì đau lòng đứng một bên giúp Mạch Tử xoa lưng, một lúc lâu sau Mạch Tử mới cảm thấy đỡ hơn.

Diệp Tử Phàm đau lòng lấy khăn tay lau miệng cho Mạch Tử: “Mạch Tử, em làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái? Em có muốn đến bệnh viện không?”

Mạch Tử khó chịu giật lấy cái khăn trong tay Diệp Tử Phàm: “Không sao, có lẽ là vì trong xe bí quá nên em hơi bị say xe!” Cảm giác dạ dày cuồn cuộn như vậy không giống như là vì cổ độc phát tác, Mạch Tử đoán có lẽ là vì mình để bụng rỗng mà ngồi xe hơi nên mới như vậy.

Diệp Tử Phàm kéo tay Mạch Tử: “Ở đây cũng không xa nhà mấy, chúng ta đi bộ về đi, còn xe thì anh sẽ cho người lái về sau!”

Không biết vì sao Mạch Tử cảm thấy mùi của cái xe hôm nay nồng hơn bình thường rất nhiều, chỉ cần thoáng ngửi thấy mùi xăng xe thì bụng đã rất khó chịu. Vì thế Mạch Tử gật đầu, hai người sóng vai nhau đi trên con đường nhỏ phủ đầy lá rụng.

“Mạch Tử, vừa rồi em còn chưa trả lời anh. Em đồng ý kết hôn với anh nhé?”

Mạch Tử không biết nên trả lời như thế nào, đành phải tránh né ánh mắt đầy chờ mong của Diệp Tử Phàm: “Em có hơi đói, chúng ta tìm một chỗ ăn cơm đi!”

“Em chưa ăn trưa à?”

Mạch Tử lắc đầu.

“Vậy em có ăn sáng chưa?”

Tiếp tục lắc đầu.

Diệp Tử Phàm dùng hai ngón tay nhéo má Mạch Tử, hung hăng nhéo một hồi: “Tại sao không chịu ăn gì? Sao không biết yêu quý bản thân mình chứ?”

Mạch Tử mở to hai mắt trừng Diệp Tử Phàm, lời nói đầy âm u: “Anh nói thử xem vì sao?”

Không cẩn thận lại dẫm trúng bom, Diệp Tử Phàm ngượng ngùng im lặng không dám nói gì nữa.

“Anh dám ở sau lưng em đính hôn với một người phụ nữ, tuy nói là giả vờ nhưng không phải là không có năng phim giả tình thật. Nếu hôm nay Mạch Bảo không đến phá rối thì có phải anh còn định cùng cô gái đó động phòng sinh con không?”

Diệp Tử Phàm bị sắc mặt âm u của Mạch Tử khiến cho hoảng sợ xua tay liên tục: “Mạch Tử à, mọi chuyện không phải như em nghĩ đâu. Em cũng biết là với phụ nữ thì anh không cứng nổi mà!”

“Ô? Ý của anh là nếu Lưu Đình Đình là đàn ông thì Diệp tổng tài đây đã sớm ăn sạch người ta rồi?”

“Không… Không phải đâu mà Mạch Tử! Thân của anh, tâm của anh, kể cả Tiểu Diệp Tử ở phía dưới từ nay về sau đều chỉ thuộc về một mình em. Em nhất định phải tin tưởng anh! Tình cảm của anh dành cho em có thiên địa chứng giám!”

“Phi! Thật hạ lưu! Cái trò dỗ con nít của anh dẹp dùm đi! Chuyện kết hôn tạm thời gác lại đó để em quan sát anh cái đã. Xem anh có đáng để cho em nhảy vào phần mộ hôn nhân kia không?”

“Mạch Tử, đầu năm nay mộ rất quý đó em! Khi còn sống thì có nhà mà ở chứ đến lúc chết chả biết có chỗ để chôn hay không nữa! Bây giờ đất đai đã hiếm, đất để xây mộ càng hiếm hơn. Nếu không sớm nhảy vào phần mộ này thì sau này coi chừng chết không có chỗ chôn đấy!”

“Chết không có chỗ chôn vẫn còn tốt hơn là chôn cùng anh. Mà cái tay của anh đang làm gì đấy, ngoan ngoãn một chút, không cho sờ bậy!”

Mạch Tử ré lên đánh bay cái tay đang giở trò xấu xa sờ lung tung trên thắt lưng của mình.

“Vợ ơi, cho anh sờ một tý đi! Mấy ngày không gặp được em làm anh nhớ muốn chết! Đêm nay em phải bù cho anh!”

Móng vuốt lại mon men dán lên eo nhỏ, thân hình cao to nóng như lửa chẳng khác nào dán cao da chó mà bám lên thân hình gầy gò.

Mạch Tử chán ghét cau mày, lắc lắc thân thể liên tục tránh né, cuối cùng phải bước nhanh hơn để thoát khỏi Diệp Tử Phàm quấy rối.

“Vợ ơi, em đừng đi nhanh như vậy mà, chờ anh với!”

Diệp Tử Phàm hò hét đuổi theo phía sau không hề nhìn thấy vẻ đau đớn trên gương mặt của Mạch Tử.

Không phải không muốn kết hôn với anh, chỉ là không muốn biến ngọt ngào hiện tại trở thành những hồi ức đầy đau khổ sau này.

Không phải không yêu anh, chính vì quá yêu anh nên mới không muốn ra đi sớm như vậy!

Không phải không sợ chết, mà chỉ sợ sau khi em chết đi sẽ không có ai yêu anh như em đã yêu!

Mạch Tử lén lau đi hạt lệ vương trên khóe mắt, bước chân nhanh hơn để cố gắng đè nén đau đớn trong lòng, vờ như không có việc gì mà nói lớn với Diệp Tử Phàm ở phía sau: “Lấy biển quảng cáo đằng trước làm mốc, ai đến trước thì tối nay ở trên. Diệp Tử Phàm, hôm nay ông đây nhất định sẽ thành công đè anh xuống dưới thân mà tàn sát một trăm hiệp!”

“Há! Mạch Tử, em không biết chồng em là quán quân thi chạy hồi còn học đại học à? Tốt nhất là em đừng để anh bắt được, nếu không thì tối nay em sẽ biết tay.”

Diệp Tử Phàm tuy nói như vậy nhưng cũng lập tức tăng tốc chạy như điên rượt theo thân ảnh gầy gò phía trước…

Trốn chạy cùng truy đuổi, cự ly càng lúc càng gần, cuối cùng thì khoảng cách giữa hai thân ảnh đã hoàn toàn biến mất. Những tia nắng hiếm hoi của hoàng hôn mùa đông chiếu xuống ngã tư đường, rơi lên hai thân ảnh đang ôm lấy nhau như phủ lên một lớp vàng óng ánh, thời gian như ngưng đọng tại giây phút này.

Trên đường quay về biệt thự, Tô Mạt đã bị Mạch Bảo thu phục, bà không còn bài xích với Mạch Bảo như lúc mới gặp nữa, thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ. Tô Mạt thấy Mạch Bảo chưa ăn trưa, ngay khi về biệt thự lập tức sai người chuẩn bị đủ loại thức ăn ngon. Do bà không biết khẩu vị của Mạch Bảo nên cho người chuẩn bị tất cả những món mà trẻ con thích ăn.

Mạch Bảo ngồi trên ghế sô pha cầm một cái bánh nhỏ cắn từng miếng một, tuy là con trai nhưng tư thế ăn của bé rất là nhã nhặn.

Tô Mạt cười ha ha khen ngợi: “Ông xã, Đồng Đồng, hai người thấy đứa nhỏ này ăn cái gì cũng rất nhã nhặn như vậy, chẳng khác gì Tiểu Phàm nhà ta trước kia cả.”

Diệp Tử Đồng một tay bóp trán vô lực nói: “Quý phu nhân Tô Mạt à, mẹ thay đổi thái độ nhanh quá đó. Vừa nãy là ai nói Mạch Bảo là đứa trẻ không có gia giáo?”

Tô Mạt bất mãn trừng Diệp Tử Đồng: “Ba của nó là ba của nó, Mạch Bảo là Mạch Bảo, lỗi của người lớn sao có thể tính lên đầu đứa nhỏ được?!”

Diệp Tử Đồng bĩu môi: “Con nói mẹ này, có thể dạy dỗ ra một đứa trẻ ngoan như thế này thì chắc chắn là ba của thằng bé không đến nỗi nào đâu! Mắc mớ gì mà mẹ lại bài xích như thế. Ông anh con nuôi không ít nhân tình, vì sao mẹ lại không thể chấp nhận được ba của Mạch Tử?”

“Cái gì mà bảo mẹ không chấp nhận được thằng đó? Anh của con không chịu thừa kế Diệp gia chưa nói, lại còn là đồng tính luyến ái. Mấy chuyện linh ta linh tinh trước kia của nó thì thôi không tính nữa nhưng mà bây giờ nó đã trưởng thành rồi. Mẹ không thể mặc kệ cho anh con sa đọa như vậy được. Mặc kệ là ai, đẹp xấu gì cũng được nhưng nó nhất định phải nhanh chóng tìm người sinh cháu cho mẹ, tốt nhất là đáng yêu như Mạch Bảo vậy!”

Tô Mạt nhìn bé con xinh đẹp đang chăm chú ăn bánh, ánh mắt híp lại thành hai khe hở.

Diệp Tử Đồng vừa chơi game vừa trả lời: “Mẹ, cô con dâu tốt như Lưu Đình Đình sao mẹ không cần?”

“Đứa con gái đó dã tâm quá lớn, nếu như gả vào Diệp gia chúng ta chỉ e không ai có thể kiềm chế được cô ta!”

“Bạch Tố Trinh là xà yêu ngàn năm pháp lực vô biên không phải cũng bị Pháp Hải nhốt trong Lôi Phong Tháp sao? Ba của con thần thông quảng đại chẳng kém gì Pháp Hải, dù cô ta có là yêu ma quỷ quái gì đều không thể gây sóng gió cho Diệp gia được!”

“Cái con bé này, con ăn nói kiểu gì đấy? Con coi ba của con là Chung Quỳ à?”

Diệp Tử Đồng bật cười khoái chí, nhưng khi nhìn thấy gương mặt áp suất thấp của ba mình thì lập tức ho khan vài tiếng chuyển chủ đề.

“Mẹ, thì mẹ vừa nói rồi đấy thôi, chỉ cần là phụ nữ sinh được cháu cho mẹ thì quan tâm xem cô ta có dã tâm hay không làm gì? Mà nếu như anh con nghe lời tìm một cái bao cỏ về cho mẹ thì mẹ có bằng lòng không?”

“Quả nhiên con đúng là cái đồ ngực to não bé! Hạng phụ nữ có dã tâm đều không học được cách ngoan ngoãn mà sống, trong đầu lúc nào cũng mưu mô tính toán. Cái mẹ cần là một đứa con gái có thể bình bình đạm đạm mà sống bên anh trai con, tuổi của anh con không còn nhỏ nữa, không thể tiếp tục như vậy được, nhất định phải cho nó yên bề gia thất!”

Tô Mạt thở dài lo lắng cho đứa con trai của mình.

Diệp Hoài An hừ lạnh một tiếng: “Thằng nghiệt tử đó, bà cứ coi như không có thằng con trai như nó đi! Việc hôm nay vẫn chưa chịu giải thích, đến bây giờ còn chưa vác cái mặt về, chắc chắn lại đang ở cùng cái thằng kia, đúng là không biết liêm sỉ!”

Tô Mạt cẩn thận nháy mắt với Diệp Tử Đồng: “Mau gọi điện cho anh con bảo anh mau về!”

“Không được gọi, coi như không có đứa con trai này đi!”

Bị ánh mắt phẫn nộ của Diệp Hoài An quét qua khiến cho bàn tay cầm điện thoại của Diệp Tử Đồng run lên, không dám mật báo cho ông anh trai của cô.

Không khí đột nhiên trở nên nặng nề, đôi mắt đen lúng liếng của Mạch Bảo đảo một vòng, bưng dĩa bánh trên bàn giơ lên trước mặt Diệp Hoài An: “Ông ơi, ăn một cái bánh bớt giận nha! Chú Diệp không ngoan, đợi chú Diệp về Mạch Bảo giúp ông đánh mông chú!”

Lời an ủi ngây ngô của Mạch Bảo nháy mắt vuốt xuôi được Diệp Hoài An, ông lập tức cười ấm áp: “Mạch Bảo ngoan quá, con ăn đi, ông không ăn được đồ ngọt!”

“Vì sao ông không ăn được đồ ngọt ạ?” Mạch Bảo ngơ ngác nhìn Diệp Hoài An.

Biết ông chồng mặt liệt của mình không giỏi ăn nói, Tô Mạt bế Mạch Bảo lên đùi nhẹ nhàng giải thích: “Ông bị bệnh, bác sĩ nói ăn nhiều đồ ngọt thì sẽ bị chích thuốc!”

Mạch Bảo rầu rĩ vuốt tay Diệp Hoài An: “Ông bị bệnh, chích không đau, Mạch Bảo thổi cho ông, đau đau đi đi, đau đau đi đi!”

Tô Mạt ôm bé con tròn vo vào lòng cảm khái: “Hai anh em tụi bây chẳng đứa nào biết quan tâm đến bệnh của cha. Một đứa thì quanh năm không thấy mặt, một đứa thì chỉ ham chơi, chẳng bằng được một đứa nhỏ bốn tuổi!”

Mạch Bảo lại cầm một cái bánh đưa cho Tô Mạt: “Bà ơi, bánh này ăn ngon lắm, bà ăn thử! Bà đừng mắng cô, cô rất tốt rất nghe lời mà!”

Tô Mạt liền há miệng ăn ngay: “Cảm ơn bảo bối, bánh Mạch Bảo đút cho bà ăn ngon quá!”

Tô Mạt híp mắt đầy hưởng thụ, bưng một dĩa bánh khác đưa cho Mạch Bảo: “Bảo bối, ở đây còn bánh Matcha này, sao con không ăn?”

Mạch Bảo nhíu đôi chân mày nhỏ lại: “Bà ơi con không thích vị Matcha!”

“Di, đứa nhỏ này giống Tiểu Phàm quá, đều ghét vị Matcha!”

Diệp Tử Đồng vốn ngồi trên sô pha chơi di động, nghe mẹ mình nói vậy thì nghiêng đầu qua nhìn, bất chợt cô nhìn thấy có vết gì đó đằng sau vành tai của Mạch Bảo.

Diệp Tử Đồng vội nhổm dậy vén lên mớ tóc sau tai của Mạch Bảo, một vết bớt nhỏ như hạt đậu xanh lập tức lộ ra.

Diệp Tử Đồng dùng khuỷu tay huých nhẹ mẹ mình ý bảo bà xem thử, Tô Mạt vừa nhìn thấy thì hai mắt lập tức trợn to.

Đứa bé này và con trai bà không chỉ có diện mạo tương tự lẫn thói quen giống nhau, đã vậy lại còn có cái bớt chỉ có con trai trưởng của Diệp gia mới có. Tô Mạt choáng váng không thể tin được mà lẩm bẩm: “Chẳng lẽ đứa bé này…”

Diệp Tử Đồng đắc ý cười: “Mẹ, con đã sớm nói với mẹ rồi mà mẹ còn không tin!”

Diệp Hoài An cũng nhìn thấy cái bớt đằng sau vành tai của Mạch Bảo, gương mặt thấy biến không sợ nay cũng phải lộ ra vẻ kinh hãi, ông trầm giọng nói: “Gọi điện cho bác sĩ Kiều đến đây ngay!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play