Lưu Ly nhìn anh, khuôn mặt khẽ ửng hồng, chôn mặt mình vào lòng ngực rắn chắc của anh, cọ cọ.

- Đáng ghét!

Lời nói trách cứ, nhưng âm thanh lại ngọt ngào, tựa như đang làm nũng.

Lãnh Hàn Mặc phì cười, ôm cô đặt xuống ghế sofa gần đó, giả bộ gằng giọng.

- Em nói ai đáng ghét hả!?

- Em...em...

- Này thì đáng ghét!

Lãnh Hàn Mặc chọc lét cô, khiến cô cười lăn cười bò. Cả căn phòng đều tràn ngập sự vui vẻ, hình ảnh của hai người giống như hai anh em, lại như cặp tình nhân đùa giỡn nhau, hài hòa vô cùng.

- Haha... Mau dừng lại! Em sắp thở không nổi nữa rồi!

Lãnh Hàn Mặc nghe vậy, ngừng động tác lại. Trên nét mặt hiện lên một nụ cười ấm áp. Khẽ đỡ cô dậy, vén lại mái tóc đen bị rối của cô vào sau tai, ánh mắt tràn ngập ôn nhu cùng cưng chiều.

Hoa Lưu Ly cũng nhìn anh, đôi mắt to khẽ chớp, môi anh đào mấp máy muốn nói gì đó.

- Tiểu Mặc...

- Hửm?

Anh nhìn cô, cái tên này rất đặc biệt. Trên thế giới này chỉ có cô được phép gọi anh như thế này thôi, nó làm lòng anh vui vẻ và ấm áp vô cùng.

- Tiểu Mặc, em...

Anh vẫn nhìn cô, ánh mắt cưng chiều và kiên nhẫn, chờ đợi cô nói tiếp.

- Em... Sự nghiệp em đã vững chắc, chúng ta cũng đã quen nhau lâu như vậy...

Lãnh Hàn Mặc dường như đoán được cô muốn nói gì tiếp theo, nhưng cũng không tiện cắt ngang.

Hoa Lưu Ly nhìn anh, khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Môi anh đào hé rồi lại mở. Trái tim trong lòng ngực đập liên hồi, mồ hôi ướt đẫm cả lòng bàn tay. Cô nhắm mắt, tự nhủ rằng phải can đảm nói hết suy nghĩ của mình. Cô muốn ở bên anh, chăm sóc cho anh suốt cuộc đời này, cho đến khi răng long đầu bạc mới chia lìa. Vì thế nên bản thân mình phải là người chủ động trước, phải tự nói ra suy nghĩ và mong muốn của mình cho Hàn Mặc nghe.

- Chúng ta...kết hôn được không?

Lãnh Hàn Mặc trầm ngâm một lúc, vẫn chưa trả lời cô. Mặc dù đây là thứ anh muốn làm nhất trong suốt mười mấy năm qua. Anh đã từng cầu hôn cô, nhưng mà... đó là lúc cô chưa có sự nghiệp, vẫn còn là một cô bé. Đời trước, cô vì anh mà từ bỏ mọi thứ, hy sinh nhiều như vậy, thậm chí là đánh mất mạng sống của bản thân cô và đứa bé của bọn họ. Suy nghĩ, bất đắc dĩ lại thở dài...

Lưu Ly nhìn anh, chờ đợi...

- Tiểu há cảo, anh... Xin lỗi, hiện tại chúng ta chưa thể kết hôn được!

Câu trả lời của anh khiến cô hụt hẫng, tim như trùng xuống, lạc giọng hẳn đi. Lát sau, cô mới lấy lại tinh thần, hỏi anh.

- Tại sao!?

- Bởi vì... Em hiện là ca sĩ nổi tiếng. Sự nghiệp của em đang phát triển. Không thể để hôn nhân trói buộc con đường sự nghiệp được.

Hoa Lưu Ly lắc đầu, nhìn anh cười nhẹ.

- Em là tình nguyện. Hơn nữa nó không trói buộc em. Em yêu anh, tiền bạc và sự nghiệp với em cũng chỉ là đam mê nhất thời. Anh, tình yêu của anh và em mới là vĩnh cửu. Cho nên, em muốn gả cho anh, được không?

Lãnh Hàn Mặc trầm ngâm một chút, xoa đầu cô, giọng nói dịu dàng.

- Ngoan, chờ em ổn định hơn một chút, chúng ta sẽ kết hôn, được chứ? Anh không muốn em từ bỏ sự nghiệp, lí tưởng của mình giống như kiếp...

Hai chữ "kiếp trước" bị nghẹn lại ở cổ họng. Nhắc đến nó, anh lại nhớ đến nỗi đau, sự hy sinh và cái chết của cô, lòng đau như cắt. Anh không muốn bản thân lại phạm sai lầm. Tất cả những thứ anh làm chính là chuộc lại lỗi lầm của mình lúc trước. Mặc dù lúc trước anh có chút nôn nóng mà đem cô trói chặt bên mình nhưng lần này, anh đã suy nghĩ lại rồi, hiện tại không nên dùng hôn nhân để trói buộc bước tiến của cô nữa. Sẽ không...

Hoa Lưu Ly không nhận ra sự bất thường của anh, nhẹ giọng giải thích.

- Tiểu Mặc, em đã nói em không quan tâm. Không phải là trói buộc! Kết hôn với anh là em tình nguyện, em muốn chăm sóc cho anh...cả đời. Hơn nữa, năm đó...anh cũng cầu hôn em rồi. Bây giờ chẳng phải em đã chấp nhận rồi sao?

Lãnh Hàn Mặc vẫn giữ nguyên lập trường, xoa đầu cô, tiến đến bàn làm việc nói.

- Hai năm nữa. Chờ hai năm nữa, chúng ta sẽ kết hôn, được không?

Chờ hai năm nữa, chỉ hai năm nữa thôi, anh sẽ giúp cho Lưu Ly của mình đứng vững. Dù là ai cũng không thể đánh đổ được cô, lúc đó, hôn nhân và tình yêu của anh sẽ không phải là rào cản của cô nữa.

Hoa Lưu Ly nhìn anh, giọng nói như nghẹn lại. Cô đứng dậy, sửa sang lại quần áo, cầm túi xách lên.

- Ừm... Tiểu Mặc... Em nhớ ra có việc cần làm. Em...về trước nhé! 

Vừa nói xong, cô đã đi mất. Lãnh Hàn Mặc nhìn bóng lưng của cô, nhíu mày. Cô...là đang giận sao?

__________Ta là dãy phân cách___________

Lưu Ly đi bộ trên đường, thẩn thơ. Hàn Mặc không muốn kết hôn cùng mình. Lẽ nào...anh ấy đã yêu người khác?

Cô khẽ lắc đầu, không thể nào. Lúc trước, anh đã từng cầu hôn mình, lại nôn nóng như vậy, hẳn là không có chuyện anh yêu người khác đâu. Chắc anh lo cho sự nghiệp của mình thôi, mình không cần suy nghĩ nhiều quá. Lưu Ly tự nhủ với bản thân, cô hít sâu, để mình bình tĩnh trở lại. 

Cô suy nghĩ, có nên quay lại nói chuyện rõ ràng với anh không? Nhưng....ban nãy anh đã nói rõ ràng là chưa phải lúc. Mặc dù biết anh là tốt cho mình, nhưng sao...lại có cảm giác giận anh như vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play