– Vân Mộc, cách đây hơn 70 năm trước, có một gia tộc siêu kinh tế chuyển về vùng này,… họ đã xây dựng nên ngôi trường này và truyền một khẩu dụ xuống: “Khi huyết mạch của hai cường tộc – Tyransaurus và Megadon* đến đây thì nhà trường sẽ phát triển đến đỉnh điểm”. Đó cũng là lý do mà hàng năm trường vẫn tìm kiếm huyết mạch của hai gia tộc bí ẩn này. Vân Mộc, có lẽ em không tin nhưng,… em chính là người có huyết mạch thuần khiết nhất với Tyransaurus và người em ghét nhất chính là thiếu gia của gia tộc Megadon kia – Dạ Quang Luật…

– Thầy nói nói em chuyện này để làm gì? Vân Mộc nhàn nhạt đáp.

– Vân Mộc, em cũng muốn biết tại sao cha mẹ em chết chứ? Thầy Tân Thọ quay người lại hỏi.

– Em muốn, …. Yến Vân Mộc do dự một hồi mới đáp.

– Nếu em muốn biết thì thầy sẽ kể cho em nhưng em phải đồng ý một điều kiện của thầy… Em sẽ đồng ý chứ?

– Nếu yêu cầu của thầy không quá quá đáng thì em sẽ đồng ý.

– Uhm, em có thể bớt lạnh nhạt với Luật Nhi, thay thầy chăm sóc cho nó một chút. Bố mẹ nó thường xuyên ở gia tộc nên không ai quan tâm nó, mà thầy cũng vì gia đình mà không thể lo lắng cho nó chu toàn được. Mong em hiểu được nỗi lòng của thầy.

– Em….Trời ơi… Thầy ý bảo mình quan tâm đến cái tên khiến anh mình nhập viện??? Nhưng tại sao ba mẹ mình mất, thật sự mình muốn biết lý do…Yến Vân Mộc do dự mãi không biết trả lời như thế nào.

– Em không cần trả lời thầy ngay bây giờ, em quay về suy nghĩ 1 ngày rồi nói cho thầy câu trả lời của em.

– Vâng….

“Cạch”, Yến Vân Mộc đóng cửa phòng Hiệu trưởng, bước ra với tâm trạng não nề, chuyện này thật sự rất rắc rối, nếu chọn quan tâm thì mối thù của anh trai mình thì sao? Nếu không quan tâm hắn, thì cơ hội để biết được lý do cha mẹ mình mất cũng chìm mất….Vân Mộc a, Vân Mộc, giờ chọn cái nào không thể vẹn toàn được, haiz…

Mải suy nghĩ khiến cho Yến Vân Mộc đâm sầm vào một thân ảnh cao lớn:

– Xin lỗi/ Xin lỗi Hai người cùng xin lỗi đối phương.

– Tiểu Mộc? Là em?

– Tư học trưởng thật trùng hợp.

– Tiểu Mộc, em không nhớ anh sao? Ánh mắt Tư DIễm chợt hiện lên sự u buồn mãnh liệt

– Diễm ca? Anh là Diễm ca ca? Yến Vân Mộc vô thức nhớ đến hình ảnh cậu bé mập mạp năm xưa luôn bảo vệ cô.

– Tiểu Mộc, em nhớ được anh sao? Em thật sự nhớ anh? Tư Diễm không nén nổi cảm xúc, hai ty bóp chặt vai Yến Vân Mộc, đáy mắt hiện lên tia hạnh phúc vô cùng.

– Diễm ca… vai em sắp bị anh bóp nát rồi. Yến Vân Mộc yếu ớt nói, toàn thân là một vẻ yếu đuối, mỏng manh như hạt sướng sớm mai (*Trúc: Xuy, bóp nát cái em gái ngươi!!! Taekwondo đai cửu đẳng đỏ đen mà bị một người chưa tới tam đẳng bóp nát vai??? Bà có thể bớt giả nai không?)

– Anh xin lỗi…Là anh không kiểm soát tốt tình cảm.

– Tư DIễm thành thật xin lỗi, cả người toát ra cái dáng vẻ của 1 tiểu mỹ thụ làm sai bị quở mắng.

– Diễm ca ca, mọi người bên đó… có khỏe không? Yến Vân Mộc buồn bã hỏi, sau ngày xem xong đoạn video đó, cô đã rất lo lắng về mọi người bên Nhật nhưng chẳng có cách nào liên lạc, thật tốt là Diễm ca ca đã xuất hiện.

– Tiểu…Tiểu…Mộc…Tiểu Mộc, em không bị mất trí nhớ??? Tư Diễm ngạc nhiên đến tột cùng. Vừa rồi cô cô của Tiểu Mộc nói là em ý bị hoảng sợ đến mức quên hết mọi thứ…

– Diễm ca, em thật sự từng bị mất trí nhớ nhưng là do cô cô tránh để em bị ám ảnh mà thôi miên em, buộc em phải tạm quên đi. Gần đây, em mới nhớ ra.

– Tiểu Mộc, theo anh về Nhật đi, mọi người rất nhớ em, ông nội nhập viện từ năm ngoái rồi, ông nói rằng trước khi nhắm mắt muốn gặp lại em lần cuối.

– Diễm ca… anh vừa nói cái gì cơ? Ông nội em nhập viện? Tại sao ông lại nhập viện? Còn nữa, ông sắp mất rồi? Anh… đùa em đúng không, ông nội khỏe mạnh, cường tráng như thế mà sao có thể nhập viện được chứ? Yến Vân Mộc hỏi loạn xạ.

– Giờ thì cô hoàn toàn mất kiểm soát rồi…. Ai có thể hiểu được tình cảm cô dành cho ông nội nhiều cỡ nào… Ngày hôm đó, nếu không có ông nội thì cô đã sớm chết trong tay lũ man rợn kia rồi, cũng vì cô mà ông nội mất hẳn một cánh tay… Phải biết rằng từ khi ấy, cô đã tự hứa, tuyệt đối phải mạnh lên, nhưng chưa một năm sau, cả nhà cô bị đồ sát, cô cũng là may mắn thoát được, cô thật sự quá vô dụng… (*Trúc: Xí xí, bà nội, khi bà bị bắt mới có bốn tuổi, khi ba mẹ bà bị giết bà còn chưa đầy năm tuổi thì vô dụng cái quần què gì:)) mệt mỏi bà ghê)

– Tiểu Mộc, em bình tĩnh…

– Diễm ca, anh bảo em bình tĩnh thế nào được? Ông là người thân duy nhất của em, giờ ông mất đi thì em sẽ chẳng còn ai thân thích nữa, anh nghĩ em bình tĩnh kiểu gì được.

-Tiểu Mộc, còn có anh, còn có gia tộc của chúng ta mà, hơn không phải ông nội vẫn sống đó sao? Đi, chúng ta đi làm thủ tục quay về….

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play